Song Ngư đang loay hoay dọn đồ ăn ra bàn,cô đang cảm thấy vui nên đã hứng lên làm nguyên một bữa tiệc thịnh soạn dù chỉ có hai người ăn.Vừa vào cô vừa hát vu vơ.Song Tử từ trên lầu bước xuống nhìn bàn thức ăn đầy ụ mà Song Ngư cất công nấu cần vẫn dương dung như không,có vẻ cậu sắp ra khỏi nhà,Song Ngư dù biết nhưng vẫn hỏi:
— Anh định đi đâu à? Ăn rồi hằng đi,hôm nay em...
Không đợi Song Ngư nói hết câu,Song Tử đã xoay người đi về phía cửa,chẳng thèm nhìn Song Ngư lấy một cái, cậu lạnh lùng:
— Anh không đói,em ăn một mình đi.Hôm nay anh ở bar đến khuya mới về,cứ ngủ trước đừng chờ cửa.
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại,Song Tử đã đi,cậu bước thật nhanh để mau ra khỏi tầm mắt của cô.Giờ đây chỉ còn một mình Song Ngư lặng lẽ thở dài cùng với bàn thức ăn chưa từng được đụng đến.Nếu Song Tử không ăn thì cô cũng không muốn ăn nữa.Cô đang định đem đổ hết vào thùng rác nhưng rồi suy nghĩ lại,trong khi có biết bao đứa trẻ phải chịu cảnh đói rét thì cô lại ở đây muốn đổ bỏ thức ăn như vậy chẳng phải quá phí phạm rồi sao.Song Ngư đem tất cả đồ ăn đóng hộp rồi đem cho mấy đứa trẻ lang thang gần đó.Song Ngư chẳng hề hay biết Song Tử vẫn đang dõi theo cô từ một khoảng cách rất gần.Song Tử là người hiểu rõ Song Ngư nhất,bao giờ cậu không ăn thì cô cũng sẽ đem hết đồ ăn cho người ta còn mình thì nhìn đói và ngồi lì trong phòng khách đợi cậu về.Nếu cậu có hỏi cô cũng sẽ lấy lý do xem tv bất chấp việc tv chưa hề được mở lên.
Song Tử khẽ lắc đầu,Song Ngư là vậy,mỗi lần không vui cô lại tự hành hạ bản thân mình như thế,cậu đã nhiều hơn một lần bảo cô đừng như thế nữa,nhưng cô thật cứng đầu,thật giống cậu,dù biết bản thân sẽ đau nhưng vẫn nhất quyết không buông tay,dù biết sẽ không thể đi đến cái gọi là kết thúc hạnh phúc nhưng vẫn chẳng thể dừng lại.Thật phiền phức,xem ra bữa khuya hôm nay vẫn là cậu phải mua rồi.
—.—.—.—.—.—.—.—.—Ta là vạch kẻ không gian—.—.—.—.—.—.—.—.—.—.—.—.—
Biệt thự Thiên Thanh,nhà Xử Nữ
Hôm nay cũng như bao ngày khác,giữa một bàn đầy đủ những món ăn cầu kỳ,lạ mắt với những cô hầu gái xếp hàng hai bên chờ được sai bảo.Giữa một bàn tiệc như của hoàng gia đó chỉ có một mình Xử Nữ,lặng lẽ và cô độc.Đây là cuộc sống của Xử Nữ:xa hoa và dư thừa mọi thứ.Một cuộc sống nhiều người vẫn luôn ao ước,nhưng đối với Xử Nữ tất cả vật chất này giống như một loại xiềng xích trói chặt làm cô mệt mỏi và tuyệt vọng.Thứ cô cần đơn giản hơn nhiều,một thứ mà bất kì ai cũng dễ dàng có được nhưng với Xử Nữ thì lại quá xa vời:đó là tình thương.Lặng lẽ cầm đũa gắp đại một miếng bỏ vào miệng,có lẽ bởi vị giác bị tê liệt nên cô chẳng cảm nhận được một mùi vin nào cả,nhạt nheo vô cùng.Bà quản gia lâu năm của gia đình đứng cạnh lên tiếng nhắc nhở:
—Cách cô cầm đũa đều sai rồi.Cô phải cẩn trọng từng hành động dù là nhỏ nhất,cô phải thật hoàn hảo,đó là trách nhiệm,lỗi lầm là thứ không thể chấp nhận.Cô phải biết thân phận của mình...
—TÔI BIẾT Rồi— Xử Nữ gắt,rời khỏi bàn ăn trở về phòng khóa chặt cửa.
Xử Nữ vốn không phải đứa vô lễ,cô cũng chẳng vui vẻ gì khi chọc giận bà quản gia đã chăm mình từ tắm bé.Vậy rốt cuộc cô làm nó vì cái gì chứ,chỉ đơn giản là mong muốn nhận được sự quan tâm dù chỉ một chút thôi từ ba mẹ mình.Nhưng có lẽ cũng chỉ phí công thôi.
Ánh mắt Xử Nữ rời trên khung hình đặt cạnh chiếc đèn ngủ nơi đầu giường.Trong hình một người đàn ông trẻ với nụ cười ấm áp ngồi cạnh một người phụ nữ có mái tóc dài và đôi mắt long lanh,cả hai vật đẹp đôi,trong lòng hon một đứa bé còn ẵm ngửa đang cười tươi rạng rỡ,ngây thơ biết chừng nào.Một gia đình hạnh phúc...Thật hạnh phúc.Nhưng chỉ có Xử Nữ mới hiểu được cái khung cảnh ấm cúng đó hoàn toàn là giả dối,được vẽ lên bằng sự giả tạo của người lớn.Cô đã từng hi vọng,không,là khát khao mong muốn sự ấm áp đó có thể tiếp tục mãi mãi nhưng rồi cô nhận ra đó là điều không thể trừ khi có phép màu.