Thời gian vô tình trôi đi, tiếng côn trùng ríu rít của mùa hạ vẫn chưa kết thúc, mùa xuân năm sau đã lặng lẽ đến.
Mối quan hệ giữa anh Cố và Tiểu Từ cũng kéo dài hơn nửa năm.
"Anh đang làm gì vậy?"
Sau giờ học, Tiểu Từ trở về ký túc xá với tâm trạng chán ăn, hỏi anh Cố qua WeChat.
"Tan học rồi sao? Sếp lớn đang họp, sản phẩm sẽ ra mắt vào tháng sau."
Từ khi yêu nhau, anh thường xuyên lướt điện thoại trong các cuộc họp, nhưng Tiểu Từ của anh cũng là ngôi sao nhỏ may mắn của anh, luôn có thể cho anh rất nhiều ý tưởng và linh cảm.
"Vậy em ngủ một chút đi, khi nào dậy thì báo cho anh biết."
Anh Cố đặt điện thoại di động xuống, nhìn đồng hồ. Vốn dĩ anh muốn nói với Tiểu Từ vì buổi ra mắt sản phẩm của công ty nên phải bay đến Thượng Hải vào ngày mai, anh có thể bắt tàu cao tốc đến Hàng Châu để gặp cô, nhưng anh cảm thấy cô quá mệt nên không nói nhiều.
Nhưng mà Tiểu Từ của anh vừa nói gì, muốn ăn sườn chua ngọt do anh làm, ừm...
Chuyến bay gần nhất đến Hàng Châu là lúc 4 giờ 30, hiện tại chưa đến 3 giờ, mất khoảng 40 phút để lái xe đến sân bay. Gần công ty có chợ, trong vòng 10 phút có thể mua được nguyên liệu nấu ăn.
Đầu óc anh Cố nóng lên, anh cảm thấy tuổi trẻ thì phải bốc đồng một lần. Nhưng năm nay anh 25 tuổi rồi, vẫn còn trẻ sao?
Vội vàng mua sườn hút chân không ở chợ, một ít gia vị và các món ăn kèm khác, rồi lái xe ra sân bay.
Anh đã nhờ đồng nghiệp mua vé máy bay, lái xe thì hơi bất tiện, nên anh chỉ lấy chứng minh thư, điện thoại di động và pin dự phòng rồi đi.
Khi đậu xe ở sân bay, anh Cố cảm thấy mình có hơi hấp tấp, sau khi suy nghĩ kỹ, anh để xe ở sân bay, lấy nguyên liệu đã mua, đổi vé lên máy bay rồi chờ kiểm tra an ninh.
Chuyện anh Cố hấp tấp bay đến Hàng Châu, Tiểu Từ biết được là sau khi tỉnh dậy, gọi điện cho anh Cố, nhưng phát hiện điện thoại của anh đã tắt được ba tiếng.
Đừng hỏi sao cô biết, anh Cố đang đứng dưới lầu nhà cô, sao cô có thể không biết?
"Tiểu Từ, xuống lầu đi."
Nhìn anh Cố ở tầng dưới, Tiểu Từ cảm thấy khó tin. Anh Cố mặc áo sơ mi, tay xách một bình giữ nhiệt.
"Không phải muốn ăn sườn xào chua ngọt sao? Cô Tống, đồ ăn của cô đã tới rồi!"
Khi Tiểu Từ cắn một miếng sườn chua ngọt do anh Cố mang tới, một cảm giác chân thật lan tràn.
Là Cố Nam tự làm, nhưng không cay. Nước mắt xúc động đến mức trào ra, rưng rưng nơi khóe mắt.
Sau đó, anh Cố giải thích anh xin nghỉ phép đi mua đồ để bay. Khi xuống máy bay, Cố Nam bắt xe đến trường của Tiểu Từ, ở gần đây tìm một quán ăn xin nấu nấu nhờ, làm cho cho Tiểu Từ một phần sườn xào chua ngọt và cải thìa xào.
"Hình như anh quên mua ớt ở chợ rồi, khi nãy ở nhà hàng Thượng Hải kia, anh cũng hỏi xin một trái ớt, dù sao khẩu vị ở đây cũng hơi nhạt, suờn chua ngọt lại chỉ làm mỗi sốt cà chua, cho nên hôm nay anh tạm thời sửa lại vị sườn chua ngọt của nhà họ Cố, không biết em ăn quen không."
Tiểu Từ không trả lời anh Cố mà chỉ đặt đũa xuống ôm lấy anh khi anh đang nói huyên thuyên.
"Cố Nam, cảm ơn anh."
"Nếu thật sự cảm ơn anh thì phải ăn thật ngon nha."
Vươn tay ôm lại Tiểu Từ, thật là nhớ cô, mặc dù mỗi tháng, khi đi công tác, đều cố ý đến Hàng Châu thăm cô, nhưng yêu xa quá khổ, không phải lúc nào cũng có thể kiên trì.
Thỉnh thoảng, anh Cố tự hỏi nếu không đi công tác hoặc anh rất nghèo, thì liệu anh và Tiểu Từ có thể duy trì mối quan hệ như vậy được không.
"Cố Nam, học kỳ tới em phải đi thực tập. Mẹ em muốn em ở lại Hàng Châu, nhưng em muốn tự mình thuê nhà, không muốn ở nhà ăn nhờ ở đậu."
"Ừm, đúng rồi, thuê nhà là tiện nhất, như vậy anh không cần phải tìm chỗ nấu ăn cho em nữa!"
Sau khi ăn cơm với Tiểu Từ, Cố Nam tìm chỗ rửa bình giữ nhiệt rồi cùng cô đi dạo, sau đó bắt taxi đến ga tàu cao tốc.
Đứng trước cổng trường, Tiểu Từ nghĩ thầm, nếu Cố Nam không nỗ lực, liệu mối tình yêu xa của họ có hạnh phúc như vậy không?
Điện thoại rung nhẹ, là tin nhắn WeChat của anh Cố.
- Tiểu Từ, siêu nhân không thể bay, nhưng anh có thể bay.
Còn chưa trả lời, anh Cố đã nhắn thêm tin thứ hai.
- Còn có thể bay với món sườn xào chua ngọt của nhà họ Cố mà em yêu thích nhất.