Không thể tin được là ván hai lớp cậu lại thua nhanh đến vậy. Sư Tử nhăn mặt, lắc lắc cổ tay đã mỏi nhừ ra, bất chợt cậu đội trưởng lớp đối thủ bước đến một bước sán lại gần cậu, giọng cợt nhả:
-Lớp chọn thì lo đội sách lên đầu mà học đi, bon chen ở đây làm gì?
Sư Tử tức giận liếc nhìn, tim gan phèo phổi đã lộn ngược hết cả lên. Cậu khẽ nghiến răng, cố giữ im lặng bước vào ván cuối cùng. Trận đấu này nhanh chóng đã thu hút được rất nhiều khán giả, vòng tròn mỗi lúc một đông. Sư Tử nắm nhẹ sợi dây, lập tức truyền đến não bộ cơn đau nhói, lòng bàn tay sắp rỉ máu rồi. Nhưng điều ấy dường như không làm để tâm đến Sư Tử được, ngược lại cậu còn hăng máu hơn. Đằng sau còn có Nhân Mã cũng không vừa chút nào, với cả Bạch Dương rất giỏi trò kéo co này, hồi cấp hai chơi trăm trận trăm thắng. Cả đám cùng một lúc hợp sức lại thì thật là không tưởng, chỉ mất mấy giây để đội của Sư Tử đường hoàng chiến thắng nhìn bên kia đồng loạt ngã rạp xuống mặt đất.
Sư Tử khoái trá nhìn cậu trai kia chật vật ngồi dậy. Cậu tiến tới một bước ngồi xuống ngay sát bên, giọng chứa đầy ngạo nghễ của kẻ chiến thắng:
-Bon chen ở đây để hạ gục chú đấy, được không?
...
Đối thủ tiếp theo của lớp là 12A1. Nhân Mã không hiểu sao lớp này lại có thể vào được vòng trong khi mới ván đầu kéo nhẹ có một cái là lớp cậu đã giành chiến thắng. Tuy vậy chả ai dám chủ quan, lỡ bị bật ngược như vòng thi lúc nãy nữa là ăn cám. Nhưng xem ra cả đám đều lo hão rồi khi mà một trong những lớp đầu tàu của khối trên lại vô cùng yếu, lớp hiên ngang tiến vào vòng mười sáu đội với chiến thắng không thể dễ dàng hơn được nữa.
-Uống nước nè Mã!
Song Ngư cầm một chai nước Lavie mát lạnh đưa cho Nhân Mã. Thiên Yết ở ngay bên cạnh mà nuốt nước bọt ừng ực, cậu ngồi một đống ở đây mà chả ai thèm quan tâm đến. Cậu lia mắt trong đám đông xôn xao tìm kiếm Cự Giải, lại phát hiện cô đang ngồi buôn dưa lê với tụi con gái khác. Cậu khẽ nhăn mặt, cô giận cậu thật rồi, bởi vì với tính cách thường thấy thì giờ này cô đã ở bên cạnh cậu mà hết lời hỏi han. Cậu chán nản, tự tìm lấy cho mình nước khoáng, mở nắp uống một hơi hết gần nửa chai.
Đã đến giờ thi hội hoạ, Xử Nữ cùng Bảo Bình không thể ở lại cổ vũ cho lớp được. Lớp phó bỏ màu vẽ vào cặp, giọng nói lanh lảnh như tiếng chim hót bật lên hẳn giữa thanh âm ồn ào hỗn tạp:
-Các cậu phải cố gắng lên nhé, đối thủ ở vòng 1/8 là 11a3 đấy!
-Nghe quen quen...
-Quá quen luôn chứ gì nữa, bên đó có thằng Phong đó mày quên rồi à?-Sư Tử cốc đầu Mã một cái, tên ấy đã chơi khăm nó không biết bao nhiêu lần rồi mà nó nói như thể người lạ mới gặp vậy, đúng là não cá vàng.
-Ờ ha!-Mãi một lúc Mã mới đáp lại một câu vô thưởng vô phạt, hình như là dạo này yên bình quá, tên điên ấy không rảnh rỗi kiếm chuyện nữa nên cậu cũng dần quên mất sự tồn tại của hắn ta.
Xử Nữ ngay lúc này muốn tới cạnh Ma Kết để cổ vũ cho cậu, nhất là khi nhìn thấy lòng bàn tay ấy đang dần ửng đỏ lên, cô nói không đau lòng thì thật là quá xạo sự rồi. Nhưng Xử không có đủ dũng khí, không dám chủ động tới bắt chuyện với Kết, đành lôi Bảo Bình kéo đi sang khu vực thi hội hoạ.
Chẳng mấy chốc, vòng loại đã nhanh chóng kết thúc. Danh sách mười sáu lớp mạnh nhất được thầy Trung liệt kê trên tờ giấy. Thầy đứng giữa khu vực thi đấu, dưới ánh mặt trời rực rỡ, hét vào micro muốn khàn cả cổ để điều khiển cuộc thi đấu. Trận đầu tiên của vòng mười sáu đội là lớp S và a3, cả hai đều thuộc khối mười một.
Hồng len lỏi giữa đám đông, chật vật chen chúc để tìm một chỗ có tầm nhìn tốt nhất. Cô muốn cổ vũ cho Thiên Yết, nhưng ngặt nỗi lớp anh ấy lại đối đầu với lớp cô. Đứng cùng bạn bè cùng lớp mà cổ vũ cho đối thủ là kiểu gì cũng tàn đời, nên cô đã nhanh trí chen chúc tìm một chỗ đứng khác. Bằng sự nhanh nhẹn dẻo dai của mình, cô đã chạm vào được sợi dây ngăn cách, nhìn được hết toàn bộ trận đấu. Hồng thích thú nhìn hai đội bước ra, đúng là có cả Thiên Yết của cô nữa. Cô đưa hai tay vẫy vẫy, hét lớn:
-Yết cố lên!
Đám đông hỗn loạn, Hồng không nhận ra có một ánh mắt ngay bên cạnh đang lẳng lặng nhìn mình. Cự Giải khoanh tay, mặt hiện rõ nét không vui, nhưng cũng chẳng nói gì.
Nam Phong là đội trưởng của a3, tên này học thì làng sàng ba chớp ba nháng nhưng về khoản vận động thì cũng chẳng thua kém gì Nhân Mã. Đằng sau là cả đám to con lực lưỡng, bên đây nhìn qua mà không khỏi hoang mang. Thoáng nhìn thấy nét lo lắng trên gương mặt Mã, Phong nhếch môi cười một tiếng đầy kệch cỡm. Cậu cầm sợi dây thừng lên, trong đầu bỗng sực nhớ ra một chuyện rất quan trọng, vội đưa mắt tìm kiếm trong đám đông.
Sư Tử cảm thấy ngứa mắt liền giật dây một cái khiến Nam Phong giật mình, cậu quay người lại, bắt đầu cuộc thi đấu.
-Ê, cả đám đi hết rồi, ai ở lại trông trại?-Giải sực nhớ ra, vội huých vào tay Song Ngư với giọng khẩn cấp.
Song Ngư không đáp, chỉ chớp mắt nhìn ngược lại cô. Hiện tại tám người đang thi đấu, Bảo cùng lớp phó đã đi thi hội hoạ từ lúc nãy. Cô giáo Thảo bận họp phổ biến nội dung hội trại từ sáng tới giờ chưa xong. Hàng ghế khán giả chỉ còn lại hai người bọn cô mà thôi.
-Nếu cậu muốn xem thì để mình về trông trại vậy.-Giải thở dài, bởi vì nhìn qua đã biết Ngư đang tần ngần giữa đi và ở.
-Thôi, cậu ở lại xem đi, mình về cũng được.
Ngư vội xua tay. Cô dúi vào tay Giải chiếc quạt bằng nhựa trắng, không đợi nàng ta kịp trả lời liền lách người rời khỏi đám đông. Song Ngư bỗng nghĩ ngợi miên man, nếu là thường ngày cô đã chẳng ngại ngần mà bỏ về luôn, dù sao thì vắng mặt cô cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm. Nhưng không hiểu sao lúc nãy, cô lại nảy sinh ý muốn ở lại vậy không biết.
Ngư lững thững về trại, thời điểm này đang diễn ra rất nhiều trò chơi nên không khí ở chỗ này trầm lắng hơn hẳn so với lúc rạng sáng. Cô nhìn quanh, mấy nét chữ màu đen được cô vẽ đều đã khô cả rồi. Mấy tờ giấy ước nguyện được treo lên khung cửa trại, hoà lẫn với những sợi ruy băng đủ màu sắc. Song Ngư ngả người lên tấm bạt phẳng phiu, nhìn lên mấy tấm giấy màu rung rinh trước gió. Cô đảo mắt, trong khoảnh khắc muốn đứng dậy mở mấy tờ giấy xem xem tụi cùng lớp ước nguyện điều gì.
Ây da không được, đúng là vớ vẩn mà.
Bất chợt, một mảnh giấy cứng màu xanh lá được gấp lại làm hai bị một cơn gió xuân thổi qua rơi xuống tấm bạt ngay trước mắt Song Ngư.
Cô nhổm người dậy, không biết ai trong lớp treo không kĩ càng để nó rơi rụng vậy không biết. Song Ngư tiến lại gần cầm mảnh giấy lên, trong đầu muốn đứng dậy treo lại lên khung cửa sổ nhưng bàn tay lại chẳng ngoan ngoãn nghe theo.
-Cậu làm gì vậy?
-Hả? Mình có làm gì đâu!-Ngư giật bắn cả mình, cô vội đóng tờ giấy lại, luống cuống treo lên, trời ạ, đúng là điên, sao cô lại có thể xem trộm điều ước của người khác được chứ.
Nhân Mã không buồn thắc mắc, cũng chẳng để ý vì sao mảnh giấy ước nguyện của mình lại nằm trong tay Song Ngư. Cậu tháo đôi giày thể thao ra rồi ngồi phịch xuống, mở chai trà xanh mát lạnh trong thùng đá tu một hơi ừng ực. Song Ngư cảm thấy có gì không đúng, khẽ nhíu mày thắc mắc:
-Không phải cậu đang thi đấu sao?
Nhân Mã cười nhạt, cậu chống hai tay ra nền đất, ngước khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi nhìn cô. Nụ cười cậu rạng rỡ hơn cả ánh nắng ấm áp ngoài kia, bằng chất giọng đặc trưng của người miền biển:
-Thua rồi, ha ha!
Đôi bàn tay đang treo giấy bỗng khựng lại, Song Ngư chậm rãi quay đầu, để lọn tóc đen dài suôn mượt lất phất rơi xuống trước ngực. Cô nhìn xoáy vào đôi mắt Nhân Mã, lúc này cậu đang thở hồng hộc, ngã ngồi dưới đất. Chữ thua thốt lên đầy thất vọng và chán nản, nhưng cậu ấy vẫn cố nở một nụ cười rạng rỡ nhất, cùng với đôi mắt hấp háy niềm tin và sự nỗ lực mãnh liệt. Cảnh tượng trước mắt Ngư bỗng mờ dần, trước mắt cô không phải là Nhân Mã nữa, mà là một cậu bé trai bảy tuổi ngồi trên nền cát nóng bỏng, cả khuôn mặt sáng bừng lên giữa ánh nắng ngày hè, cùng với nét cười chân thành và hồn nhiên nhất.
Cô khẽ cười buồn, lẳng lặng quay đi.
-Sao lại thua?
-Bên kia mạnh quá, tụi mình đã cố nhưng làm không lại! Ván thứ ba mấy thằng tụi Kim Ngưu trụ không nổi nữa.
-Ừm.
-Thế thôi à? Chắc là cậu thất vọng lắm, một câu an ủi cũng không có nữa!-Mã vờ dỗi, ném chai trà xanh rỗng vào thùng rác.
Song Ngư đảo mắt, cô khẽ chống ngón tay trỏ lên cằm vờ suy nghĩ sâu xa rồi tiến lại gần Nhân Mã. Cô ngồi xuống để ngang tầm mắt với cậu, giọng vẫn đều đều không tí nhấn nhá nhưng lại mơ hồ ẩn hiện niềm hân hoan nhỏ bé:
-Cậu muốn mình an ủi à?
-Thôi đi, mình không có ép cậu đâu.
-Vậy thì mình sẽ làm kem sữa cho cậu chịu chưa?-Song Ngư nói thật nhanh, trong lòng bỗng dợn lên một cái, hình như cô hơi lố rồi thì phải.
Nhân Mã nào để cơ hội trước mắt tuột khỏi tay, cậu nhổm người dậy:
-Thật à?
Mã vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng ồn ào dội đến. Bạch Dương vào trong trại, một tay kéo Song Ngư đi, điệu bộ hối hả:
-Đi đi Ngư, đi coi drama!
-Cái gì vậy?
-Nhanh lên, Mã cũng đi luôn đi... à không cậu phải ở lại trông trại! Lát về tụi này kể cậu nghe!
Cuộc thi đấu kết thúc, lớp a3 đường hoàng tiến vào tứ kết với tỉ số nghẹt thở 2 – 1. Mặc dù thua nhưng lớp S đã để lại màn thi đấu vô cùng ấn tượng, quyết không chịu thua đến phút cuối cùng. Ngay khi rời khỏi vạch đấu, băng bọn đều không hẹn mà cùng ngã ngồi xuống, mệt lả đi, nhất là đôi tay ma sát đến mức tưởng như sắp xẹt ra lửa, đỏ rộp cả lòng bàn tay. Lúc ấy có điện thoại đến, cửa hàng đã giao kem đến theo yêu cầu trước đó của Xử Nữ. Thiên Yết được lệnh đi lấy hàng về, mặc cho tên này rướn cổ lên cãi lại cũng không sao thoát nổi.
Thật ra ban đầu Kết định kêu Giải đi lấy kem, nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy cô nàng đâu. Chẳng một ai trong lớp biết cô đang bị kẹt trong đám đông.
Khi trận đấu kết thúc, Hồng tiếc hùi hụi, cô thất vọng não nề thở một hơi thật dài. Nhìn thấy Giải bên cạnh, lại càng chán ghét hơn nữa.
An không biết từ lúc nào đã tìm được Hồng trong đám đông, cô vỗ vai cô bạn mới của mình:
-Sao lại đánh lẻ ở đây?
-Ầy...-Hồng không biết chống chế, đành chĩa hai ngón tay vào nhau bối rối.
-Hì, cổ vũ cho bạn trai chứ gì? Việc gì phải giấu thế không biết.
-Người ta cũng biết ngại nha.-Hồng xấu hổ khi An cứ không ngần ngại mà nói bằng âm lượng rất to giữa đám đông, khẽ đánh vào tay cô một cái nhẹ như bông.
Cự Giải ở bên cạnh, không phải cô cố tình nghe lén mà vì cái giọng cô An nó cứ oang oang khắp chốn. Cô quay qua, nhìn thấy gương mặt xinh xắn khả ái của Hồng, trong lòng bỗng gợi lên cảm giác tự ti vốn đã thống trị cô bấy lâu nay. Bất giác, cô lại nhớ đến lời dặn dò của Bảo Bình, phải thật mạnh mẽ, không được dễ dãi và tỏ ra yếu đuối như lúc trước nữa.
Cự Giải thu hết can đảm vào người, bước tới, cất giọng dịu dàng thân thiện:
-Hồng đây đã có bạn trai rồi sao?
Hồng chớp chớp mắt, hình như đây là lần đầu tiên cô ta chủ động bắt chuyện với cô. Phải thật cẩn thận mới được, người này nhìn qua trông rất mờ nhạt, nhưng không hiểu sao lúc nào cũng mang đến cho cô cảm giác không an toàn, giống như đã quen từ rất lâu, nhưng không tài nào nhớ ra nổi.
-Không, nhưng sắp thôi.
-Ai?-"Mà xui xẻo vậy?"
Uầy, Cự Giải cô vẫn còn mềm mỏng quá, không thốt ra bốn chữ còn lại được.
Hồng nhếch môi cười nửa miệng mang đậm ý khinh miệt. Cô khoanh tay, sấn tới, đường hoàng tuyên bố:
-Là Thiên Yết, bạn cùng lớp của cậu, sao, thế nào?
Hồng nói rất lớn, khéo lại còn lớn hơn cả cái giọng của An ban nãy. Cuộc đối thoại của cả hai rất nhanh đã trở thành tâm điểm của đám đông, thu hút luôn cả đám bạn cùng lớp Cự Giải đang ngồi uống nước cách đấy không xa. Bạch Dương thấy loạn, liền chạy về trại kéo Song Ngư đi xem. Bởi vì cô tin chắc giữa thanh thiên bạch nhật thế này sẽ không ai dám ức hiếp Cự Giải, nên tâm trạng cô hiện tại là hóng hớt nhiều hơn cả.
Cự Giải rất sợ khi đứng trước đám đông, chắc không ai nhận ra trong gan cô đang khóc thét lên sợ hãi. Nhưng không được, không được, không thể bày ra bộ mặt yếu đuối ấy, cô ta sẽ được nước mà lấn tới. Giải hít một hơi thật sâu, cũng bắt chước khoanh tay giống như người đối diện, chậm rãi nhấn nhá từng chữ:
-Nhưng mà Thiên Yết là bạn trai của tôi!