100 Ngày Cưa Đổ Biến Thái CaCa

Chương 37: Tổng tài bá đạo Nhiếp Thái Tình



"Tiến triển tốt đấy, xem ra Lạc An Khuê rất có tác dụng với cậu. Cứ giữ vững phong độ thế này nhé!" Phong Huyền xem kết quả bài kiểm tra của Nhiếp Thái Ngôn làm trên tay, mỉm cười hài lòng.

"Không còn chuyện gì nữa vậy tôi đi đây." Nhiếp Thái Ngôn nói xong muốn đứng lên rời đi.

Phong Huyền cất giọng: "Khoan đã, nói chuyện với tôi một chút."

Nhiếp Thái Ngôn nghiêng đầu nhìn Phong Huyền. Phong Huyền hào hứng hỏi: "Sao hả những chuyện tôi dạy cho cậu, kết quả thế nào? Kể chiến tích của cậu tôi nghe một chút đi."

"Vớ vẩn." Nhiếp Thái Ngôn ném lại hai từ rồi rời đi.

Phong Huyền quay sang nhìn Phượng Uyển, khó hiểu nói: "Tại sao lại vớ vẩn. Tôi dạy cậu ấy là đàn ông phải dành những thứ quý nhất của mình cho người con gái bên cạnh mình. Thì sao lại vớ vẩn được."

"Nhờ bác sĩ mà đại ca chúng tôi đã chuyển nhượng tài sản của mẹ anh ấy để lại cho cô Lạc, sau đó cô Lạc kháng cự liền đổ bệnh mấy ngày trời." Phượng Uyển nhoẻn miệng cười nói.

Phong Huyền bất lực vỗ trán, tên điên này làm bất ngờ như vậy người ta không sợ mới là lạ đó.

Nhiếp Thái Ngôn ngồi im lặng trên xe một lúc lâu, chợt hắn cất giọng nói: "Dạo này Thái Tình thế nào?"

"Đại ca, anh Tình trước khi đi làm sẽ ghé qua bệnh viện, giờ nghỉ trưa cũng chạy đến bệnh viện, sau khi tan làm cũng ghé qua bệnh viện. Ngoài ra không làm gì nữa." Phượng Uyển ngồi ở ghế phụ báo cáo với Nhiếp Thái Ngôn.

"Thằng nhóc đó bị bệnh sao?" Nhiếp Thái Ngôn nhíu mày nói.

Phượng Uyển trả lời: "Không ạ, sức khỏe của anh Tình rất tốt. Chẳng qua là đang đổi mục tiêu mới là một nữ bác sĩ của khoa sản."

Bác sĩ khoa sản?

"Doanh Ninh?" Nhiếp Thái Ngôn nghiêng đầu nhìn Phượng Uyển, nói ra một cái tên.

"Sao đại ca biết vậy? Em còn chưa nói tên." Phượng Uyển bất ngờ nói.

"Sao tôi lại biết nhỉ?" Nhiếp Thái Ngôn phì cười một cách biến thái.

Sau khi trở về, Nhiếp Thái Ngôn đã kể chuyện này lại cho Lạc An Khuê nghe. Phản ứng của Lạc An Khuê đầu tiên là nghiến răng nghiến lợi nắm cổ áo Nhiếp Thái Ngôn, sau đó cất giọng uy hiếp: "Chuyện tình cảm của hai người, em không có ý kiến. Nếu như em trai của anh dám làm tổn hại đến Doanh Ninh. Em sẽ tính sổ với anh."

"Sao lại thế?" Nhiếp Thái Ngôn đần mặt ra.

Lạc An Khuê xù lông nhím nói: "Anh là anh trai. Anh cũng không tránh khỏi trách nhiệm đâu. Anh trông chừng Nhiếp Thái Tình cho kĩ vào."

*Bệnh viện đa khoa thành phố Thược Dược.

"Sao cậu ấy lại đến nữa rồi?"

"Nhiếp tổng sắp thành khách hàng thân thiết của chúng ta rồi."

"Ngày nào cũng thấy Nhiếp tổng đến đây ăn cơm trưa, cơm ở đây thật sự ngon sao?"

"Nhưng mà, sao Nhiếp tổng lại đẹp trai quá vậy. Nhìn mãi cũng không chán."

"Là ai may mắn được Nhiếp tổng để ý vậy? Ganh tị quá đi mất!"

Mọi người đều chú ý đến Nhiếp Thái Tình đang ngồi ăn cơm trưa tại bệnh viện của họ.

"Doanh Ninh ở đây! Tôi có chừa chỗ cho cô này." Nhiếp Thái Tình hớn hở vẫy tay với Doanh Ninh.

Doanh Ninh thở hắt một hơi rồi ngồi xuống đối diện với anh ta. Đáng lẽ cô sẽ bơ anh ta luôn nhưng giờ ăn trưa này nhà ăn đã hết chỗ rồi.

"Nhiếp tổng sao lại có hứng thú với cơm bệnh viện như thế? Ở công ty của anh không có cơm à? Phải chạy đến tận đây ăn cơm." Doanh Ninh nhìn thấy khuôn mặt Nhiếp Thái Tình không khỏi chán ghét nói.

"Đương nhiên cơm ở công ty của tôi không thiếu. Nhưng để được ăn cơm với cô, vừa đến giờ cơm trưa tôi đã lập tức chạy đến ngay. Cũng đủ thấy đối tôi cô quan trọng đến mức nào." Nhiếp Thái Tình nhướng mày nói.

Doanh Ninh cười nhếch mép: "Buồn nôn."

Đến giờ tan làm Doanh Ninh vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện đã bị chặn lại.



"Tôi đưa cô về." Nhiếp Thái Tình vui vẻ mở cửa sẵn cho cô.

"Không cần. Tránh ra!" Doanh Ninh lạnh nhạt nói.

Doanh Ninh bỏ đi Nhiếp Thái Tình tiến đến kéo tay cô lại. Anh ta nói: "Doanh Ninh cô đừng có bất lịch sự như thế chứ. Nể mặt tôi một chút không được sao?"

"Không được. Tránh xa tôi ra." Cô hất tay Nhiếp Thái Tình ra.

"Không tránh." Nhiếp Thái Tình nắm chặt cánh tay cô không buông.

Doanh Ninh thở hắt một hơi, bất lực nói: "Sao anh cứ như âm hồn bất tán vậy hả? Suốt ngày quanh quẩn ở đây, anh làm tổng tài nhàn hạ lắm à."

"Nếu không phải thích cô, tôi cũng không rảnh suốt ngày chạy đến đây đâu. Thời gian của tôi vô cùng quý báu là khác." Nhiếp Thái Tình hất mặt nói.

Doanh Ninh cười khẩy: "Ôi trời ơi cảm động quá!" -khuôn mặt cô trở nên nghiêm túc- "Nhưng mà tôi không thích anh. Vậy nên đừng lãng phí thời gian quý báu của anh với tôi nữa. Tạm biệt."

Nhiếp Thái Tình vẫn không bỏ cuộc cố chấp giữ cô lại: "Rốt cuộc thì tại sao? Tôi có điểm gì mà cô không thích tôi? Đẹp trai, giàu có, muốn cái gì có cái đấy. Biết bao nhiêu cô gái mơ ước, tại sao cô lại không thích tôi?"

"Anh có thật sự biết thích là gì không? Là hai cá thể ở bên cạnh nhau lâu dài có cảm xúc với nhau. Anh vừa nhìn thấy tôi vài lần ở bệnh viện còn chẳng nói chuyện với nhau đã vội kết luận là thích tôi?" -Doanh Ninh nghiêm mặt nói- "Dù có là thích đi nữa. Tôi vẫn không thích anh. Nhiếp Thái Tình anh không phải là gu của tôi."

Doanh Ninh nói xong rồi bắt nhanh chiếc taxi lên xe rời đi. Nhiếp Thái Tình đứng ngơ ngác nhìn dõi theo chiếc xe cho đến khi khuất bóng.

Nhiếp Thái Tình nằm lăn lộn trên giường trong đầu anh nhớ đến lần đầu nhìn thấy Doanh Ninh.

"Không ngờ ở đây lại có một bác sĩ trẻ xinh đẹp như thế đấy!" -ánh mắt anh liếc nhìn bản tên của Doanh Ninh- "Bác sĩ cô tên là Doanh Ninh à?"

Doanh Ninh không để ý đến Nhiếp Thái Tình. Nhiếp Thái Tình càng thích hơn: "Ngày mai đi ăn cơm với tôi. Khi nào cô tan làm tôi đến đón cô."

"Xin lỗi, ngày mai tôi không đói." Doanh Ninh lập tức nói.

Nhiếp Thái Tình cười cười: "Vậy khi nào cô đói?"

"Chỉ cần không ăn cơm cùng anh." Doanh Ninh hờ hững nói.

Nhiếp Thái Tình tức chết nói: "Cô biết tôi là ai không? Lại không lịch sự như vậy?"

"Đương nhiên là biết. Chỉ là tôi không muốn nói chuyện với Nhiếp tổng. Không còn việc gì nữa xin Nhiếp tổng về cho, tôi bận nhiều việc lắm." Doanh Ninh lạnh lùng nhìn Nhiếp Thái Tình.

"Cô đang gây chú ý với tôi à? Chiêu này cũ rích rồi, đổi chiêu mới đi." Nhiếp Thái Tình cười khinh thường.

Doanh Ninh tức giận cầm kéo trên bàn làm việc, cô hung hăng đứng lên, lớn tiếng nói: "Còn xuất hiện trước mặt tôi nữa coi chừng tôi thiến anh."

Nhiếp Thái Tình hiện tại cứ lăn lộn trên giường, trong đầu nhiều câu hỏi: 'Tại sao mình lại ấn tượng với bà chằng đó!'

'Mặc dù lần nào gặp cũng đòi thiến của quý của mình. Vậy mà mình vẫn cứ bám theo.'

'Tại sao? Tại sao vậy?'

'Vậy là thích hay không thích?'

'Chắc là thích rồi. Nếu không sao mình kiên nhẫn đến thế?'

Nhiếp Thái Tình ngồi bật dậy, nhanh chân xuống giường thu dọn đồ đạc của mình vào vali.

Doanh Ninh đang ngủ ngon thì có người gõ cửa ầm ầm. Cô không chút tình nguyện, mắt nhắm mắt mở đi ra mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, Nhiếp Thái Tình đã nhanh chóng xách đồ vọt vào trong. Doanh Ninh tỉnh cả ngủ: "Anh làm gì vậy?"

"Chẳng phải cô nói phải ở bên cạnh nhau thường xuyên hai cá thể mới có cảm xúc sao? Từ hôm nay tôi sẽ ở đây." Nhiếp Thái Tình nhướng mày nói.

"Cút!" Doanh Ninh không một động tác thừa cướp lấy cái vali của Nhiếp Thái Tình ném ra ngoài.



Nhiếp Thái Tình trừng mắt: "Cô… cô…"

"Cô gì mà cô. Nhiếp tổng chưa có sự cho phép của tôi thì đây là xâm nhập gia cư bất hợp pháp có tin tôi báo cảnh sát không?" Doanh Ninh cứng nhắc nói.

"Báo thì cứ báo tôi sợ bọn họ chắc." Nhiếp Thái Tình bước ra ngoài nhặt vali của mình đem vào.

Doanh Ninh trong này nhanh tay đóng cửa lại.

Nhiếp Thái Tình bất ngờ với hành động của cô, anh liên tục gõ cửa, hét: "Doanh Ninh, Doanh Ninh, mở cửa cho tôi. Mở cửa cho tôi. Doanh Ninh, có nghe thấy không? Doanh Ninh!!!"

Một lát sau, tất cả các phòng trọ đều mở cửa, họ mắng Nhiếp Thái Tình.

"Đã khuya rồi la hét cái gì?"

"Ồn ào như thế có cho người khác ngủ không?"

"Không biết thanh niên bây giờ thế nào, vô ý thức."

"Còn la hét nữa tôi báo cảnh sát đó!"

"Chết tiệt, bực mình thật!"

"Tên điên."

Nhiếp Thái Tình không gõ cửa nữa. Anh cất giọng lớn tiếng nói: "Tôi sẽ ngồi đây đến khi nào cô mở cửa thì thôi."

Nói rồi anh hậm hực ngồi thụp xuống. Muốn thi xem giữa tôi và cô ai cứng đầu hơn sao? Hừ, cô nhầm to rồi. Tôi mới là cứng đầu nhất.

Gần 3h sáng trời bắt đầu đổ mưa. Mưa lớn như thác nước trút xuống. Nhiếp Thái Tình ngồi bên ngoài cả người lạnh run cầm cập nhưng vẫn cứng đầu không thèm gõ cửa để cho ngày mai Doanh Ninh thức dậy khi đi làm thấy anh như thế này sẽ cảm thấy có lỗi vì đã đuổi anh ra ngoài.

Nhưng mọi chuyện không như anh tính toán sáng hôm nay là chủ nhật, Doanh Ninh cũng không có ca trực ở bệnh viện nên cô đã ngủ một giấc đến tận buổi trưa.

Doanh Ninh vừa mở ra thấy Nhiếp Thái Tình ngồi một cục ở trước cửa thì hết cả hồn. Cô ngạc nhiên nói: "Anh ở đây cả đêm à?"

"Chứ cô nghĩ tôi vừa đến à." Nhiếp Thái Tình cả người ướt sũng liếc nhìn cô.

Sau đó đứng lên không quên lấy vali đi vào trong. Lấy quần áo vào trong nhà tắm thay đồ.

Doanh Ninh đứng bên ngoài cất giọng nói: "Anh mặt dày thật đấy! Phải nói là không có liêm sỉ mới đúng. Đuổi mãi cũng không đi."

Nhiếp Thái Tình ở trong nhà tắm nghe thấy ngay lập tức đi ra, hung hăng tiến lại gần Doanh Ninh: "Không mặt dày, không liêm sỉ thì cua gái thế nào đây? Muốn có người yêu thì mấy thứ đó giữ lại làm gì?"

"Nhiếp Thái Tình…"

"Cái gì…"

Doanh Ninh mặt không đổi sắc, cất giọng nói: "Vào mặc quần đàng hoàng lại đi."

Nhiếp Thái Tình cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện trên người mình chỉ mặc mỗi cái quần lót. Lúc nãy vừa tắm xong đang mặc quần áo thì nghe cô anh tức giận quá nên mới xông ra luôn. Anh ngẩng đầu bày ra bộ dáng quyến rũ nói: "Có phải bây giờ tôi rất hấp dẫn không?"

"Không có. Những thứ này ở bệnh viện nhìn đến phát ngán rồi. Mau mặc quần vào đi." Doanh Ninh mặt lạnh nói.

Nhiếp Thái Tình từ từ tiến lại gần Doanh Ninh, mặt anh cúi sát xuống mặt cô: "Vậy để tôi cho biết sự khác nhau giữa tôi và bọn họ."

Lời vừa dứt, Nhiếp Thái Tình chưa làm màu được mấy giây liền:*Hắt Xì *Hắc Xì liên tiếp vào mặt cô.

"Ơ… xin lỗi… tôi không cố ý đâu." Nhiếp Thái Tình vội vuốt vuốt mặt cô.

Doanh Ninh bực mình đẩy Nhiếp Thái Tình ra, quát: "Vào mặc đồ ngay."

Nhiếp Thái Tình lúc này mới chịu ngoan ngoãn đi vào trong mặc đồ đàng hoàng lại.

Tổng tài bá đạo truyền thuyết gì chứ, thằng hề thì đúng hơn. Doanh Ninh bất lực lắc đầu vỗ trán.