[12 Chòm Sao] Tôi Là Ai?

Chương 23: Dưới lòng nhà thi đấu



- Có đi được không? - Bảo Bình gượng đau đứng dậy, nhìn về phía cô gái đang cuộn người dưới sàn.

Dưới ánh sáng ít ỏi từ chiếc nhẫn của mình, anh nhìn xuống Nhân Mã đang ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mình. Vẻ mặt của cô đã quay trở về như lúc bọn họ vừa gặp, xa cách, lạnh lùng.

Mà Nhân Mã hồi lâu cũng không trả lời anh, chỉ dựa vào ánh sáng le lói kia mà quan sát thật kĩ người này.

- Sao thế? Bị đau chỗ nào rồi à?

Bảo Bình thấy cô mãi không trả lời, liền lo lắng không biết cô có chuyện gì không, vội vàng ngồi xuống xem xét tay chân cô.

Ngay khi tay anh muốn đụng vào cổ chân Nhân Mã, cô liền đưa tay bắt lấy tay anh.

- Không sao.

Dù có sao cũng là anh ta.

Vì anh ta đã thay cô đỡ lấy mọi vết thương khi ngã xuống đây rồi.

Bảo Bình nghe cô nói liền nhẹ thở ra, sau lại đứng dậy, đưa tay cho cô.

- Đứng lên nào, chúng ta phải đi xem thử chỗ này.

Nhân Mã nhìn bàn tay giơ ra của Bảo Bình một chút, rồi chậm chạp tự ngồi dậy, ngó lơ bàn tay anh.

Bảo Bình thấy vậy cũng chẳng nói gì, thu tay lại xoay người đi.

Chỉ là, lúc này Nhân Mã lại bước đến sát bên anh, đỡ lấy hông người con trai cao lớn này.

- Bớt có cậy mạnh đi. - Nhân Mã bĩu môi khẽ nói.

Lời của cô khiến Bảo Bình bật cười.

Cả người anh vẫn đang đau đớn sau khi ngã từ trên cao xuống. Nếu không phải kịp thời khiển gió đến, khả năng cao anh đã chết rồi. Vừa đi qua cửa tử như thế thì làm sao khỏe mạnh gì cho cam được.

Nếu người ngã xuống đây với anh là bọn con trai thì không lo làm gì, bọn họ biết tự xoay sở được. Thế nhưng, người rơi xuống đây cùng anh là một cô gái vừa bị dọa đến thất thần. Bảo Bình không nỡ để cô phải lo lắng thêm.

Anh không ngờ Nhân Mã lại nhận ra những gì mình muốn làm, nhưng cô đã nói vậy rồi thì anh cũng không nói thêm nữa. Cơ thể Bảo Bình vừa nãy còn đứng thẳng lúc này đã nghiêng sang một bên, dựa vào người Nhân Mã mà bước đi tiếp.

Nhân Mã mặc dù cũng hơi ê ẩm, nhưng lại chẳng bị thương chỗ nào. Sức nặng của Bảo Bình đè lên trên vai cô khiến cô phải dùng một tay giữ lấy vai rắn chắc, một tay níu chặt eo anh lại. Miễn cưỡng lắm hai người mới đi tiếp được.

Thế nhưng Nhân Mã chẳng kêu than một câu.

Bảo Bình thấy cô như vậy cũng chỉ cố tình dồn hết trọng lượng vào cô một lúc, rồi cũng gắng bước di chuyển, giảm thiểu áp lực cho cô.

Không lên tiếng, chỉ là trong lòng Nhân Mã đều biết rõ.

Là một nhà văn, thứ cô giỏi nhất chính là để ý đến những tiểu tiết ít ai chú ý, rồi vô thức phân tích, suy đoán nguyên nhân của những tiểu tiết ấy. Thế nên, khi mà các cô gái bàn về sáu người kia, trái với phần đông đều nói đến Ma Kết, cô lại chú ý Bảo Bình.

Ma Kết sáng chói đến kinh ngạc, lại thêm tính cách điềm đạm, chu đáo, quả thật khiến cho người khác không nhịn được mà tán thưởng. Sau này có thêm Nam Miện thì chủ đề của các cô lại xoay quanh anh chàng bí ẩn và tài năng này.

Vậy nhưng người khiến cô thật sự chú ý đến trong sáu người bọn họ thì lại chỉ có Bảo Bình.

Bởi vì con người này thật sự quá kì lạ rồi.

Những người khác đều có tính cách rõ ràng, dù là lạnh lùng hay dễ mến, tất cả đều dễ dàng nhận thức được. Duy chỉ có anh ta là Nhân Mã thật sự không tìm thấy được bất cứ tính từ nào phù hợp để có thể hình dung.

Nói anh ta lạnh lùng, trầm tĩnh như Ma Kết thì không đúng, vì cô vẫn còn nhớ lúc Bảo Bình chất vấn sức mạnh của Nam Miện cũng như phán đoán của anh ta. Bảo Bình của khi đó khiến cho Nhân Mã cảm giác anh là một người khá nóng nảy.

Thế nhưng, bảo anh bốc đồng hay năng nổ giống Bạch Dương cũng sai, vì ánh mắt điềm tĩnh, nhu hòa như nước của anh lúc đỡ cung tên của Nhân Mã khiến cô có cảm giác choáng ngợp đến quên mất mình nên làm thế nào. Trong khoảnh khắc đó, Bảo Bình trong mắt Nhân Mã là chàng trai đáng tin cậy, trầm ổn đến lạ kì.

Nhưng rồi, anh cũng nào phải kiểu người ổn trọng, dịu dàng như Song Tử chi đâu, khi mà anh đôi lúc lại xấu tính bật lại cô, hoặc cộc cằn như khi bọn họ vừa mới gặp, không hài lòng xét nét việc cầm kiếm phòng vệ của cô khi chưa quen biết nhau.

Và Nhân Mã chắc chắn, anh cũng không giống với người anh chu đáo, mạnh mẽ của mình hay Cự Giải hồn nhiên, dễ mến.

Anh cứ hệt như...

Nhân Mã không biết nữa.

Cô đã cố gắng tìm kiếm một từ gì đó phù hợp với anh, nhưng rồi lại cảm giác như không có từ ngữ nào thích hợp để miêu tả con người này.

Đã nhiều lần, Nhân Mã bỏ dở những bản thảo chi chít chữ, ngước đầu lên nhìn bầu trời, suy nghĩ xem Bảo Bình là một người như thế nào. Sau lần thi đấu đầu tiên, những lần ngơ ngẩn như vậy còn nhiều hơn trước.

Và rồi đột nhiên, Nhân Mã lại nhận ra thêm một việc nữa.

Con người này, từ lúc gặp mặt đến khi cả hai nắm lấy tay nhau trong lễ đính ước Opyer, và cho đến tận vừa nãy, chưa bao giờ gọi tên của cô.

Tất cả những người khác đều sẽ gọi tên cô khi nói chuyện, đôi lúc đùa giỡn, chọc phá, duy chỉ có anh ta là luôn không bao giờ gọi đến tên cô.

Tại sao nhỉ?

Chẳng lẽ anh ta ghét mình à?

Nhân Mã đã từng tự hỏi như vậy, nhưng rồi lại vứt nó ra sau đầu. Dù sao thì có gọi hay không cũng vậy. Dù anh ta thích hay ghét cô, chẳng phải hai người bọn họ sẽ dính với nhau tới suốt đời hay sao?

Thế là vấn đề này đã được Nhân Mã cố ý lờ đi.

Cho đến vừa nãy, khi cô suýt chút đã ngã xuống một mình, Nhân Mã đã nghe tiếng Bảo Bình gọi tên cô lần đầu tiên.

Lần thứ hai, là khi anh ôm lấy Nhân Mã đang run lên vì sợ, không ngừng nhẹ giọng trấn an.

Hành động của Bảo Bình đã khiến Nhân Mã phải nhận ra hai việc. Một là, âm thanh Bảo Bình gọi tên Nhân Mã thật sự rất êm tai. Hai, cô cuối cùng đã biết anh là một người như thế nào.

Một con người hết sức nhạy cảm, tỉ mỉ, và vừa đúng lúc.

Bảo Bình tưởng chừng như luôn thật nhạt nhòa, vậy mà luôn đứng ra bổ khuyết một thứ gì đó trong bọn họ. Một câu hỏi tưởng chừng như bốc đồng của anh, làm cho mọi người dù có nghi ngờ Nam Miện trong thầm lặng cũng sẽ xóa bỏ chúng. Ngay cả khi đứng giữa sàn đấu rối loạn cả lên, Bảo Bình vẫn có thể mẫn cảm đoán được cô muốn làm gì mà ngay lập tức đứng ra cản lại.

Cái nhạy cảm của anh đặc biệt hơn hẳn những người khác, vì anh dùng đó để điều hòa không khí giữa mọi người. Những câu nói vô thưởng vô phạt mà bọn họ nghĩ trong đầu, Bảo Bình luôn là đột nhiên nêu ra.

Không, nên nói rằng anh cố tình nêu nó ra. Người này không hề nhạt nhòa, mà là anh chủ động hòa vào bức tranh giữa bọn họ như vậy. Anh không phải mặt trời chói sáng hay bông hoa thơm ngát, anh là màu nền, màu nền trời xanh nhạt nhẽo, nhưng lại là màu sắc nhạt nhẽo kết nối cả bức tranh lại với nhau.

Luôn xuất hiện đúng lúc...

Vừa nãy cũng vậy, Bảo Bình đã xuất hiện kịp thời, và cứu lấy cô trong gang tấc.

Có lẽ lần này việc anh nghe thấy tiếng của Nhân Mã chỉ là tình cờ, nhưg chính sự tình cờ này đã khiến cho Nhân Mã giải đáp được nỗi hoài nghi cứ canh cánh mãi trong lòng.

Là bọn cô đã đánh giá thấp thái tử Skylen rồi.

Không phải.

Là Nhân Mã đã đánh giá thấp Bảo Bình rồi.

Miên man trong suy nghĩ của mình, Nhân Mã vẫn cùng với Bảo Bình đi sâu vào con đường tối tăm duy nhất dưới bẫy treo.

- Đừng có thả hồn trên mây nữa, chú ý xung quanh đi. - Bảo Bình trán lấm tấm mồ hôi, khàn giọng nhắc nhỏ cô.

Nhân Mã nghe xong cũng chỉ gật đầu, tập trung tiến về phía trước.

Bọn họ dựa vào ánh lửa lúc tỏ lúc mờ trên tay Bảo Bình đi sâu vào con đường tối đen. Tất cả mọi thứ dưới ánh lửa đều được bám một lớp bụi dày và những bọ xương khô ngổn ngang trên con đường hẹp dài mà u tối.

Chỉ có xương trắng, mà chẳng có gì khác...

- Kì lạ thật. - Bảo Bình lầm bầm.

Làm thế nào mà tất cả người chết ở đây đều chỉ còn lại bộ xương thế này? Đến lục phủ ngũ tạng bên trong cũng không còn...

Đi mãi, cuối cùng cũng đã gặp tường chặn.

- Bên này. - Bảo Bình chỉ qua bên trái vẫn còn có thể đi sâu vào.

Nhân Mã lúc này cũng đã hơi ê mỏi cả người khi đỡ anh đi một đoạn dài, nhưng vẫn mím môi mà tiếp tục.

Tuy nhiên, ngay khi ánh lửa mờ ảo chiếu rọi đoạn đường phía trước, dù không quá rõ ràng, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cho hai người phải sởn cả gai ốc, trợn mắt giật mình không nói nên lời.

Ở phía xa xa, hai người nhìn thấy một cơ thể khô hắt của đàn ông, trên người lỗ chỗ chấm đen không ngừng chuyển động, theo sau đó là những tiếng rít rít rợn tóc gáy, xông thẳng vào màng nhĩ hai người.

Bảo Bình cố đứng vững lên, nheo mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.

- Là chuột. - Anh nói.

Cơ thể tím tái của người đàn ông bị một đàn chuột bâu quanh, không ngừng cắn xé. Ngay giữa bụng người đàn ông đó, những con chuột nhỏ với bộ lông xám hoắt đã bị nhuộm bởi màu máu đỏ thẫm đang cắn nuốt bộ da người chết, móc đi mọi thứ trong cơ thể đó và dường như bọn chúng không có ý định dừng lại cho đến khi tất cả những gì còn lại chỉ là một bộ xương khô.

Nhân Mã sợ điếng người, nước mắt chực trào ra, cổ họng truyền đến cảm giác chua ngoét buồn nôn.

Nơi hai người đứng chỉ cách người đàn ông xấu số kia hơn một mét, vậy mà mùi hôi thối, tanh ngòm đã trở nên nồng nặc bay đến xông thẳng vào mũi cả hai người.

Bảo Bình giơ tay lên bịt chặt miệng của Nhân Mã trước khi cô kịp hét lên hay nôn ra bất cứ thứ gì.

- Đừng có mà ói lên tay tôi. - Bảo Bình lạnh giọng nói vào tai cô.

Đúng lúc này, một con chuột lớn hơn hẳn so với những con còn lại đột nhiên lọt thỏm vào giữa bụng người đàn ông kia, hai cái răng nhỏ ngập ngụa trong những thớ thịt đỏ sẫm những máu.

Bộ lông màu xám đặc trưng lúc này chỉ còn những mảng màu đỏ đen loang lổ, khô cứng. Toàn thân con chuột là một màu đỏ đen khô cằn. Có vẻ nó luôn tắm ngập trong vũng máu, nhiều đến nỗi chúng khô đi và bám lên cơ thể loài gặm nhắm bé nhỏ tưởng chừng như không thể giết nổi kẻ nào.

Ngay khi nhìn thấy con vật kia có ý định kéo một thứ gì đó ra khỏi cơ thể, Bảo Bình biết không thể để Nhân Mã nhìn tiếp nữa.

Anh nắm chặt tay Nhân Mã, ép đầu cô quay sang nhìn về phía mình, ngăn cản không để cô chứng kiến cảnh tượng kinh dị này thêm một lần nào nữa. Cánh tay Bảo Bình giơ cao, hoàn toàn bao quanh đầu cô, che hết mọi thứ, khuỷu tay đặt ngay lỗ tai cũng bịt chặt lại.

Tuy nhiên, dù cho đã được Bảo Bình che chắn, đôi mắt Nhân Mã lúc này đã nhuốm màu kinh hoàng. Mặt cô áp sát vào Bảo Bình, môi cắn chặt ngăn bản thân thoát ra tiếng hét cũng như bất kì âm thanh nào. Đôi môi đỏ hồng bị đè ép đến trắng bệch, hệt như khuôn mặt cô lúc này, mặt cắt không còn một giọt máu.

Cái cảnh tượng những loài gặm nhắm nhỏ bé, yếu ớt và đôi khi không có khả năng gây hại với những người ở đây đột nhiên trở nên thật đáng sợ.

Hệt như một cuộc đảo chính vậy. Tại đây, bọn chúng là vua.

Con người ở đây yếu ớt đến mức không thể giết chúng. Bọn chúng ở đây, lặng lẽ chờ đợi đến khi có người gục ngã thì người đó sẽ trở thành một món mồi ngon đối với bọn chúng. Ở nơi này, con người chỉ là thức ăn cho bọn gặm nhắm, dể mặc bọn chúng phá hủy cơ thể mình.

- Nhân Mã, đừng gây tiếng động. - Bảo Bình nhỏ giọng.

Đôi mắt anh nhìn bọn chuột đầy khinh bỉ, không có chút sợ sệt nào nhưng không thể nói là không hề ngạc nhiên.

Theo như anh thấy, bọn chúng đang quan tâm đến việc chén sạch cơ thể của người đàn ông xấu số kia, chắc chắn sẽ không để ý xung quanh. Một khi nhận ra sự có mặt của anh và Nhân Mã, chắc chắn cả hai sẽ không bình an mà tiếp tục tìm lối ra. Bây giờ, phải rời khỏi đây ngay lập tức!

Bảo Bình nghiến chặt răng, cố gắng kéo cô đi lùi lại.

Tiếc rằng, cơ thể của Bảo Bình lúc này đã không còn nghe theo ý của anh nữa.

Chân của Bảo Bình đột nhiên khuỵu ngã xuống vì đau đớn, tiếng giày kéo lê trên mặt đất vang lên, đánh động đến những kẻ ăn thịt nhỏ bé ở phía xa.

Con chuột to nhất quay đầu, nhìn về phía Nhân Mã và Bảo Bình. Dù với khoảng cách xa và ánh sáng chập chờn, Bảo Bình vẫn có thể thấy đôi mắt đỏ ngầu y như bộ lông bị khô cứng lại của nó. Ánh đỏ đục ngầu ghim chặt vào người cả hai khiến cho anh có cảm giác nó sẽ không đợi đến khi Nhân Mã và anh kiệt sức mà sẽ lập tức vồ cả hai ngay bây giờ.

Bảo Bình đau đớn nhìn về phía con chuột với ánh mắt kinh dị kia, liền thấy nó bò ra khỏi người con người tội nghiệp kia, hướng đầu về phía anh và Nhân Mã. Nó ngửa đầu lên rít rít vài tiếng như thông báo, những con còn lại cũng bắt đầu ngóc đầu dậy, nhìn về phía bọn họ.

Bọn chúng lắc lắc cơ thể như muốn rũ đi những giọt máu nhớp nháp đang bám lấy cơ thể mình, đôi chân béo núp nhờ những chất dinh dưỡng thừa thải từ cơ thể con người khiến chúng như bị đột biến bắt đầu hoạt động, chạy rầm rập về phía cả hai.

Nhân Mã vội vàng tạo lửa phóng đến bọn chúng.

Bóng lửa lớn thiêu đốt năm sáu con chạy ngay phía trước, khiến cho tiếng rít gào không ngừng vang lên. Tuy nhiên, một hai quả cầu lửa chẳng thể tiêu diệt hết bọn chúng được.

Nhân Mã run rẩy nhìn những con chuột đen ngòm rợn người chạy về phía mình, không biết nên làm gì.

- Chạy đi! - Bảo Bình quát lên, đẩy Nhân Mã về chỗ ban đầu của cả hai - Tôi sẽ chặn chúng lại, chạy đi.

Nhân Mã bị Bảo Bình đẩy đi xa một đoạn, nhưng khi quay đầu lại thấy anh gượng người đứng lên chắn giữa cô và đàn chuột kia, Nhân Mã lại không đi được.

Người này, dù đã đến mức này vẫn muốn đẩy cô chạy đi...

Không chần chừ thêm, Nhân Mã quay người chạy về phía Bảo Bình, cố kéo anh đi.

- Ngốc quá! - Bảo Bình quát lên - Tôi không chạy được, cô mau đi trước đi!

- Không được! - Nhân Mã cũng cố hết sức hét trả lại anh - Anh ở đây là vì tôi mà! Làm sao tôi bỏ anh lại được cơ chứ?

Nhân Mã nấc nghẹn lên, nhưng vẫn cố hết sức kéo Bảo Bình đi.

Nhìn cánh tay nhỏ bé đang ôm lấy vai mình không ngừng run lên, Bảo Bình không khỏi cảm thấy bất lực, nhưng là một sự bất lực đầy ấm áp.

Bảo Bình cắn chặt răng, cố bước theo cô thật nhanh.

Anh hiểu rõ không thể dùng phép thuật để giết hết bọn chúng. Nếu làm vậy thì người kiệt sức chắc chắn sẽ là anh và Nhân Mã. Không có bất kì chiêu thức nào có thể một đợt quét sạch bọn chúng cả.

Khoan đã.

Một đợt quét sạch.

- Cô tạo kết giới được không? - Bảo Bình hỏi.

- Chỉ tạo được kết giới cơ bản, nhưng không thể duy trì quá lâu được. - Nhân Mã gấp gáp trả lời anh.

Kết giới là môn học bắt buộc, nhưng không phải ai cũng có năng khiếu và tư chất để phát triển thành kết giới sư. Nhân Mã không có tư chất này, nên chỉ có thể miễn cưỡng qua lớp với vòng tròn kết giới đơn giản nhất.

Dù biết cách tạo, thì cũng chỉ có thể bảo vệ bản thân khỏi những thứ không có ma pháp hoặc không có khả năng phá hủy kết giới.

- Mau tạo kết giới đi. - Bảo Bình nói - Bao quanh cả hai chúng ta.

- Nhưng mà khi nó mất thì bọn chúng sẽ ăn thịt chúng ta đó! - Nhân Mã phản đối ngay, vẫn muốn tiếp tục