Trong một căn phòng đổ nát, sơn tường bị bong tróc, sàn nhà đầy những kim tiêm, chai lọ vứt lung tung. Cánh cửa đã cũ nát kêu cót ca cót két nghe mà ghê tai. Tất cả những thứ đó tạo nên một khung cảnh hoang tàn, đổ nát, giống hệt như trong phim kinh dị.
Trên nền đất lạnh lẽo, có ba cô gái nằm bất tỉnh, chân tay đều bị trói hết. Đột nhiên có một thân thể khẽ cử động, sau đó nặng nhọc nhấc cái thân mình dậy, nhanh chóng cố điịnh dựa vào tường.
"Đây... đây là đâu?" Song Ngư khẽ nói, mắt liếc nhìn khung cảnh xung quanh mà không khỏi rùng mình sợ hãi. Cô liếc mắt ra nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ ngay gần đó, xung quanh hầu hết đều là những bãi có hoang, chẳng có lấy một căn nhà thì kêu cứu bằng niềm tin, đã thế cơ thể lại cực kì mệt nhọc, khó di chuyển. Có lẽ bọn bắt cóc đã cho bọn cô uống thứ thuốc gì đó khiến bọn cô bất tỉnh và khó cử động thể này.
"Này Xử Nữ, Bảo Bình, mau tỉnh dậy đi" Song Ngư khẽ gọi, giọng thều thào yếu ớt nghe thấy mà thương tâm. Có vẻ như cũng đến lúc Bảo Bình và Xử Nữ tỉnh lại nên chỉ vài phút sau, 2 người đã từ từ mở mắt, sau đó cũng giống Song Ngư cố gắng ngồi dậy và dựa vào tường.
"Biết đây là đâu không?" Xử Nữ hỏi, mắt đảo xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó nhưng sau đó lại thở dài. Căn bản là bọn cô đã bị bắt cóc, với lại bọn bắt cóc đâu có ngu mà để lại điện thoại di động hay thứ gì đó để bọn cô liên lạc với bên ngoài, cả những thứ dùng để thoát thân cũng chẳng có lấy một thứ.
Nghe Xử Nữ hỏi, Song Ngư chỉ biết cúi gằm mặt xuống mà lắc đầu, trong thâm tâm đang rất lo lắng cho số phận của mình và 2 người bạn bên cạnh "Ở đây chắc là một khu nhà hoang ở vùng ngoại ô, với lại ở đây cũng không có nhà cửa hay xuất hiện một bóng người nào hết, có kêu cứu cũng vô vọng thôi" Song Ngư thều thào nói.
"Chúng ta chắc chắn sẽ được cứu, vậy nên 2 người không phải lo. Với lại, Dương huynh và Yết huynh sẽ là người đầu tiên xông vào cứu 2 người đấy" Bảo Bình giọng chắc nịch xen lẫn chọc cười. Nếu Nhân Mã ở đây, chắc chắn người nói câu nói vừa rồi là Nhân Mã. Nhưng Nhân Mã không có ở đây, cô đành phải nói để trấn an tinh thần 2 người kia thôi.
Xử Nữ và Song Ngư nghe Bảo Bình nói vậy thì cũng đã yên tâm được phần nào, nhưng có vẻ Xử Nữ đã nhận ra điểm gì đó không đúng từ khi bị bắt cóc và những hành động mờ ám của mọi người lúc trước nên quay sang hỏi Bảo Bình: "Bảo Bình, câu và mọi người... có giấu bọn mình chuyện gì không?".
Bảo Bình chợt sững người, cực kì ngạc nhiên vì câu hỏi của Xử Nữ nhưng đó chỉ là trong lòng, còn ngoài mặt vẫn điềm nhiên như không có gì "Không có, làm gì có chuyện gì mà bọn mình giấu 2 cậu chứ. Chứ không phải có chuyện gì Dương huynh đều nói cho cậu đầu tiên sao, như vậy thì đâu thể giấu được cái gì cơ chứ" Bảo Bình khẽ cười, nhún vai trả lời một cách vô tội khiến cho Xử Nữ muốn hỏi tiếp nhưng cũng đành giữ lại trong lòng.
"Cậu không lo lắng hay sợ hãi gì sao?" Sau một hồi im lặng với những suy nghĩ của mình, Song Ngư chợt lên tiếng, quay sang hỏi Bảo Bình đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Có, nhưng rất ít. Đối với những chuyện như này, lo lắng và sợ hãi chỉ là dư thừa, tốt nhất là nên tìm cách thoát khỏi đây sớm. Nếu không một là chết, 2 là bị hành hạ, ngược đãi đủ kiểu. Nhưng trong tình huống lần này, trường hợp thứ 2 có lẽ nhiều khả năng xảy ra hơn, vì chúng ta cũng đã biết kẻ đằng sau vụ bắt cóc này, có đúng không?" Bảo Bình trả lời, sau đó hướng ánh mắt về phía cửa chính.
"Bốp bốp bốp" Đột nhiên từ phía cửa chính phát ra tiếng vỗ tay, sau đó là 2 thân ảnh bước vào "Cũng thông minh lắm, biết được ai là kẻ chủ mưu cơ đấy" Một trong 2 người đó là Lyly, cô ta nhẹ nhàng bước đến gần Song Ngư, sau đó nâng cằm cô lên mà khinh bỉ nói.
"Quá khen, không phải chúng tôi thông mình mà là vì mấy người quá ngu ngốc" Song Ngư bật cười, không quên nhìn Lyly với ánh mắt thách thức. Lyly thấy được ánh mắt đó thì lại lập tức bật cười, như là vừa rồi Song Ngư diễn tấu hài cho cô xem vậy.
"Tốt, tốt lắm. Dù trong tình huống nguy hiểm cận kề thế này rồi mà mấy người vẫn không chút lo sợ. Tôi có lời khen cho mấy người đấy" Pinky từ sau lên tiếng, khoanh tay kiêu ngạo nhìn 3 thân hình đã không còn chút sức lực đang dựa vào tường nhưng trong người vẫn tỏ ra một loại khí chất rất khác thường.
"Chúng tôi không dám nhận lời khen này, chi bằng cô nên giữ lại nó để xuống nói với Diêm Vương đi" Xử Nữ khinh khỉnh nói, mắt còn không thèm liếc đến Pinky và Lyly như sợ làm bẩn mắt mình.
"Nói chuyện phiếm như vậy cũng đủ rồi, hay là chúng ta chơi một chút để lấy lại tinh thần, có được không?" Lyly nói, sau đó vỗ tay. Từ sau cánh cửa, một người đàn ông mặc đồ đen bước vào, trên tay là một khay đựng đầy dao, kéo, kim tiêm, các thứ các thứ.
"Lyly, nhường mày chơi trước. Người tao muốn chơi không có ở đây nên để sau vậy" Pinky tiến đền gần Lyly rồi vỗ vai nói, ai cũng hiểu rằng người muốn chơi trong câu nói của Pinky không ai khác ngoài Thiên Bình.
"Mấy người muốn làm gì?" Song Ngư thận trọng lên tiếng, không phải giống như Bảo Bình nói vừa lúc nãy chứ, người phụ nữ độc ác đứng trước mặt đây định hành hạ cô sao.
"Không cần quá lo lắng, tiểu Ngư ạ. Đây không phải là cái tên mà Thiên Yết hay gọi cô sao. Sao nào, có thích không. Nếu quá nhớ Thiên Yết thì để tôi giúp cô... gặp được Thiên Yết ở trong mơ. Hahahahahaha" Lyly cầm con dao nhỏ lên, sau đó đưa qua đưa lại chiếc dao trước mặt Song Ngư khiến cô không khỏi sợ hãi.
"Không sao, tôi cũng không thích nhìn gương mặt xinh đẹp của cô bị phá hủy, vì gương mặt của cô... còn phải để cho lần lên hình tiếp theo cơ mà. Cho nên..." Nói đến đây, Lyly vạch áo của Song Ngư lên, sau đó dùng dao lướt qua lướt lại trên bụng của Song Ngư "Ở đây mà có sẹo thì chắc không sao đâu nhỉ, dù gì cũng đâu có ai thấy đâu". Lyly ngay sau đó cứa một vết dài trên bụng của Song Ngư khiến cô đau đớn đến nỗi bật khóc. Bảo Bình và Xử Nữ ở bên cạnh cũng sợ hãi không kém, 2 người nhanh trí dùng cả 2 chân đang bị trói của mình đá vào Lyly khiến cô ta ngã ra sau.
"Song Ngư, đau lắm không?" Xử Nữ quay sang, lo lắng hỏi Song Ngư đang cắn môi chịu vết đau vừa Lyly tạo ra. Nghe Xử Nữ hỏi vậy, Song Ngư chỉ khẽ lắc đầu, tõ ràng là rất đau nhưng lại không nói ra, một là sợ bạn mình lo lắng thái quá, hai là nếu lỡ như Xử Nữ và Bảo Bình nổi điên lên, xông lên đòi đánh mấy người kia thì coi như là tìm đường nộp mạng sớm.
Lyly bật cười ngạo nghễ nhìn Song Ngư "Tôi còn chưa làm hết sức mà bạn cô đã đá văng tôi như vầy rồi. Lỡ như tôi giết cô thật, thì có lẽ tôi nên chuẩn bị quan tài cho mình trước thôi". Nói xong rồi chống tay đứng dậy, đặt con dao lại cái khay trên tay người mặc đồ đen.
"Không bao giờ có lỡ như đâu. Mà nếu có lỡ như thế thật thì cô cũng không cần phí công chuẩn bị quan tài làm gì, vì đằng nào nếu chýng tôi giết cô xong cũng sẽ quăng xác cô vào rừng cho chó tha, chứ không để yên cho xác cô nằm vào quan tài rồi nhà nhà người khóc thương đâu, như thế thật tởm" Bảo Bình liếc nửa con khinh thường nhìn Lyly.
"Rất mạnh miệng, khá khen cho cái tinh thần dũng cảm không sợ chết khi đang đứng ở vách núi như mấy cô. Nhưng cũng không lâu nữa đâu, đợi 3 đứa bạn chết tiệt còn lại của mấy cô đến đi, sau đó tôi sẽ đẩy mấy người xuống vực thẳm, không bao giờ xuất hiện nữa" Dứt lời, Pinky cùng Lyly và người đàn ông mặc đồ đen đó nhấc chân rời đi.
"Chắc mấy người không biết rồi, dù chúng tôi có rơi xuống vực thẳm thì vẫn sẽ có người đứng ở dưới đó đợi mà đỡ chúng tôi. Sống cùng sống, chết cùng chết" Xữ Nữ nói lớn trước khi mấy người kia kịp rời khỏi phòng. Nghe Xử Nữ nói vậy, Pinky cùng Lyly chợt dừng bước, sau đó hừ một tiếng rồi đi tiếp. Không phải họ không cãi lại, mà là trong thâm tâm họ đã sẵn biết trái tim của những người đàn ông mà hị yêu thực chất không hề thuộc về họ, mà là thuộc về mấy người phụ nữ đang bị trói đằng kia. Trong thâm tâm, họ đã chắc chắn cuộc chiến dành lấy tình yeu này, họ sẽ bại trận, chính vì thế hị mới đi nước cờ cuối này, nêua không có được tình yêu thì đành giết kẻ trong cuộc vậy.
*****************************
"Sao rồi, nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào từ chúng chưa?" Bạch Dương sốt sắng hỏi, mặt nhăn lại tỏ vẻ lo lắng, chân đi đi lại lại đã muốn mòn luôn đôi giày cùng cái nền nhà bóng loáng. Thiên Yết cũng không khá khẩm hơn Bạch Dương là bao, lo lắng tột cùng nhưng lại không tỏ vẻ ra ngoài mặt, chỉ đăm chiêu nhìn cái điện thoại đang đặt trên bàn. Cũng phải thôi, phu nhân của hai người đàn ông này đều không nằm trong kế hoạch, ngộ nhỡ họ có xảy ra chuyện gì cũng là do hai anh hồ đồ chấp nhận để cho 2 người họ cùng bị bắt cóc với Bảo Bình.
"Vẫn chưa có, dù lo lắng thế nào thì anh cũng đừng nên đi đi lại lại thế, bình tĩnh trước đi, lo lắng cũng chả có tác dụng gì đâu" Cự Giải lên tiếng trả lời, sau đó cay mày hướng ánh mắt nhìn Bạch Dương. Bạch Dương thấy cũng có lý nên đành kìm nén lo lắng của mình rồi ngồi xuống cùng với mọi người.
"Thiên Bình, em có chắc kế hoạch này sẽ thành công không?" Ma Kết hỏi, không biết anh đã hỏi Thiên Bình câu hỏi này lần thứ bao nhiêu, chỉ biết trong lòng anh có một dự cảm chẳng lành về kế hoạch này.
"99% sẽ thành công, 1% còn lại là sẽ có việc ngoài ý muốn. Nếu anh lo lắng có thể cử thêm người của mình trà trộn vào đó để bảo vệ 3 người họ" Thiên Bình không nhanh cũng không chậm trả lời, mặt bình thản đến ngạc nhiên. Nói cô không lo lắng, hoàn toàn sai. Cô dĩ nhiên rất lo lắng cho các chị của mình khi đặt họ vào vòng nguy hiểm như thế, nếu như họ có mệnh hệ gì, e có lẽ là cô chết đi cũng không rửa sạch tội. Kim Ngưu ngồi bên cạnh thấy Thiên Bình như vậy thì cũng không khỏi xót xa mà nắm chặt tay cô.
"Không sao đâu, mọi việc chắc chắn sẽ ổn thôi. Dù sao cũng có anh JB trợ giúp, cho nên em không cần phải lo lắng nhiều" Kim Ngưu nhìn Thiên Bình rồi ôn nhu nói khiến cô cảm thấy ổn hơn nhiều. Mặc dù anh không hề muốn nhắc đến JB vì dù sao họ cũng là người yêu cũ của nhau, nhưng nếu để cô cảm thấy an tâm hơn thì anh sẽ cố chịu đựng.
Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng chiếc điện thoại cũng vang lên tiếng chuông inh ỏi nhức óc và chủ nhân của chiếc điện thoại này không ai khác là Nhân Mã.
"Nhìn gì, còn không mau thu lain ánh nhìn của mấy người để tôi còn bình tâm nghe điện thoại" Nhân Mã khí chịu lên tiếng, mấy người kia cũng đành thu lại ánh nhìn của mình để Nhân Mã tập trung nghe điện thoại.
"Alo" Nhân Mã hít một hơi thật sâu để bình tĩnh, sau đó mới ấn nút nghe và bật loa ngoài để mấy ngườ kia cùng nghe.
"Nếu muốn cứu bạn mày thì 5h chiều nay, đến vùng ngoại ô, sau đó sẽ có người đưa cho chúng mày bản đồ đến nơi của mấy đứa bạn mày. Nếu muốn cứu sống 3 con kia thì cấm tuyệt đối không được báo cảnh sát, cũng tuyệt đối không được mang thêm người, chỉ có 3 đứa mày, con nhỏ Cự Giải và con nhỏ Thiên Bình" Mọit giọng đàn ông ồm ồm vang lên, sau đó hướng dẫn cho Nhân Mã.
"Được, nhưng tôi cũng cảnh cáo mấy người, chớ có ngu ngốc động đến bạn tôi. Nếu tôi đến mà thấy bạn tôi có xước xát gì thì mấy người đừng nói là chết một mình, 3 đời nhà mấy người cũng sẽ chết trước mặt mấy người đấy" Nhân Mã nghiến răng đe dọa, sau đó là nghe một tràng cười từ phía bên kia máy.
"Khá lắm, rất mạnh miệng. Để tao đợi xem đến khi mày bị tra tấn dã man có còn mạnh miệng như lúc này được nữa không" Nói rồi hắn ta ngắt máy, sau đó chỉ nghe xó 2 tiếng bíp bíp kêu lên.
"Đã tìm được vị trí chưa?" Song Tử quay sang hỏi Sư Tử đang tập trung làm gì đó trên chiếc laptop.
"Không hiểu là chúng vô tình hay là cố ý cho chúng ta biết địa điểm nữa. Dù sao thì cũng tìm được rồi" Sư Tử thở dài nói. Nói về mấy thứ công nghệ thông tin hay hack này, nếu anh đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất, cả kể hacker giỏi nhất trong tổ chức của JB cũng chưa chắc đã giỏi bằng Sư Tử anh.
"Tất nhiên là không dễ dàng như thế rồi. Nếu chúng để ta biết được địa điểm thì chắc chắn nơi đó không bình thường, có lẽ sẽ có mê cung hoặc là bẫy gì đó. Nếu trong hội đó có Xà Phu thì chắc chắn mọi chuyện không hề đơn giản thế này" JB đột nhiên xuất hiện khiến mọi người cũng khá bất ngờ.
"Vậy là có mê cung với bẫy giống như trong phim đúng không? Thích quá" Nhân Mã nghe JB miêu tả như vậy thì không khỏi thích thú mà reo lên khiến cho mọi người đều đồng loạt nhìn cô với ánh mắt vô cùng 3 chấm.
"Đây không phải lúc để reo hò thích thú như thế đâu Nhân Mã" Cự Giải ngồi đối diện khẽ gằn giọng khiến Nhân Mã bĩu môi ỉu xìu mặt.
"Để cho yên tâm, anh sẽ cử vài người đến đó do thám xem sao. Sư Tử, gửi cho anh vị trí mà chú vừa tìm được đến địa chỉ này" JB tiến lại gần chỗ Sư Tử. Sư Tử liền gật đầu rồi nhanh chóng gửi vị trí anh vừa tìm được đến địa chỉ mà JB vừa cho anh xem.
"Anh JB, em định nói cái này nhưng không biết có làm phật lòng anh hay không nên..." Thiên Yết đột nhiên lên tiếng, giọng nói ngập ngừng khó nói khiến JB khó hiểu.
"Có gì cứ nói, chúng ta cũng là chỗ quen biết lâu năm nên không có gì phải ngại hết. Với lại đang trong tình thế nguy cấp như vậy, không phải vợ chú cũng đang ở đó sao?" JB nhướn mày khó hiểu nhìn Thiên Yết rồi đáp.
"Chúng ta từ trước đã điều tra Xà Phu là cùng phe với kẻ thù. Mà anh cũng có nói rằng Xà Phu là bạn thân của anh và cũng đã từng làm trong tổ chức. Có khi nào trong tổ chức của anh có nội gián không, dạo gần đây anh có thấy thuộc hạ nào của mình có biểu hiện khác thường không?" Thiên Yết lên tiếng giải thích. Những lời nói của Thiên Yết quả thực rất đúng, không thể chỉ dựa vài Xà Phu và 6 con tiện tì vô dụng kia mà làm được chuyện này, chắc chắn là có ai nữa đằng sau giúp Xà Phu.
"Chú nói rất có lí, Xà Phu không thể nào một mình làm ra những việc này" JB gật gù đồng tình. Đột nhiên một ý nghĩ lóe sáng trong đầu anh. Có lẽ, à không, chắc chắn anh đã biết kẻ kia là ai. Khẽ nhếch môi cười thâm hiểm nhìn người con gái phía đối diện cũng đang trầm tư suy nghĩ việc gì đó, chắc chắn là sut nghĩ giống anh rồi. "Thiên Bình, em nghĩ xem là ai?" JB đột nhiên hỏi khiến tất cả sự chú ý của mọi người dồn vào Thiên Bình. Dù sao cũng đã làm việc trong tổ chức được 5 năm, cộng với việc hay quá chú tâm vào mấy công việc riêng của anh lúc trước, chắc chắn Thiên Bình cũng đã nghĩ ra là ai.
"Taemin"
************** Hết chương 57**********
*Có mem còn nhớ anh chàng Taemin - soái ca thư viện ở chương 13 không??? ^.^