Đấu sĩ đứng nhìn 4 người đánh giá. Cũng đã lâu kể từ khi hắn tham gia đấu trường, những trận đấu sinh tử không ít, đối thủ đủ loại người. Mấy hôm trước có một đám người toàn lũ nhóc còn đi học tới náo loạn, hắn cũng thấy. Quả thật rất có năng lực, xem tên nhóc đấu cũng đủ biết. Hai đứa nãy giờ quần nhau với hắn cũng vậy, chỉ là trình độ còn non, tuổi còn trẻ, chưa thuần thục lắm.
- Á, chúng mày, cứu.
Song Tử chạy đến với tốc độ bàn thờ, mặt tái xanh không dám ngoái lại. 4 đứa theo phản xạ nhìn sang, lại nhìn đằng sau Song Tử. Một tên đầu tóc bù xù, quần áo bẩn bựa chạy theo cười ghê rợn. Nhưng cảnh tượng kinh dị là ở đằng sau. Một đám sâu bọ, ròi nhộng đủ kiểu ùn ùn kéo theo. 4 đứa ré lên, ngăn cảm giác buồn nôn mà co cẳng chạy.
- Chạy sang chỗ khác, tránh xa bọn tao ra.
4 người đồng thanh hét lên, chạy với vận tốc nhanh nhất.
Đấu sĩ dại ca: ...
Một bức tường dựng lên ngay trước mặt Nhân Mã – người chạy nhanh nhất khiến cậu phanh gấp, suýt thì đập mặt vào đó. Có điều mấy đứa đằng sau thì không phanh kịp, đập vào nhau, đẩy Nhân Mã úp mặt vào tường đất.
Song Tử lại hét lên cảnh báo bọn nó nguy hiểm vẫn ở đằng sau. Thiên Yết đưa tay lên, băng theo đó lan đến tính đóng băng "làn sóng" kinh dị kia. Ai ngờ "nó" đột ngột lùi lại, dâng cao lên trong mấy cặp mắt muốn lòi ra. Nó ngày càng dâng cao, chuẩn bị ập xuống dọa 5 đứa hóa đá, ngắc ngứ:
- Đinh... Đinh...Tử.
Chợt giọng nói vang lên:
- Chúng mày đang làm trò gì thế?
Nhanh như cắt 5 đôi mắt cầu cứu lia qua, cũng lập tức u ám khi đó là Xà Phu. Cái thằng phân thân kia thì làm được cái gì. Thực ra Sư Tử cũng có thể dùng sét, nhưng nó mà bắn tung tóe qua đây thì toang.
Xà Phu nhìn bọn nó bằng ánh mắt ba chấm rồi thở dài. Cậu đột nhiên chuyển hướng tấn công đấu sĩ đang đứng gần đó. Trước cú đấm bất ngờ của Xà Phu, vị đấu sĩ kia đưa tay lên đỡ. Cậu thu tay, nhảy lui lại giữ khoảng cách an toàn rồi đặt tay xuống đất. Đất dưới chân 5 đứa kia dâng lên, cao hơn cả "bức tường" sâu bọ kia rồi ụp xuống, ép chặt.
Đến lúc này cả đám kia mới hoàn hồn, Song Tử trưng bộ mặt khủng bố nhìn tên điều khiển bọ. Lúc nãy linh thú ưa sạch sẽ của cô vừa thấy đã biến mất hết hại cô chạy chối chết. Giờ xem cô xử hắn thế nào.
4 người còn lại thì hợp sức đối phó đấu sĩ kia, bọn nó biết ông chú đó rất mạnh. Đấu sĩ cười nhẹ, xem ra phải tốn sức rồi. Lúc nãy hắn thấy tên nhóc nhỏ con vừa tới đấu với tên có năng lực không gian. Nó ở đây tức là tên đó thua rồi?
.....
Cự Giải nhảy xuống liếc Bảo Bình đang nhàn nhã ngắm đối thủ. Cô nhíu mày, thằng điên này chưa nghĩ ra thì sẽ là người tiếp theo bị tẩn. Bảo Bình đập tay vẻ đã hiểu:
- Bụng hắn, chỗ giữa thắt lưng.
Cự Giải nhếch miệng, thoắt cái đã xuất hiện gần đối thủ. Thanh gươm tạo thành một đường chém vào phần kính giữa thắt lưng. Tức thì giáp của hắn rơi rụng hết. Hắn thấy gương mặt cười như thiên thần mà sát khí tung tóe của Cự Giải thì mồ hôi đầy mặt...
Sau khi Cự Giải xử lý xong tên kia, Bảo Bình xoa cằm:
- Đằng kia có phải...
- Ừ, sét với đám băng đó thì bọn nó về rồi.
------------
Các trận đấu diễn ra nhanh chóng, thoắt cái đã còn 4 người. Lúc này náo loạn mới xảy ra.
Nhật Kiếm Phong ngồi trên ghế chủ tọa mặt không đổi sắc nhìn thế cục. Long Cơ Phú cuối cùng cũng ra tay ở đây. Những tên hắn bố trí ở đây cũng toàn cao thủ, để đáp lễ, Nhật Kiếm Phong cũng mời không ít nhân vật lớn tới. Kiếm Tiên kia cũng thật ham vui, tham gia vào trận tỉ thí hại Sư Tử bị loại.
Trần Long vươn vai, anh cũng phải động thủ rồi.
------------------------
Cuộc chiến bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh. Sau khi mọi chuyện kết thúc với chiến thắng thuộc về Nhật lão đại cùng võ đường, bọn nó cũng không tiện hỏi rõ mọi chuyện. Chỉ có Quang Lâm tốt tính giải thích qua loa, đại khái chỉ là âm mưu gì đó (anh không nói rõ) của Long Cơ Phú. Hắn hợp tác với thế giới ngầm lúc trước bọn nó tới. Tuy vậy ông trùm ở đó có vẻ không tích cực trong vụ này lắm.
Còn Trần Long, anh ấy là một đặc vụ ngầm, nhiệm vụ bí mật nhưng chắc là đã hoàn thành.
Nhân Mã gật gù tỏ vẻ hiểu biết:
- Tao đã nói anh ấy kỳ lạ mà.
Cả bọn khinh bỉ nhìn, chứ thằng nào suốt ngày không chút nghi ngờ theo Trần Long đi khắp nơi thế? Bọn nó còn phát hiện ra bí mật của Nam Dương, thực ra thì chính cậu ta nói. Bố cậu ta cũng là kiếm sĩ, từng là đối thủ của Nhật Kiếm Phong. Lần này tới để mở rộng tầm mắt về người đã đánh bại và là nỗi ám ảnh của ông ấy thôi. Lần gặp mặt này với bọn nó cũng thật khó quên đi.
Chúng nó quyết định ở lại một ngày để mở tiệc chia tay rồi mới đi tới nơi kế tiếp. Dù sao địa điểm tiếp theo cũng rất thú vị.
Sáng sớm, bọn nó đã bị lôi dậy chuẩn bị lên đường. Nhật Quang Lâm ánh mắt có phần lưu luyến:
- Không cần anh dẫn đi thật à?
Ma Kết thay mặt cả nhóm chào mấy vị trưởng bối, cảm kích nói:
- Vâng. Cảm ơn anh, bọn em đi đây.
Mấy đứa đằng sau đồng loạt liếc về phía Tịnh Liên đang nửa muốn nói gì đó nửa không. Song Tử cười cười đá Ma Kết ẩn ý, cơ mà thằng này không biết vô tình hay cố ý lườm nó:
- Ngứa chân hả mày?
Cuối cùng vẫn là không có màn bày tỏ tình cảm hay đưa tiễn tình tứ nào. Đi được một đoạn Nam Dương cũng tạm biệt mà đi hướng khác. 14 người lại đến địa điểm tiếp theo.
Giờ thì có thể xem nhiệm vụ ở đó. Kim Ngưu đọc to cho tất cả cùng nghe:
- Hoàn thành nhiệm vụ cấp A: "Vùng đất kỳ bí". Gì thế? Sao lại có cấp A ở đây?
13 cái đầu lại hướng về cuốn từ điển bách khoa của nhóm. Xà Phu cau mày:
- Thì mấy cái nhiệm vụ được treo thưởng chia theo độ khó từ cấp E đến cấp S. Tiền thưởng cũng tăng theo cấp. Mà vấn đề ở đây là cấp A là cấp khó, sao lại bắt học viên như bọn mày, à, bọn mình hoàn thành chứ?
Sau khi nhận được chục cái liếc mắt kiểu "Mày giỏi hơn bọn tao à?", "Ngon thì nói tiếp đi",... của bọn nó, Xà Phu liền thức thời sửa lại. Song Ngư không quan tâm chuyện đó, lo lắng gặm cây kẹo:
- Khó cơ á? Thế sao hoàn thành được?
Vì có thắc mắc cũng không được gì, đến chiều bọn nó mới đặt chân được đến đây. Theo như thông tin thu thập được từ những người không ít nói cho lắm, nói thẳng ra là ưa tán phét thì nhiệm vụ này 2 năm trước chỉ ở cấp D, là nhiệm vụ tương đối dễ. Nhưng sau đó nó dần tăng lên cấp C, B, rồi A. Nguyên nhân là những người làm nhiệm vụ này từ hai năm trở lại đây một là không trở về, hai là không nhớ gì về chuyện mình đã làm gì, hay thậm chí đã nhận nhiệm vụ này.
Xà Phu xoa cằm:
- Vậy nhiệm vụ đó cụ thể là như thế nào? Cái tên chẳng hiểu gì.
Người kia tiếp tục:
- Thì đó, những người làm nhiệm vụ khác đi vào vùng đất đó cũng bị như thế nên mới treo giá cao.
Người bên cạnh đẩy người vừa nói ra:
- Vớ vẩn. Nghe nói ở đó có một linh thú có vẻ đẹp tuyệt trần, sừng của nó là một loại dược vô cùng quý hiếm không đâu có được. Mà nó thì 2 năm thay sừng một lần, chỉ cần lấy được cái sừng bị thay đó trước 25 ngày kể từ lúc rụng là được. Vì thế lúc đầu chỉ ở cấp D, cơ mà tiền thưởng vẫn rất cao là như vậy. Nếu các cô cậu muốn nhận nhiệm vụ này thì đúng lúc đấy. Giờ cũng đang là thời gian nó thay sừng.
Người nói đầu tiên lại đẩy người kia, tiếp tục:
- Nhưng nó ở cấp A đấy, đông người cũng chưa chắc làm được gì đâu.
Bọn nó cũng bắt đầu lo lắng cho số phận của mình, cơ mà cái này bắt buộc phải làm. Cảm ơn cùng tạm biệt hai người kia, cả nhóm tới quán trọ Nhật lão đại giới thiệu. Cứ nghỉ ngơi trước đã rồi tính sau, đi bộ gần một ngày rồi chứ ít gì.
Lần này thì không thiếu phòng nên đám con trai không cần đánh nhau. Lúc bọn nó xuống khu ăn của quán trọ, không ít người chú ý. Bọn nó còn nghe tiếng bàn tán:
- Tôi nhớ mấy năm trước cũng có một đám học viên đến đây trải nghiệm. Bọn nó hoàn thành nhiệm vụ cấp B đấy.
Người cùng bàn gật gù:
- Xem nào, trường Zodiac thì phải.
Sư Tử nghe vậy thở dài:
- Thế sao chúng ta phải làm nhiệm vụ cấp A thế?
Thiên Bình lắc lắc cốc nước đá:
- Không biết không hoàn thành có được về trường không nhỉ?
Vài đứa mắt sáng lên, thế thì tốt quá. Thiên Yết nhíu mày:
- Rồi không tốt nghiệp được cả lũ nhá?
Không khí bắt đầu u ám, cái này có phải trù bọn nó không? Cự Giải cố gắng lạc quan:
- Thôi thì cứ lấy số lượng bù chất lượng vậy. Chúng mày có hi sinh thì tao hoàn thành cho.
Cả bọn nhìn cô kiểu mày mới hi sinh ấy. Xà Phu khích lệ:
- Có sao đâu, chắc nhiệm vụ phù hợp với nhóm mới được phân cho chứ. Chúng mày cứ nghĩ quá, ban đầu nó cấp D thôi mà.
13 đứa nhìn Xà Phu lắc đầu, cậu ta sẽ không hiểu được những bất công 12A12 phải chịu đâu. Nhớ đến bọn cùng lớp, chắc giờ bọn nó cũng đang khổ sở lắm. Nghĩ đến đây, bọn nó chợt lấy lại tinh thần, hào hứng hẳn ra. Không phải mình mình chịu khổ, có đứa chết chung thấy thoải mái hơn hẳn.
Xà Phu nhìn biểu cảm từ u sầu sang cười thầm của bọn nó thì đen mặt, cá là không nghĩ được gì tốt đẹp đâu.
Song Tử chợt thốt lên một tiếng khiến bọn nó nhìn sang. Cô chỉ cái cửa sổ đối diện mình:
- Hình như tao vừa thấy một bóng trắng lướt qua.
Không khí rơi vào im lặng. Kim Ngưu mặt có hơi biến sắc vỗ cái bốp vào lưng con bạn:
- Dọa ma tao hả mày?
Song Tử xoa xoa lưng, nhăn nhó:
- Tao thấy thật mà, nó màu trắng, lướt qua rất nhanh. Mắt tao còn tốt lắm.
Lại lần nữa không gian trầm mặc.
- Á á á.
Đột nhiên Nhân Mã hét toáng lên kéo theo một vài tiếng hét khác cùng tiếng bàn ghế va vào nhau rầm rầm. Tất cả đổ dồn ánh mắt về phía bàn bọn nó.
Xà Phu mắt giật giật, Ma Kết cùng Thiên Yết nhíu mày vì ồn ào trong khi Nhân Mã, Bạch Dương cùng Đinh Tử cười lăn lộn. Xử Nữ nhếch miệng nhìn mấy đứa bị Nhân Mã dọa nhảy dựng.
Song Tử cùng Kim Ngưu mặt tái mép ôm nhau, Thiên Bình ôm chặt cánh tay Sư Tử, Song Ngư ngồi sát Cự Giải.
Xà Phu nhìn 3 thằng đang cười ngất kia mà thương cảm. Không ngoài dự đoán, chỉ 3 giây sau 4 con quỷ hiện hình đã cho ba thằng kia biết thế nào là hét thực sự.
Kim Ngưu phủi tay liếc Song Tử:
- Tại mày nói linh tinh đấy.
Song Tử phồng má, cô thấy thật mà. Cuối cùng bọn nó cũng phải giải tán trong mấy chục con mắt tò mò của người trong quán trọ. Mấy đứa cùng phòng phải kéo 3 cái xác về ngủ. Sáng mai bọn nó sẽ phải thực thi cái nhiệm vụ khó nhằn kia. Mà cũng nên rút kinh nghiệm, không nên chọc vào mấy bà chằn trong nhóm, lấy ba thằng này mà làm gương. Ai bảo chơi ngu.
----------
Sáng hôm sau, mặt trời đã chiếu tới mông rồi mà bọn nó vẫn say giấc nồng. Nếu không có tiếng đập cửa ầm ĩ chắc bọn này vẫn sẽ tiếp tục.
Rầm. Tiếng cánh cửa bị đạp phăng cùng những tiếng phàn nàn bực bội:
- Thằng cha nào chơi ngu thế?
- Mới sáng sớm đã ồn ào, thần kinh à?
- Cho mày 3 giây để phắn.
-...
Đứng trước cửa 4 căn phòng chúng nó thuê là 4 cô gái xinh đẹp giống hệt nhau, dáng vẻ năng động cười tươi:
- Không phải "thằng cha nào" mà là chị gái xinh đẹp, không phải "mới sáng sớm" mà là gần trưa rồi. Và, cho chúng bây 3 giây để xếp hàng.
ẦM. Một cuộc náo loạn xảy ra tại quán trọ, chim chóc tán loạn. Nhiều người tò mò nhìn xem có phải giang hồ thanh toán nhau không. Chỉ thấy một đám người đầu tóc bù xù, mặc đồ ngủ xếp thành 2 hàng trước một cô gái cầm cây gậy to khủng bố đập đập vào tay, luôn miệng giảng giải gì đó.
10 phút sau, tất cả đã chỉnh tề bên ngoài quán trọ. Chị gái chỉ vào mình:
- Được rồi, giới thiệu lại. Chị tên Mộc Diệp, là người hướng dẫn cho mấy đứa trong nhiệm vụ lần này. Nhìn trẻ trung xinh xắn dễ thương thế này thôi nhưng chị đây là thợ săn có nhiều năm kinh nghiệm, thông minh xuất chúng, người người nể phục đấy.
Nói xong nhìn thấy mấy bản mặt chảy dài của chúng nó, cô tóm lấy con bé gần nhất, cười híp mắt:
- Đúng không?
Song Tử dù không biết gì nhưng theo định luật bảo toàn tính mạng thì gật đầu lia lịa. Người thức thời mới sống được lâu. Sau đó cả đám theo chân Mộc Diệp vào rừng, đến nơi làm nhiệm vụ, vừa đi vừa nghe giải thích.
- Chị vốn theo nhiệm vụ này được một năm, tìm hiểu kĩ về nó rồi cơ mà một mình thì không thể thực hiện được. Hôm đó gặp đúng người quen, chính là người ở trường mấy đứa đi khảo sát chọn nhiệm vụ cho mấy đứa đi thực nghiệm, thành ra có thêm kha khá tay sai.
Đầu đứa nào đứa đấy toàn vạch đen, thì ra tại bà chị này mà bọn nó dính phải cái nhiệm vụ trời ơi đất hỡi này.
- Thật ra là thế này. Linh thú đó vốn là linh thú cấp cao. Tuy hiếm thấy nhưng vẫn có trường hợp linh thú cấp cao sống gần con người như thế. Nó lại rất hiền hòa, không động đến nó thì sẽ không có chuyện gì cả. Chỉ là hai năm trước, trong lúc nó mang thai, không hiểu nguyên do gì nó lại bị sảy thai. Nó đã lập ra "mộng giới" – tất cả ai đến phạm vi của nó đều bị hút vào. Chị chỉ điều tra được thế thôi, phần còn lại chúng ta sẽ cùng giải đáp.
Vài đứa há hốc miệng, giải đáp con khỉ. Giờ chúng nó đang lao đầu vào nguy hiểm mà không biết nó là cái quái gì. Lỡ mà kẹt lại như đám người kia là xác định xuân này con không về, mà xuân sau nữa cũng không về nổi.
- Hừm, hai năm trước có một lão nhà giàu nào đó rất muốn có sừng của nó nên treo giá rất cao. Ông ta còn cử người đi, thành ra khá nhiều người mất tích. Hai người về được thì mất trí nhớ, cơ mà họ đã cho chị thêm thông tin.
"Và bọn này là vật hi sinh tiếp theo hả bà chị xấu xa?" – Bọn nó gào thét trong lòng, đúng là không thể nhìn mặt đoán người mà. Kim Ngưu cau mày:
- Thế nó là con hươu ạ?
- Không, những người từng thấy nó thì bảo nó có nhiều hình dạng. Hai năm trước người thấy nó mang thai thì bảo hình dạng của nó là con tuần lộc.
Đoàn người chợt dừng bước, ai cũng cảm nhận được nguồn linh lực lớn ở phía trước. Chắc chắn nó là ranh giới của "mộng giới", đến đó sẽ bị hút vào ngay.
- Nhiệm vụ là tìm hiểu nguyên nhân và làm nó giải trừ mộng giới. Giờ thì...
Mộc Diệp chợt phân thân đứng sau chúng nó, cười tươi như hoa thẳng chân đạp chúng nó lên trước.
- Đi thôi.
15 cái bóng biến mất trong khu rừng rộng lớn.