Đinh Tử hợt hỏi:
- Xà Phu, cậu là ma cà rồng sao?
Xà Phu đang đọc sách, thỉnh thoảng ngáp một cái mệt mỏi nói:
- Không phải.
Cả đám đần mặt nhìn. Bạch Dương tròn mắt hỏi:
- Nhưng chẳng phải cậu đánh tay đôi với tên đó à?
Xà Phu lắc đầu:
- Ừ nhưng không giống, tôi có thể sao chép ngắn hạn nhiều thứ từ người mình chạm vào.
- Vậy thể lực đó cũng là của Vĩnh Kỳ?
Xà Phu gật đầu tỏ ý đúng. Bọn kia đen mặt, cứ tưởng cậu là ma cà rồng lai hay gì đó nên mắt mới đen.
- Thế trong chiến đấu sao cậu thắng được?
Song Tử cau mày thắc mắc. Xà Phu chép miệng, chỉ là cậu thấy không nhất thiết phải thắng thôi. Cái tên Thiếu Hàn kia cũng thế.
- Khả năng sao chép của tôi giới hạn lưu trữ vài năng lực trước đó từng sao chép. Tất nhiên có thêm điều kiện, sức mạnh càng lớn thì càng lưu trữ được nhiều. Chỉ là đối với hai loại năng lực nó không hữu dụng.
23 con người nãy giờ vẫn chăm chú lắng nghe.
- Thứ nhất là tên Thiếu Hàn, xóa năng lực hay vô hiệu hóa.
Cả đám gật gù tỏ vẻ hiểu. Xà Phu tiếp tục:
- Thứ hai là một người nữa, năng lực là tước đoạt.
Cả bọn mở lớn mắt, có loại năng lực bá đạo đó nữa sao?
- Xóa năng lực sẽ giới hạn thời gian tùy vào người sở hữu, và người duy nhất sở hữu mà tôi biết là Thiếu Hàn. Nhưng tước đọat này lại triệt để hấp thụ năng lực của đối phương, tức người đó sẽ trở thành vô năng. Và như đã biết thì cả hai loại này đều không tác dụng lên đặc trưng của từng tộc như tốc độ và thể lực của ma cà rồng, chú thuật của phù thủy, kiếm thuật của kiếm sĩ...
Xà Phu tuôn một tràng dài. Kim Ngưu bặm môi, nghĩ tới việc không còn năng lực của mình nữa thật kinh khủng.
- Vậy, ai là người sở hữu nó?
Xà Phu lướt qua mặt tất cả, nhíu mày:
- Không cần biết. Nhưng nếu gặp, tôi khuyên mấy người nên tránh xa. Không biết cách kích hoạt của nó như thế nào nhưng tốt nhất là vậy.
Tiêu Viên trợn mắt, bực mình:
- Cậu bị ngu à? Không biết ai thì tránh xa kiểu gì?
22 đôi mắt chung biểu cảm lườm người kia. Xà Phu cười cười:
- À thì, cứ thấy thằng nào bất kể thời tiết mặc quần áo kín mít, băng bó khắp người và cười bí ẩn thì tránh xa ra.
Cả đám đen mặt nghe cậu miêu tả "Cái thể loại đó không cần bảo thì ai cũng tránh xa thôi". Thế là tất cả giải tán, ai làm việc nấy, không thèm quan tâm người kia là ai nữa.
- Mà chúng mày có thấy ông thầy nhìn bọn mình lúc thi xong không?
Sư Tử chợt hỏi, Bảo Bình nhăn nhó:
- Có chứ, ông ấy nhìn tao như thể bố tao nhìn tao lúc tao xé áo của ông cho cá ăn á.
Tất cả nhìn Bảo Bình: Mày xé áo cho cá ăn thật à?
Xử Nữ thấp giọng:
- Ừm, ông ta rất mạnh nữa.
Nội cái khí tức tỏa ra đã dọa đám học viên sợ không dám tới gần rồi. Lúc đó ông ta cứ nhìn chằn chằm bọn nó khiến đứa nào cũng cảm thấy nhột nhột.
- Bạch Dương.
Tiếng nói trong trẻo cất lên ngoài cửa khiến tất cả đổ dồn ánh mắt ra đó. Thái An không mặc đồng phục trường mà mặc một chiếc váy màu hồng nhẹ nhàng, tôn lên làn da trắng đáng ghen tị của cô. Khuôn mặt vốn xinh đẹp lại càng tươi sáng với nụ cười rạng rỡ. Bọn kia vô tình hữu ý liếc về phía Thiên Bình.
Bạch Dương vui vẻ đi ra. Mấy ngày ở đây, Thái An đều rất nhiệt tình làm hướng dẫn viên, tất nhiên đặc biệt tốt với Bạch Dương. Điều đó khiến con người cảm động vì cái khăn Kim Ngưu vứt cho kia rất vui vẻ và quý mến cô bạn. Cứ rảnh là thấy hai người đi cùng nhau. Tất nhiên không kém, Thiên Bình rất không vui.
Sư Tử có bảo cô đi tranh giành, cơ mà cô là con gái, lại không bạo dạn như Thái An. Lúc nghe Song Ngư có tin tình báo từ Ma Kết nói Bạch Dương có ấn tượng tốt về mình, cô đã rất vui. Tuy rất muốn bày tỏ tình cảm của mình với cậu, cơ mà vẫn chưa đủ dũng cảm. Giờ thì hay rồi, đi chơi chung luôn kìa.
Chỉ thấy Bạch Dương nói "Đợi chút" với Thái An rồi chạy vào nói với Nhân Mã:
- Thái An nói gần đây có khu vui chơi không sử dụng được năng lực trong đó, vui lắm. Đi không?
"Biết ngay mà, đang muốn rủ đi hẹn hò đây." – Suy nghĩ của tất cả những người ở đó. Nhân Mã cười gian:
- Vậy à?
Thái An bên ngoài chợt mất hứng, nhìn Nhân Mã như muốn nói "Xin đấy, từ chối đi". Nhân Mã híp mắt, ai bảo cậu có thằng bạn tốt quá cơ. Đi đâu cũng rủ anh em, lại còn chậm hiểu, nói thẳng ra là ngu trong mấy chuyện thế này.
Cậu không phải có thành kiến với Thái An hay gì, ngược lại cô đối tốt với Bạch Dương như vậy cậu cũng mừng cho thằng bạn. Nhưng nếu chọn thì Thiên Bình vẫn hơn. Tuy nó nguy hiểm nhưng thông minh, bù trừ với thằng không dùng đầu kia. Chơi với nhau thân thiết, tất nhiên cậu ủng hộ nó. Và còn một lý do nữa.
Lúc Nhân Mã hỏi Bạch Dương:
- Nếu Thiên Bình thích mày thì sao?
Bạch Dương cười ngu:
- Làm gì có.
Thấy cậu cau mày, Bạch Dương ngừng lại, mặt hơi đỏ:
- Lúc tao 6 tuổi, tao có học chung trường với nó. Sau đó một hôm, tao thấy nó cứu một thằng con trai cùng tuổi. Nó bảo: "Mày phải tự đứng lên đánh trả, nếu không đủ sức tao giúp mày. Đứng trông chờ người khác bảo vệ, cơ thể đó là của mày cơ mà". Tao nhớ rõ nó nói thế, lúc đó tao nghĩ nó tốt vậy không biết có thể làm bạn với nó không. Tao nghĩ tao không xứng với nó.
- Mày bị ngu à, mày có gì không xứn-...
- Lúc đó tao thấy thằng kia bị bắt nạt trước, nhưng không đủ dũng cảm để ra giúp. Tao của bây giờ, đều vì hôm đó mà phấn đấu.
Nhìn đôi mắt vẫn luôn nhiệt huyết của thằng bạn ánh lên nét buồn bã, Nhân Mã lắc vai cậu như điên:
- Điên à? Uống thuốc chưa?
Bạch Dương chóng cả mặt:
- Mày mới điên ấy... bỏ ra... tao...sắp...chết...rồi.
Mãi mới tha cho thằng kia, Nhân Mã bồi thêm một cú đập:
- Đừng lo, tao chưa thấy ai tốt tính như mày đâu. Mà Thiên Bình hồi đó gấu nhỉ? Tao hồi ấy lễ phép lắm cơ, toàn xưng cậu – tớ không à.
Nói xong, nét cười đột nhiên biến mất, Nhân Mã rơi vào suy tư. Bạch Dương cười rạng rỡ:
- Mày cũng thế, tao thấy mày tốt lắm á.
"Bạch Dương, tao ghét lửa, nhưng mày thì khác. Tao ghét mặt trời, cũng không thể ghét mày. Tao ghét bạn bè, lũ chúng mày là ngoại lệ. Tao ghét phiền phức, bọn mày cũng là ngoại lệ. Vì chúng mày, tao đã phá bỏ biết bao định kiến rồi biết không? Nhưng tao không hối hận vì đã gặp bọn mày, vì nếu trên đời này còn lại thứ gì đối với tao là hạnh phúc, thì chính là được làm bạn với lũ điên chúng mày." – Những lời sến súa như vậy nói ra chắc bọn nó cười vỡ bụng mất. Vậy nên cậu chỉ nghĩ thôi, mình cậu biết là được rồi.
Nhân Mã quay sang Sư Tử nháy mắt:
- Có đi chứ, Sư Tử đi chung không?
Sư Tử cười rõ tươi, kéo Thiên Bình:
- Đi với, nhỉ Thiên Bình? Lâu rồi không chơi ở những nơi như vậy.
Thiên Bình mỉm cười nhìn Bạch Dương:
- Được chứ?
Cậu hơi đỏ mặt, gật đầu:
- À, ừ.
Mấy đứa đứng ngoài thấy tim bắn tung tóe thì không khỏi giật giật khóe miệng, cảm thấy da gà da vịt nổi lên. Bọn tao ế lâu năm đấy, hường phấn gì thế kia?
- Ôi, anh yêu, cũng lâu lắm rồi mình không đi chơi chung~.
Song Ngư giọng ngọt sớt tỏ ra nũng nịu, ôm tay Cự Giải. Cự Giải vuốt tóc một cái tỏ vẻ ngầu lòi:
- Đi thôi em yêu, chiều em hết.
Bảo Bình nhìn Xử Nữ:
- Tao có phải đóng với mày không?
Xử Nữ trợn mắt:
- Điên à, ai mượn?
Thế là bằng cách quái nào đó mà dây mơ rễ má, đám A12 kéo nhau đi chơi.
Thái An: ...
Tại sao lại thành ra như vậy? Cuộc hẹn riêng của cô...
-----------------
- Á á á á ... Con gì thế?
Tiếng hét thảm thiết trong "Căn nhà kì bí" khiến người ta không khỏi ngoái lại nhìn.
- Hừ, tao chỉ xõa tóc bôi mặt một tí mà nó bảo tao là "con gì" là sao?
Song Tử hừ lạnh phàn nàn, Kim Ngưu đi cạnh ôm bụng cười nãy giờ. Thiên Yết đáp lại:
- Nếu mày không bôi mặt, tao tin nó còn hét "Con quỷ nào đây" nữa cơ.
Nhìn Song Tử cầm gậy đuổi thằng kia, Ma Kết thở dài:
- Mày dọa người ta hay người ta dọa mày vậy?
Bên này la hét, bên cảm giác mạnh còn hét kinh hơn.
- Á á á á ...
- Ú ú ú ú ...
- Ó ó ó ó ...
Đủ kiểu la hét trên trời dưới đất. Không có năng lực đâm ra sợ chết cũng là chuyện thường. Cơ mà vài đứa có kiểu hét đặc biệt thật. Xử Nữ mặt lạnh ngồi trên tàu lượn, không thấy cảm giác mạnh gì lắm. Bên cạnh là Cự Giải hú hét:
- Á há há há...
Ngoáy ngoáy tai, cậu tự hỏi con này có đang lên cơn rồi quay ra cắn cậu không. Ngồi trước là Đinh Tử, tuy không hét cơ mà tay chân cứ múa may quay cuồng. Chẳng hiểu nó múa kiểu thổ dân hay lên đồng nữa.
Ở chỗ khác, Xà Phu xoay xoay cây súng trên tay. Lâu lắm không sử dụng, những người dùng súng chiến đấu cũng không nhiều nên đã lâu cậu không thấy nó. Nhìn những con chuột ngoi lên thụp xuống trong mấy cái lỗ, nhiệm vụ chắc là bắn hết chúng nhỉ?
- Bảo Bình, cậu học thể thuật ở đâu?
Vừa ngắm vừa hỏi, Xà Phu khẽ nheo mắt lại. Bảo Bình chơi đoán súc sắc bên cạnh hừm một tiếng trả lời:
- Lúc tôi xé áo bố tôi, ông nhìn tôi một lúc rồi bảo: "Đã đến lúc con học thể thuật rồi". Thế là ông ấy lôi tôi đi, đích thân dạy.
Xà Phu ngừng lại nhìn sang, ánh mắt thương cảm:
- Lúc đó cậu bao nhiêu tuổi?
- 3 tuổi.
Xà Phu đen mặt quay đi, thế mà cậu ta còn sống cơ đấy. Bố cậu ta cũng ít có đáng sợ quá cơ.
- Thế quái nào lúc đó mày nghĩ cá ăn áo thế? Mà mày xé được thật à?
Song Ngư nhét kẹo vào miệng, giọng ồm ồm. Bảo Bình nhướn mày:
- Tao tưởng ai cũng nghĩ thế? Xé ra cũng dễ mà.
"Không, mình mày nghĩ thế thôi" – Cả hai người cùng nghĩ – "Nó là điên bẩm sinh."
Bên Bạch Dương đang chơi đu dây huyền thoại. Mỗi người có một sợi dây buộc quanh người, đu qua vực, miệng núi lừa, sông cá sấu. Quả là mạo hiểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Sư Tử buộc dây vào người, không hiểu sao cũng phải chơi trò này. Nhân Mã chen giữa Bạch Dương và Thái An, vẫy vẫy:
- Sư Tử, ở đây.
Sư Tử hiểu ý, kéo Thiên Bình chen vào, để hai đứa kia đứng cạnh nhau.
"Chuẩn bị, bắt đầu"
Tiếng loa vang lên, tức thì cả đám bị đẩy xuống rơi tự do. Thiên Bình chới với thì được Bạch Dương bên cạnh nắm lấy tay giữ thăng bằng. Bên này Sư Tử nhìn sang, nắm cổ áo Nhân Mã đang giãy đành đạch. Thái An đau khổ khóc không ra nước mắt. Cô đã đắc tội gì với bạn của Bạch Dương vậy?
Chơi xong, hai con người tình tứ đỡ nhau kia ngại ngùng e thẹn. Sư Tử thì thở hồng hộc vì mệt, không phải vì chơi mà vì thằng điên bên cạnh cứ khoa chân múa tay khiến cô không thể nào giữ thăng bằng được. Thái An bộ dạng không kém, nếu Sư Tử bên phải thì cô đứng ngay bên trái Nhân Mã. Đáng lẽ cô phải là người đứng chỗ Thiên Bình chứ. Trong khi đó, thủ phạm – Nhân Mã đang hớn hở, vui vẻ nhảy nhót như không.
Bọn nó chơi chán, tập trung ở khu bán đồ ăn, mặt đủ loại biểu cảm. Vui vẻ nhất thì có Cự Giải, Đinh Tử, Song Ngư. Đau khổ thì có Thiên Yết với một cụ u trên đầu, Sư Tử cùng Thái An uể oải... Có điều lát sau, tất cả đều trưng vẻ ngạc nhiên nhìn.
Cảnh tượng một thằng luôn miệng cười nói lôi theo một thằng bất động, mắt lờ đờ mệt mỏi thu hút sự chú ý. Không phải cảnh đó kỳ cục gì mà là gặp người quen.
Người đang nói bỗng ngưng lại, nhìn về phía này, vui vẻ hô:
- A, là Zodiac, hay quá.
Cả đám không hẹn cùng nghĩ: "Không hay chút nào, phiền phức đến rồi".