Nhiếp Thái Ngôn đóng quyển sách đang đọc lại, hắn nghiêng đầu nhìn cô: "An Khuê có biết những thứ đó không tốt cho sức khỏe không?"
"Rất tốt mà. Tốt cho tâm trạng đó. Không ăn được em cảm thấy rất khó chịu." Lạc An Khuê đáng thương nói.
Kể từ lúc sống cùng hắn, cô ngày nào cũng ăn mấy thứ nhạt nhẽo rau củ, xà lách chiếm nhiều nhất trong bữa ăn. Lạc An Khuê thật sự không chịu nổi nữa, cô thích đồ ăn vặt chiên giòn, thịt nướng, bia, còn cả trà sữa, bánh ngọt.
"Không ăn An Khuê nên cảm thấy khó chịu?" Nhiếp Thái Ngôn chớp mắt nói.
Lạc An Khuê lắc đầu: "Không phải vậy đâu?"
Nhiếp Thái Ngôn bế cô đứng lên đi nhanh ra ngoài. Lạc An Khuê ra sức nói: "Nhiếp Thái Ngôn không phải vậy đâu!"
Hai người đứng trước cửa phòng ngủ, hắn vừa định mở cửa thì Nhiếp Thái Tình từ bên ngoài đi vào, tay hai cầm túi lớn. Đứng trước mặt cô và Nhiếp Thái Ngôn nhe răng cười.
"Anh tới làm gì? Định ngăn cản hai chúng tôi à?" Lạc An Khuê trừng mắt nhìn Nhiếp Thái Tình, hai tay ôm chặt lấy cổ Nhiếp Thái Ngôn.
Nhiếp Thái Ngôn nhíu mày nhìn Nhiếp Thái Tình.
Anh ta cảm thấy oan ức liền nói: "Không phải đâu. Hôm nay em đến mời chị dâu ăn gà rán với pizza."
Nhiếp Thái Tình giơ hai túi trên tay mình lên. Lạc An Khuê đưa mũi ngửi ngửi thấy mùi thơm thức từ gà rán. Cô chợt nuốt nước miếng rồi nhìn ngẩng đầu Nhiếp Thái Ngôn. Sắc mặt hắn ta vẫn như cũ, không biểu hiện gì. Cô liền tụt xuống từ trên tay hắn. Hai tay chắp lại phía sau lưng, đi vòng quanh Nhiếp Thái Tình, cất giọng nghi hoặc: "Hôm nay trời bão lớn rồi. Chủ tịch Nhiếp lại mời tôi ăn còn gọi tôi là chị dâu. Trời ơi, đáng sợ quá."
"Chị dâu, em thật sự muốn mời chị ăn mà." Nhiếp Thái Tình cười nịnh nọt nói.
Lạc An Khuê nghĩ nghĩ một chút, ở đây có Nhiếp Thái Ngôn chắc anh ta không dám giở trò gì đâu. Cộng thêm sức hấp dẫn của gà rán và pizza quá hấp dẫn cô. Lạc An Khuê không nhịn nổi nữa khuôn mặt đáng thương nhìn Nhiếp Thái Ngôn: "Nhiếp Thái Ngôn a~. Em xảy ra mệnh hệ gì anh nhất định cứu em đấy!"
"Được!" Nhiếp Thái Ngôn gật đầu nói.
Lạc An Khuê liền vui vẻ nói với Nhiếp Thái Tình: "Chúng ta xuống dưới phòng khách đi!"
Nhiếp Thái Ngôn nhìn cô vui vẻ cười như thế với Nhiếp Thái Tình trong lòng cảm thấy khó chịu liền đi theo sau hai người họ.
Nhiếp Thái Tình vừa cười vừa mở từng cái hộp ra, rất chu đáo mời cô ăn.
"Chị dâu mời chị!"
Lạc An Khuê nhếch mép, cô cầm lấy miếng gà đưa cho Nhiếp Thái Ngôn: "Anh cắn trước một miếng đi!"
Nhiếp Thái Ngôn hiểu ý của Lạc An Khuê, hắn nhếch miệng cười nhìn cô: "An Khuê lấy anh làm thử nghiệm sao?"
Nhiếp Thái Tình nghe vậy thì lửa giận liền nổi lên nhưng lại nghiến răng kiềm chế: "Chị dâu à đừng nghĩ xấu cho em được không?"
"Không nghĩ xấu không được. Người vừa hôm trước muốn giết tôi, muốn chia rẽ tình cảm của tôi. Hôm sau lại ân cần, chu đáo, tốt bụng mời tôi ăn. Anh nói tôi không thể đề phòng sao?" Lạc An Khuê trợn mắt nói.
Nhiếp Thái Tình nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị cũng không thể lấy anh trai em ra thử thức ăn vậy chứ!"
"Vì chính là anh trai cậu nên anh ấy phải thử. Bởi vì nếu có độc anh sẽ lập tức ngăn cản, không lẽ nhìn anh ấy chết sao?" Lạc An Khuê nhướng mày nói.
Cô đáng thương nhìn Nhiếp Thái Ngôn, như thể van xin hãy giúp em đi. Nhiếp Thái Ngôn không tình nguyện cắn một miếng gà. Hắn ghét nhất là thức ăn có nhiều dầu mỡ vì cô gái trước mặt hắn đành phải ăn dù không thích.
Nhìn thấy hắn ăn rồi cô mới yên tâm. Thế là miếng nào cô muốn ăn cũng đều đưa cho hắn ăn trước một miếng rồi mới yên tâm ăn tiếp.
"Có chuyện gì anh cứ nói đi." Cô vừa ăn vừa nhướng mày nhìn Nhiếp Thái Tình nói.
Nhiếp Thái Tình ngại ngùng nói: "Chuyện là em muốn trước mặt Doanh Ninh, chị dâu có thể nói tốt về em một chút được không?"
Lạc An Khuê liếc nhìn anh ta: "Tại sao?"
"Em rất thích Doanh Ninh nhưng lần nào tỏ tình cũng bị cô ấy từ chối. Thậm chí còn trốn tránh nữa." Nhiếp Thái Tình buồn bã nói.
Cô nhún vai nói: "Doanh Ninh từ chối có nghĩa nó không thích anh. Nó trốn tránh anh càng chứng tỏ nó có ác cảm với anh."
"Chẳng lẽ cô ấy có ác cảm với em đến mức muốn thiến em sao?" Nhiếp Thái Tình hoang mang nói.
Lời vừa nói ra. Nhiếp Thái Ngôn và Lạc An Khuê cười sặc sụa. Mặc dù đã nghe Doanh Ninh kể qua nhưng biểu cảm của Nhiếp Thái Tình khiến cô buồn cười quá không nhịn nổi.
"Thật quá mất mặt." Nhiếp Thái Ngôn lắc đầu nói.
"Thế thì không giúp được anh rồi!" Lạc An Khuê ôm cười.
Nhiếp Thái Tình bực mình nhăn nhó quát: "Chị ăn đồ của em rồi phải giúp em chứ!"
"Anh nghĩ chỉ có mấy miếng gà rán nhỏ nhoi mà mua chuộc được tôi à. Doanh Ninh là đứa em mà tôi thương nhất đấy!" Lạc An Khuê tức giận nói.
Nhiếp Thái Tình liền nói: "Em dạy chị kinh doanh, dạy chị hết tất cả những gì em biết. Đặc biệt sẽ đầu tư một số tiền để chị có thể mở công ty hay cửa hàng mình yêu thích. So với Nhiếp gia hay ở nơi khác thì em là người kinh doanh giỏi nhất. Từ lúc nhận chức Nhiếp thị luôn là tập đoàn thuộc top 1 đứng đầu về mọi mặt. Sao hả?"
"Tôi sẽ giúp đỡ anh hết sức có thể. Doanh Ninh đảm bảo con bé sẽ có cách nhìn khác về anh!" Lạc An Khuê liền nói.
Lạc An Khuê trở mặt như trở bánh tráng. Đối diện với điều kiện quá đỗi tuyệt vời như vậy từ Nhiếp Thái Tình. Cô đành phản bội em gái thôi.
Em gái Doanh Ninh đáng yêu của chị à xin lỗi nhé!
Nhiếp Thái Tình nhếch môi hài lòng nói: "Cảm ơn chị dâu. Ngày mai chúng ta gặp lại nhé!"
Anh ta rời đi rồi. Cô quay sang nhìn Nhiếp Thái Ngôn, cất giọng nói: "Ban đầu em cứ ngỡ Nhiếp Thái Tình là tổng tài lạnh lùng bá đạo. Nhưng mà càng tiếp xúc thì càng thấy…"
Nhiếp Thái Ngôn nhếch môi nói: "Thằng nhóc đó ngoài kinh doanh rất giỏi ra thì không còn gì nổi bật nữa!"
Hắn nói rồi hơi nghiêng người cô: "An Khuê, đang quan tâm cậu ta sao?"
"Đương nhiên là quan tâm rồi. Anh ta để ý đến em gái của em. Em không quan tâm được chắc!" Lạc An Khuê thở dài nói.
Nhiếp Thái Ngôn đứng lên, hắn cười nói: "An Khuê nên lo cho mình trước."
"Sao cơ? Ý của anh là gì vậy?"
Lạc An Khuê đang ăn miếng pizza chưa kịp hiểu gì. Chỉ thấy Nhiếp Thái Ngôn cười nham hiểm rồi bế cô lên.
"Nhiếp Thái Ngôn, anh làm gì vậy em còn chưa ăn xong!" Cô hốt hoảng la lên.
"Đi ngủ thôi!" Hắn mỉm cười nói. Bế cô đi lên phòng ngủ.
"Muốn làm gì thì phải đợi em rửa tay, rửa miệng đã chứ!"
"Cái tên này. Mới sáng ra mà. Nhiếp Thái Ngôn!!!" Giọng cô đầy bất lực gào lên.
Nhiếp Thái Ngôn khuôn mặt đầy thỏa mãn nằm chống tay ở trên giường đang nhìn cô chăm chú.
"Anh nhìn gì chứ! Không cho nhìn nữa." Cô giận dỗi quay người sang hướng khác.
Hắn nhích lại gần, vòng tay qua ôm lấy cô vào lòng. Giọng nói của hắn nhẹ nhàng vang bên tai cô: "An Khuê, chúng ta ôm nhau ngủ đến hết ngày hôm nay đi."
Một lúc sau, Lạc An Khuê cảm thấy hắn im lặng một cách lạ thường. Cô cử động nhẹ, tay của hắn liền siết chặt hơn. Cô đặt tay mình lên tay hắn, chủ động nắm lấy tay hắn. Giọng nói của cô dịu dàng: