100 Ngày Cưa Đổ Biến Thái CaCa

Chương 41: Chuyện quá khứ



Chủ nhật, Lạc An Khuê được một ngày rảnh rỗi nhưng mà Nhiếp Thái Ngôn đã đi đâu từ sớm, cô chỉ có thể chơi với Bông Gòn ở ngoài sân.

"Bông Gòn, con chạy đi đâu vậy?" Lạc An Khuê thốt lên.

Mèo của cô đang yên đang lành đột nhiên chạy đi. Lạc An Khuê chạy theo phía sau nó, bắt nó về. Chạy được một lúc rồi cuối cùng Bông Gòn cũng dừng lại. Cô bế nó lên: "Sao chạy lung tung thế, lỡ chúng ta đi lạc thì phải làm sao?"

Lạc An Khuê đưa mắt nhìn xung quanh, cô chợt nhận ra đây chẳng phải là cái nơi lần trước cô đi lạc rồi gặp cô gái áo trắng kia sao?

Dù là ban ngày nhưng khi cô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì bất giác rùng mình, lạnh cả sống lưng, khung cảnh âm u, kinh dị lạ thường. Rừng cây cổ thụ to lớn trơ trụi lá, những nhánh cây khẳng khiu vươn ra như bàn tay của ma quỷ. Hồ nước bên cạnh một màu đỏ nâu sẫm bốc mùi tanh hôi. Gió nổi lên, kéo theo mùi tanh của hồ nước xông thẳng vào mũi cô. Một cơn cồn cào ở bụng, khiến cô cảm thấy buồn nôn vô cùng. Lạc An Khuê không nhịn được tò mò cô nhấc chân bước đến gần hơn, cô muốn nhìn kỹ xem ở hồ nước đó là chứa thứ gì?

Lúc đến gần đến đó. Giọng của Hào Kiện vọng ra từ phía sau: "Chị Lạc!"

Lạc An Khuê quay đầu nhìn Hào Kiện: "Sao hả?"

"Đây là nơi tách biệt, không có sự cho phép của đại ca thì không được đến. Vã lại chị Lạc, sẽ gây nguy hiểm cho chị, tốt nhất là chị đừng đến đây nữa." Hào Kiện chậm rãi nói.

Lạc An Khuê nghĩ Hào Kiện dọa mình, nên tươi cười nói đùa: "Sao lại nguy hiểm? Ở đây giấu gì sao? Xác chết hay là rắn ăn thịt?"

"Chị Lạc, chúng ta ra khỏi đây đi." Hào Kiện nghiêm túc nói.

Nhìn Hào Kiện nghiêm túc như vậy, Lạc An Khuê cũng không hỏi nhiều nữa. Cô mang theo cảm giác nghi hoặc rời đi.

Cô nhận được cuộc gọi của Doanh Ninh. Nói chuyện với Doanh Ninh một lúc xong Lạc An Khuê trở nên trầm ngâm suy nghĩ.

Đợi đến khi Nhiếp Thái Ngôn trở về, cô chạy đến chỗ hắn: "Nhiếp Thái Ngôn…"

Nhiếp Thái Ngôn ngồi đó ngẩng đầu nhìn cô, hắn giơ tay ngoắc ngoắc cô. Lạc An Khuê bước vừa bước lại gần hắn, Nhiếp Thái Ngôn liền kéo cô ôm vào lòng.

"Nhiếp Thái Ngôn em có chuyện muốn nói." Cô ngồi ngay ngắn trong lòng hắn rồi nói.

Hắn gục mặt lên vai cô rồi nói: "An Khuê nói đi."

"Vài ngày nữa là sinh nhật của Nhiếp Thái Tình. Em muốn chúng ta cùng ăn bữa cơm." Lạc An Khuê lập tức không vòng vo vào vấn đề chính.

Nhiếp Thái Ngôn im lặng không nói. Lạc An Khuê đưa mắt nhìn Nhiếp Thái Ngôn: "Anh nghĩ xem, Nhiếp Thái Tình đã mở miệng gọi em một tiếng chị dâu, như thế có thể hiểu rằng Nhiếp Thái Tình đã ngầm chấp nhận em rồi. Em cũng phải làm bổn phận của một chị dâu đúng không?"

"Cậu ta không dám chấp nhận em sao?" Nhiếp Thái Ngôn hờ hững nói.

Lạc An Khuê giở chứng nhõng nhẽo với Nhiếp Thái Ngôn: "Nhưng em muốn chúng ta cùng ăn bữa cơm chính thức ra mắt gia đình của anh."

"An Khuê." Giọng hắn vang lên bên tai cô.

"Sao hả?" Cô nhìn hắn chăm chú lắng nghe.

"An Khuê thích có thể hẹn Nhiếp Thái Tình cùng ăn cơm, không cần phải có sự góp mặt của anh." Nhiếp Thái Ngôn cất giọng nói nhẹ nhàng.

Lạc An Khuê năn nỉ hắn cỡ nào cũng không được nên quay sang giận dỗi, cô đứng phất lên: "Suy cho cùng là anh không muốn để em chính thức ra mắt gia đình của anh. Trong lòng của anh không hề có em. Hừ!"



Cô tức giận bỏ đi. Sở dĩ hôm nay cô không hiểu chuyện, quấy rầy hắn, giận dỗi vô lý, làm nhiều trò như vậy cũng chỉ muốn hai anh em họ cùng nhau ăn một bữa cơm.

Cô đã nhận lời Doanh Ninh rằng sinh nhật của Nhiếp Thái Tình nhất định sẽ dẫn Nhiếp Thái Ngôn tới cùng họ ăn cơm. Ban đầu cô cứ tưởng chuyện này rất đơn giản chỉ là một bữa cơm thì có gì khó đâu. Nhưng khi thấy Nhiếp Thái Ngôn cố chấp không đồng ý cô mới nhận ra hắn có chuyện vẫn chưa nói cho cô nghe.

Lạc An Khuê trở về phòng ngủ của mình, cô ngồi trên giường trong lòng không khỏi lo lắng không biết Nhiếp Thái Ngôn có vì cô giận dỗi mà hạ mình thay đổi ý định để chiều lòng cô không nữa.

Nhiếp Thái Ngôn sau khi nhìn Lạc An Khuê giận dỗi rời đi. Hắn vẫn ngồi im như thế đôi mắt hắn thoáng qua chút buồn bã, một lúc lâu sau Nhiếp Thái Ngôn dựa cả người ra sau ghế, hắn ngửa đầu lên nhìn trần nhà rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.

Trong đầu hắn nhớ đến ký ức rất lâu về trước. Lúc đó hắn và Nhiếp Thái Tình còn nhỏ.

"Có ăn nhanh lên không?" Người đó vừa nói xong liền nhấn mạnh đầu Nhiếp Thái Ngôn vào trong bát cơm. Vô tình môi của hắn dập vào bát cơm chảy máu.

Người đó vẫn dửng dưng như không có chuyện gì bước sang chỗ của Nhiếp Thái Tình liên tục cầm roi quất mạnh vào người anh không chút thương tiếc, lớn tiếng mắng chửi: "Còn mày nữa thằng vô tích sự. Mày ăn nhanh vào."

"Ha Ha Ha!!!" Nhiếp Thái Ngôn ngồi đối diện đột nhiên bật cười thành tiếng, tiếng cười càng lúc càng lớn.

Người đó hậm hực bước đến chỉ tay vào Nhiếp Thái Ngôn: "Mày cười cái gì?"

Nhiếp Thái Ngôn càng lúc cười càng lớn. Tiếng cười của hắn vang dội khắp nhà ăn, rõ ràng là đứa con nít cười nhưng âm thanh lại thấy rất man rợ giống như báo trước cho họ rằng quỷ dữ đang đến gần.

Người đó túm lấy cổ áo Nhiếp Thái Ngôn xốc lên, nghiến răng: "Câm mồm!"

Tiếng cười của hắn không còn vang lên nữa thay vào đó Nhiếp Thái Ngôn nhếch môi cười cong khóe môi híp cả mắt, điệu bộ trở nên quái dị, thoáng chốc động tác của hắn rất nhanh nhẹn đâm cái nĩa vào mắt người đó. Không cho người đó có cơ hội phản ứng lại. Hắn nhanh tay rút cây nĩa ra, đâm liên tiếp vào đầu người đó khiến ông ta trở tay không kịp ngã quỵ xuống đất. Máu tươi của ông ta văng tứ tung lên người của Nhiếp Thái Ngôn, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn dính đầy máu. Hắn vẫn điên tiết đâm liên tục vào người ông ta đến khi người ta tắt thở máu chảy lênh láng hắn vẫn không ngừng đâm xuống, trên môi vẫn là nụ cười tươi đầy quỷ dị.

Cảm giác lúc này của hắn chính là sảng khoái, từng nhát đâm xuống người đàn ông đó hắn cảm thấy rất tuyệt vời, rất hưng phấn, nó giống như chất gây nghiện kích thích hắn, hắn không thể dừng lại được.

"Anh hai!"

"Anh hai, anh dừng lại đi!"

Nhiếp Thái Tình chạy đến ôm lấy Nhiếp Thái Ngôn muốn ngăn cản. Nhưng Nhiếp Thái Ngôn như mất đi lý trí quay sang đâm vào vai Nhiếp Thái Tình.

"Anh hai, em đau quá!" Nhiếp Thái Tình rưng rưng nước mắt, đầy sợ hãi nhìn Nhiếp Thái Ngôn.

Nhiếp Thái Ngôn không dừng tay, hướng về tim Nhiếp Thái Tình mà đâm. Nhưng may mắn mẹ của hắn đã xuất hiện kịp thời ngăn cản hắn lại, nếu không chính tay hắn đã giết chết em trai mình yêu thương, bảo vệ nhất.

Nhiếp Thái Ngôn mệt mỏi ngồi dậy, hắn xoa xoa mi tâm đau nhức của mình. Vì chuyện này hắn luôn tự trách, sau đó ám ảnh hắn đến hiện tại, chỉ cần ngồi chung bàn ăn cơm với Nhiếp Thái Tình hắn sẽ nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó tiếp đến hắn sẽ phát điên lên không kiểm soát được bản thân. Vậy nên từ đó hắn chủ động cách xa Nhiếp Thái Tình.

Nhiếp Thái Ngôn xem đồng hồ trên tay thì đã là 2h sáng. Hắn đứng lên đi đến phòng ngủ Lạc An Khuê. Nhìn thấy cô nằm ngủ ngon ở trên giường, hắn bất giác nở nụ cười hiền. Không hiểu sao tâm trạng của hắn dù đang tệ thế nào chỉ cần nhìn thấy cô sẽ tốt lên. Nhiếp Thái Ngôn không kìm được cúi xuống hôn lên trán cô. Lạc An Khuê đang ngủ bị làm phiền cô mở mắt ra nhìn thấy Nhiếp Thái Ngôn thì lập tức nhắm mắt lại giận dỗi quay sang hướng khác.

"Vẫn còn giận sao?" Nhiếp Thái Ngôn mỉm cười nói.

"Em làm sao dám giận anh." Lạc An Khuê hừ lạnh nói.

Nhiếp Thái Ngôn nhíu mày nói: "An Khuê giận như thế là không muốn đi mừng sinh nhật của Thái Tình với anh sao?"



Lạc An Khuê nghe thế thì ngồi dậy cô tròn mắt nhìn Nhiếp Thái Ngôn: "Anh nói gì? Anh đồng ý đi thật sao?"

"An Khuê không vui?" Nhiếp Thái Ngôn nhướng mày hỏi.

Lạc An Khuê vui mừng bổ nhào tới ôm lấy cổ Nhiếp Thái Ngôn, còn như mèo con cọ cọ vào người hắn.

"Vui chứ em đương nhiên rất vui."

Nhiếp Thái Ngôn mỉm cười vuốt ve tóc của cô: "Nhưng An Khuê dù có chuyện gì xảy ra em vẫn phải bên cạnh anh."

"Đương nhiên, em phải bên cạnh anh chứ, đúng không?" Lạc An Khuê cười vui vẻ nói.

*Ngày sinh nhật của Nhiếp Thái Tình.

Nhiếp Thái Ngôn và Lạc An Khuê đã đến phòng trọ của Doanh Ninh từ sớm. Nhân lúc Nhiếp Thái Tình còn chưa về. Nhiếp Thái Ngôn nói hắn muốn chuẩn bị bữa tối, vậy nên Lạc An Khuê và Doanh Ninh lên gác ngồi còn Nhiếp Thái Ngôn đứng ở bếp tự mình làm.

"Này, em đồng ý cho Nhiếp Thái Tình ở chung sao? Có phải là đã thích anh ta không?" Lạc An Khuê ôm gối nghiêng đầu nói.

Doanh Ninh nhỏ giọng nói: "Em không thích anh ta? Anh ta không phải gu của em nhưng mà khi Nhiếp Thái Tình ở đây tiền nhà đều do anh ta trả, còn cả anh ta biết nấu cơm nữa. Quá nhiều lợi ích, nhờ vậy mà em còn tiết kiệm được thêm một khoản tiền."

"Không thích sao lại cất công chuẩn bị sinh nhật cho người ta? Mờ ám." Lạc An Khuê cười gian nói.

Doanh Ninh thở hắt một hơi: "Anh ta cũng từng giúp em nhiều việc. Đúng lúc gần đến ngày sinh nhật của anh ta xem như là báo đáp."

Lạc An Khuê cười khẩy, sau đó nói: "Tiếp xúc với Nhiếp Thái Tình một thời gian chị cảm thấy anh ta không xấu xa lắm, rất giữ lời, nói được làm được, không phải là một người vô trách nhiệm. Chỉ có điều anh ta ham chơi quá không thể kiểm soát được bản thân."

"Không kiểm soát được bản thân cũng là một loại vô trách nhiệm." Doanh Ninh nhoẻn miệng cười.

Kiểm soát được bản thân là việc quan trọng. Chỉ khi kiểm soát được bản thân thì đứng trước mọi cám dỗ, tình huống xấu, đều giữ được cho mình một cái đầu lạnh không thuận theo cảm xúc để nó làm càng.

Lạc An Khuê thở dài, với tính cách của Doanh Ninh không biết sau này có tự mình vả mặt mình không nữa.

"Nhưng mà… chị đã nghe Nhiếp Thái Ngôn kể về chuyện vì sao hai anh em họ đã rất lâu chưa bao giờ ăn cơm chung không?" Doanh Ninh nhíu mày nói.

"Có chuyện này sao? Chị không biết." Lạc An Khuê mờ mịt nói.

Doanh Ninh bắt đầu kể. Mọi chuyện cô cũng chỉ nghe được từ Nhiếp Thái Tình kể lại.

Nhiếp gia thuộc gia tộc tôn quý được hoàng tộc hết sức coi trọng. Mẹ của hắn chỉ là một thủ lĩnh tổ chức sát thủ có tiếng tăm nhưng so với quý tộc thì không bằng. Nên gia chủ lúc bấy giờ rất ghét hai anh em họ, chỉ vì quá thương con trai nên mới chấp nhận mẹ con họ. Đến cả người chăm sóc cho họ vì muốn nịnh nọt gia chủ nên đã chèn ép, ức hiếp thậm chí là dùng đến bạo lực hai anh em họ đủ đường.

Nhiếp Thái Ngôn vì bảo vệ Nhiếp Thái Tình nên đã giết người lúc đó chỉ mới 8 tuổi, lúc đó không kiểm soát được xém chút nữa là giết luôn cả Nhiếp Thái Tình, từ lần đó chỉ cần ngồi cùng bàn ăn cơm với Nhiếp Thái Tình thì hắn lại nhớ đến chuyện đó rồi như không còn lý trí hắn phát điên lên, làm bị thương rất nhiều người.

Nhiếp Thái Ngôn rất ghét động vật. Có lần, một con mèo đã cào Nhiếp Thái Ngôn chảy máu. Hắn không khóc như những đứa trẻ khác, mà chỉ cười nhẹ rồi giết chết con mèo, nghe nói con mèo đó chết thảm lắm. Cả người hắn dính đầy máu, hắn chỉ cười quái dị rồi nói: "Con mèo muốn giết chết tôi."

Đôi mắt hắn trở nên vô hồn, trên môi nở nụ cười quái dị: "A Tình! Nếu sau này thấy anh bất thường thì em hãy tránh đi."

Từ lúc đó Nhiếp Thái Ngôn và Nhiếp Thái Tình cách xa nhau, dè chừng nhau.