Bạch Dương dùng bút hightlight tô lại những điểm quan trọng mà thầy đã giảng qua để khi về nhà chỉ cần xem lại những chỗ cần thiết. Sau khi tô xong Bạch Dương nhìn lại, thấy mình đã tô hết gần một trang.
Tranh thủ giờ giải lao ngắn ngủi, Bạch Dương cẩn thận xem lại lý thuyết một lượt. Mặc dù đã biết trước môn Triết học khó ngấm vô cùng, nhưng cô không ngờ lại khó tiếp thu đến mức độ như vậy. Cô bỗng thấy mình đau đầu quá, sao càng đọc càng không hiểu vậy nhỉ. Cảm thấy càng lúc càng mờ mịt, cô quay qua cầu cứu người ngồi cạnh mình:
- Thảo Ly, nãy giờ thầy giảng gì cậu hiểu không?
- Không hiểu. - Thảo Ly đáp tỉnh bơ.
- Chưa gì mà mình thấy tương lai tăm tối quá. - Bạch Dương ôm đầu.
Thảo Ly ừ nhẹ một tiếng, thật ra ban đầu cô cũng không đặt nặng về môn học này là mấy. Nhưng thấy Bạch Dương ủ rũ vì học không hiểu bài nên lại mở sách ra lần nữa xem thử. Nhưng còn chưa lật đến bài học mới nhất thì chiếc điện thoại cảm ứng trên bàn bỗng sáng lên và rung một tiếng. Thảo Ly quét mắt qua một cái rồi lại điềm nhiên lật sách.
- Là anh ta. - Một cái nhíu mày hơi khó chịu xuất hiện trên gương mặt vốn hiền hoà của cô nàng.
- Anh ta nào? Gia Khánh hả? - Bạch Dương nảy số ngay lập tức. - Tên gì mà dai như đỉa vậy, theo đuổi cậu từ đầu năm mười hai đến bây giờ mà vẫn không bỏ cuộc, mình bội phục anh ta thật đó nha!
- Nè, cậu đang nói tốt cho anh ta đó sao? - Thảo Ly cầm đầu bút hình con thỏ dí nhẹ vào trán Bạch Dương.
- Không hiểu luôn, anh ấy giàu có, đẹp trai, học giỏi, hoàn hảo như vậy mà cậu còn chê chỗ nào?
- Nhưng quan trọng là mình không có thích anh ta. - Thảo Ly kiên định đáp lại. - Điều quan trọng nhất là mình có thích anh ấy hay không thôi, nhưng mà tính ra mới gặp có một lần hôm sinh nhật ấy thì anh ta liền trực tiếp nói chuyện tình cảm, giỡn chơi sao? Mình cảm thấy tình cảm của anh ta đến quá nhanh chóng, không bền vững chút nào.
Bạch Dương bĩu môi đáp. Lần này Thảo Ly không trả lời nữa mà chỉ khẽ khàng thở dài rồi xem lại chương mà thầy vừa giảng qua. Cô không biết người bên cạnh mình tuy đang nằm trên bàn giả như sắp ngủ gật, nhưng trong đầu lại đầy ắp những nghĩ suy. Bạch Dương đã nghiền ngẫm những lời của cô ấy không biết bao lần, không tự chủ mà nhớ đến chuyện của riêng mình.
"Không bền vững chút nào."
Hình như trước đây vì lí do này, mà cô và Sư Tử vẫn chưa thật sự đến với nhau.
Cô thích cậu ấy. Dù bây giờ đã lên đại học mỗi người một nơi nhưng không vì vậy mà tình cảm của cô dành cho cậu ấy mai một theo thời gian. Ngược lại khi nếm trải cảm giác yêu xa, cô càng trân trọng hơn những giây phút mà cậu ấy bên cạnh mình. Bạch Dương không thấy phai nhạt như mình đã từng sợ hãi tưởng tượng, mà càng ngày càng yêu thích Sư Tử nhiều hơn.
Lên đại học làm quen được nhiều bạn mới, dù không nhiều nhưng lớp cô đã có kha khá bạn có người yêu. Thấy cô vẫn đang đặt chế độ độc thân trên tài khoản mạng xã hội, có một cô bạn lân la hỏi chuyện:
- Này Bạch Dương, cậu xinh xắn dễ thương như vậy không biết đã có bạn trai chưa?
- Mình á? Mình chưa!
- Vậy đã có người để thích chưa? Nếu chưa thì mình giới thiệu cho nhé! Mình quen nhiều bạn bên trường Quân đội lắm!
Cô vò tóc rồi giải thích:
- Mình... mình có người để thích rồi.
- Vậy á? Trong trường hay ngoài trường vậy?
- Ngoài trường. - Bạch Dương đáp, cô học trường Ngoại thương còn Sư Tử học trường Kiến trúc, địa điểm hai nơi cách nhau rất xa, mỗi lần gặp mặt cũng khó.
- Thế à... - Cô ấy kéo dài giọng. - Vậy thì cậu phải nhanh chân lên, cứ như vậy bạn nam kia sẽ đi thích người khác thì sao?
Cô đã vì lời nói ấy mà suy nghĩ rất lâu.
Cô vẫn còn nhớ giọng nói của Sư Tử lẫn trong mùa gió lộng khắp mặt sông. Ngày hôm ấy dưới ánh chiều tà lãng mạn, Sư Tử đã đứng trước mặt cô, dùng giọng nói chắc nịch chân thành nhất, khiến trái tim của thiếu nữ mười bảy tuổi rung động xôn xao.
"Đợi đến khi trưởng thành, nếu tình cảm dành cho cậu vẫn còn, tôi sẽ dang tay ra mà nói rằng, nếu cậu còn thích tôi thì hãy đến đây!"
"Rồi chúng ta sẽ yêu nhau nhé."
Ngồi thu mình nơi góc giường trong phòng kí túc xá, Bạch Dương chợt thấy khoé mắt mình âm ẩm nước, trời ạ, chỉ nghĩ đến thôi mà lòng lại thấy đau rồi. Kể từ khi lên đại học, tần suất gặp gỡ của cô và Sư Tử hiếm đi thấy rõ, chỉ khi cuối tuần cùng bọn bạn cấp ba tập trung ăn chơi thì mới có cơ hội gặp cậu ấy. Thi thoảng cậu ấy vẫn hay gặp riêng cô để đi chơi, nhưng chưa một lần đề cập đến chuyện ấy.
Mặc dù vẫn hay nhắn tin nói chuyện với nhau, nhưng cô vẫn nhớ Sư Tử vô cùng.
Mở điện thoại lên và chăm chú nhìn chấm bi xanh hiện cùng ảnh đại diện là một con mèo con của Sư Tử, Bạch Dương tần ngần muốn nhắn gì đó cho cậu. Nhưng nghĩ lại không có gì quan trọng mà nhắn như vậy thì biết đâu lại làm phiền người ta. Nghe Nhân Mã nói dạo này Sư Tử ham học lắm, mục tiêu cậu ấy là học bổng cuối kì cơ mà. Cô làm thế khác nào phá đám Sư Tử, biết đâu càng khiến cậu ấy ghét cô nhiều hơn.
Nhưng cuối cùng cô vẫn nhắn một dòng.
< Ngày mai là chủ nhật, hay là lớp mình họp lại đi ăn ở đâu đó đi? >
Cậu ấy đang online nhưng không trả lời ngay.
Mãi một lúc sau mới có hồi đáp.
< Thế thì cậu nhắn vào nhóm đi, tôi đang bận, đừng có làm phiền tôi nữa nhé. >
...
Kết quả Bạch Dương không nhắn vào nhóm lớp, nhưng lại hẹn riêng với người bạn thân nhất của mình là Song Ngư.
Ngồi trong quán trà sữa quen thuộc, Bạch Dương chậm rãi kể lại chuyện của mình và Sư Tử. Không biết có phải vì cô quá nhạy cảm rồi không, mà cảm giác mối quan hệ giữa hai đứa ngày một xa cách đang lớn dần trong lòng Bạch Dương khiến cô không tài nào nhắm mắt làm ngơ được. Cô ghét tình trạng dở dở ương ương này, thà rằng nếu Sư Tử không còn thích cô nữa thì cứ nói thẳng một tiếng, sau đó đường ai nấy đi, như vậy... như vậy sẽ tốt hơn...
- Bạch Dương đừng nghĩ nhiều, hay để mình nhờ Nhân Mã thăm dò thử? - Song Ngư góp ý.
- Thôi, mình không muốn lôi người không liên quan vào đâu.
- Thế cậu định làm sao?
- Mình sẽ hỏi thẳng một lần. - Cô hít một hơi thật sâu rồi thẳng thừng cao giọng.
Song Ngư tròn mắt ngạc nhiên nhìn Bạch Dương, sau đó đôi môi mỏng bất chợt nở nụ cười. Cô uống một ngụm trà sữa thái xanh, sau đó cẩn thận cầm lấy bàn tay của Bạch Dương rồi nhẹ nhàng gật đầu. Cô biết mặc dù chuyện tình cảm dễ khiến người ta đau lòng, nhưng Bạch Dương của cô là người mạnh mẽ, cô ấy nâng được thì sẽ buông được.
Cùng lắm thì cậu cứ đến nhà mình rồi khóc oà một trận, sau đó rồi sẽ ổn thôi, phải không Bạch Dương?
...
Nhưng Bạch Dương đã không bao giờ hỏi.
Bởi vì khi cô còn chưa kịp lên tiếng, thì Sư Tử đã đi trước một bước.
...
Những ngày tháng tư nhuộm màu mưa đầu mùa. Không khí dường như dễ chịu hơn rất nhiều so với trước đây. Ngồi trong giảng đường, từ đây Bạch Dương có thể nhìn ra tán cây vươn cao đến tầng năm, lá xum xuê trước nắng. Quạt máy thổi vù vù, khiến quyển sách Triết học bỗng lật ra soàn soạt. Bạch Dương cẩn thận gấp sách lại rồi chợt thắc mắc, không biết là mình đến sớm hay vì Thảo Ly đến trễ mà đã ngồi một lúc lâu rồi vẫn chưa thấy cô ấy vào lớp.
Nhưng rồi rất nhanh Bạch Dương bị thu hút bởi tiếng ồn ào bên ngoài. Tạp âm hỗn loạn khiến cô không thể nhận ra điều gì. Cô thở dài, ồn ào như vậy thì lát thể nào cũng sẽ bị thầy mắng cho xem.
Cô ngồi chống cằm xem sách, nhưng bỗng nhận ra âm thanh trầm trồ bàn tán mỗi lúc một lớn hơn. Bạch Dương chớp mắt, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nơi bục giảng xuất hiện một người mà theo lẽ thường không thể ở đây.
Đã bao lâu rồi cô chưa gặp Sư Tử?
Đối diện với đôi mắt tròn trân trân kinh ngạc của Bạch Dương, Sư Tử vẫn giữ được bộ dáng tự tin đẹp trai nhất. Xung quanh rất nhiều nữ sinh không nhịn được xuýt xoa, từ bao giờ trường mình có một nam sinh cao ráo ưa nhìn như vậy?
Bạch Dương vẫn ngồi im như bức tượng mà nhìn chằm chằm Sư Tử. Vẫn là gương mặt của những ngày xưa cũ khi nói lời thích cô, có điều bây giờ Sư Tử trông trưởng thành chững chạc hơn rất nhiều. Hai năm trôi qua, có rất nhiều chuyện đã xảy ra nhưng tình cảm của cô dành cho cậu vẫn chưa bao giờ mảy may sứt mẻ.
Có lẽ cô nên biết, rằng cậu cũng cũng như thế.
Chầm chậm bước lên từng bậc thang để đến gần Bạch Dương hơn, qua đôi mắt của người trân quý mình bằng tình yêu trong lành thuần khiết, Sư Tử càng rạng rỡ hơn bao giờ. Trên tay cậu là một hộp nhạc nhỏ nhưng được thiết kế rất tinh xảo. Đặt lên bàn ngay trước mặt Bạch Dương, cậu lên dây cót để những âm thanh trong trẻo nhất có thể chạm đến cô ấy.
Giai điệu chậm rãi vang lên, Bạch Dương nhanh chóng nhận ra.
Đây chính là bài hát "Ánh nắng của anh" mà cô và Sư Tử đã từng hát đôi cùng nhau trong đêm hội trại.
Đoạn nhạc đang đến hồi cao trào nhất, cô nghe thấy giọng nói trầm ấm của Sư Tử. Lời nói của cậu khiến tất thảy mọi thứ xung quanh đều hoá thành hư vô, dịu dàng mà bắt lấy trái tim cô.
- Bạch Dương, tôi yêu em.
Sư Tử đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi. Vào ngày này cách đây hai năm trước, cậu cũng đã từng thốt ra lời tỏ tình với Bạch Dương. Tuy kết quả không thể xác định được mối quan hệ rõ ràng với Bạch Dương, nhưng cậu biết cô ấy cũng dành tình cảm cho mình. Thời non trẻ, cậu đã mang trong mình những nỗi lo, sợ rằng mình vẫn chưa đủ chín chắn để trở thành chỗ dựa cho cô ấy.
Nhưng bây giờ Sư Tử đã lớn, cậu đã biết trái tim mình yêu cô nhiều đến mức nào.
- Làm bạn gái của tôi nhé.
Đây là người con gái của cuộc đời Sư Tử.
Không điều gì có thể đổi thay.
Sư Tử cầm lấy bàn tay cô, dịu dàng nắm lấy. Cậu nhìn thấy Bạch Dương rơi nước mắt, nụ cười cô ấy rực rỡ như ánh ban mai.
- Em đồng ý.
--------o0o--------
Góc ngoài lề.
- Mình là người ngoài, làm sao vô trường được đây? - Sư Tử chuẩn bị xong xuôi hết rồi nhưng chợt nhận ra vấn đề rất quan trọng liền gấp gáp hỏi.
- Mình có thẻ sinh viên, cho cậu mượn này. - Thảo Ly tháo sợi dây xanh có đính kèm thẻ sinh viên của mình ra rồi đưa cho Sư Tử.
- Cảm ơn cậu nhé! Nhưng liệu cổng vào trường cậu có gắt gao không? Mình là nam nhưng ảnh thẻ là nữ, lỡ bị người ta phát hiện ra thì làm sao?
Thảo Ly tỉnh bơ đáp:
- Vậy thì cậu giả gái là được mà.
--------o0o--------
Đây là ảnh fanart mười hai nhân vật chính và cô giáo Thảo của bạn @HnBngTnLnh . Mình chỉ có thể thiết kế được ngoại hình của các nhân vật nữ chính thôi, còn lại là bạn ấy tự thiết kế hết luôn. Fanart của bạn ấy làm mình siêu quắn quéo ^^ Cảm ơn @HnBngTnLnh rất nhiều nhé!