12 Chòm Sao Và Khoảng Thời Gian Cấp 3 Vui Vẻ

Chương 10: Chương 8




Căn nhà cuối cùng: Ma Kết.
Reng... Reng...
"Alo, ừ biết rồi. Sao em không... Ừ ừ, anh về liền." Xử Nữ tắt điện thoại, quay sang nhìn Song Tử. "Chỉ còn căn nhà này thôi, cô ráng vào một mình nhé. Em có việc bận về trước. Chào."
"Ờ... Em cứ... Bye..."
Song Tử nói nhanh, nhưng lại thật chẳng bằng tốc độ chạy của anh chàng. Cô mỉm cười lắc đầu, quay người đứng thẳng trước cánh cửa bằng gỗ đã mục ấy. Căn nhà Ma Kết quả là rất tồi tàn, cô có cảm giác, chỉ cần chạm nhẹ là có thể làm cho nó đổ ầm xuống. Tường nhà được làm bằng gỗ không chắc chắn, lại có những kẽ hở giữa các thanh gỗ nên khi ở ngoài có thể dễ dàng nhìn vào bên trong. Song Tử cô thầm nghĩ, không biết lúc thay đồ hay đi vệ sinh thì sao nhỉ?
"Mẹ à..."
Có tiếng nói chuyện bên trong!
Song Tử mở hé cửa ra, nín thở quan sát. Cô cũng rất rất muốn biết xem mẹ anh chàng là người như thế nào.
"Lâu rồi con chưa mua trái cây cho mẹ nhỉ."
Cậu ta đang nói chuyện với một tấm hình sao? Không lẽ...
"Cũng đã gần năm năm kể từ ngày mẹ đi rồi. Nhưng mẹ đừng lo, con vẫn sống tốt, vẫn là Hội trưởng, điểm số vẫn cao nhất trường."
Ma Kết đứng trước một cái tủ gỗ lớn, bên trên là tấm hình của một người phụ nữ nhưng xa quá Song Tử nhìn không rõ.

"Mẹ, con xin lỗi vì không chăm sóc nhà cửa được. Vì mẹ thấy đó, con cũng phải đi làm mà, nhưng con cũng sẽ cố. Nếu như mẹ có linh thiêng..." Một giọt nước mắt hiếm hoi chảy xuống trên gương mặt Ma Kết. Cậu đang khóc sao? "... Nếu như mẹ có linh thiêng, mẹ có thể cho con biết ba là ai được không?"
"Hức... Hức..."
Nghe tiếng nấc, Ma Kết vội xoay đầu lại. Song Tử? Sao cô ta lại ở đây?
"Hức..." Song Tử đưa tay lên che miệng lại, cứ thế mà đứng ở cửa bù lu bù loa.
"Song Tử! Tôi không cần cô thương hại!" Ma Kết nhanh chóng tiến đến phía cô, ép cô sát vào tường, một tay chống lên bức vách phía sau. Mắt cậu hằn lên tia máu, cậu không muốn bị người ta nhìn bằng ánh mắt đó, nó làm cậu có cảm giác như mình thật nhỏ bé, thật vô dụng.
"Hức... Ma Kết... Cô không biết là mẹ em... Cô xin lỗi! Oa oa oa!!!"
Bị doạ, Song Tử khóc càng lúc càng lớn, nước mắt nước mũi hoà lại trông rất mắc cười. Ma Kết nhíu mày, né người ra một chút. Anh từng được thương hại, nhưng cái kiểu khóc lóc thảm thiết như thế này thì lần đầu mới thấy. Quả thật là không thể tưởng tượng nổi!
"Kết Kết à... Cô rất khâm phục em, thật đó." Song Tử đưa tay nắm chặt lấy tay Ma Kết khiến anh chàng có đôi chút bất ngờ. "Nếu là cô, chắc chắn cô sẽ không thể mạnh mẽ được như em đâu, híc híc..."
Song Tử dụi mắt, càng dụi nước càng lem ra ngoài. Ma Kết không nhịn nổi lúc này mới bật cười, còn cái người đương sự kia thì lại ngây ngốc chẳng hiểu vì sao cậu lại cười. Chẳng lẽ cô nói gì sai sao?
"Nếu không cố gắng, tôi biết làm gì bây giờ? Chỉ có cố gắng học thì mẹ tôi mới vui lòng." Ma Kết lưng đối diện với cô, khẽ thở dài.
"..............."
"Song Tử, cô làm cái quái gì vậy?"
"Ơ...?!"
Trong vô thức, Song Tử khẽ đưa bàn tay lên cao, vuốt vuốt lấy mái tóc của Ma Kết, miệng cười nhẹ, ánh mắt hiền từ chăm chú nhìn cậu. Bị gọi tên, cô giật thót lên một cái, lại dùng ánh mắt ngây thơ nhìn thẳng vào đôi mắt cậu.
Ô hay! Thì ra mắt cậu lại đẹp như thế, trông như hàng ngàn vì tinh tú đang kết tinh ở đó.
"Ma Kết, cô không ngờ em lại đẹp trai như vậy..."
Ma Kết mặt đen như đít nồi: "............... Trễ rồi, về đi!"
Cậu không nói hai lời, dùng hai tay đẩy cô ra thẳng khỏi cửa rồi đóng lại cái rầm.
"Aiz..." Song Tử chun mũi, người gì đâu mà kỳ cục à!!! Đáng ghét!!!

------------------------------
Sáng hôm sau, Thiên Yết dậy sớm, đi lòng vòng quanh sân trường. Chả là... cô đã có thể đi học từ ngày hôm qua rồi, chỉ nhờ vào tô cháo thần thánh của Sư Tử mà cô phải nghỉ tới tận bây giờ mới khoẻ hẳn. Nghĩ lại thật sợ quá! Thiên Yết rùng mình một cái.
"Em khoẻ rồi à?" Bạch Dương từ xa đi lại gần cô, cậu chàng vẫn là giữ một khoảng cách nhất định giữa thầy và trò. Ai như cái tên kia, hừ!
"Vâng ạ, em cảm ơn thầy." Thiên Yết gật đầu, mỉm cười tươi tắn, nhưng... nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, câu này quả thật không bao giờ sai!
"Bành Bạch, cậu đang cua cô học trò bé bỏng yêu dấu của tớ à?" Sư Tử từ đâu tiến lại, bá vai cả Bạch Dương và Thiên Yết, miệng còn cười rất sảng khoái, hoàn toàn không để ý có hai cặp mắt sát khí ngùn ngụt đang nhìn mình.
"Tôi đã nói không thích cái tên đó mà, thằng này...!" Bạch Dương gườm gườm hất tay Sư Tử ra. "Dở hơi!" Vừa dứt lời đã quay người đi mất.
"Haiz... Cái thằng này..." Sử Tử nhướn mày tỏ vẽ bất mãn. "Yết Yết, ngồi xuống đây, mau lên! Thầy có chuyện muốn nói em."
"Dạ?"
Bị Sư Tử lôi kéo ngồi xuống ghế đá, cô thật có chút đã quen.
"Yết Yết, cuối tuần này thầy có chuyện muốn nhờ em một chút. Chả là lão mẫu nhà thầy nghĩ rằng thầy cũng lớn rồi nên cần phải có người chăm sóc. Mà em thấy đó, thầy tự chăm sóc được cho mình mà nhỉ? Lần trước em bệnh thầy còn chăm sóc em..."
"Vâng..." Thiên Yết hắc tuyến giăng đầy đầu. Đúng vậy, nhờ thầy "chăm sóc" mà em mới bệnh tới bây giờ đây.
"Mẹ muốn thầy đi xem mắt."
"Phụt!" Thiên Yết cố gắng nhịn cười nhưng bất quá, đã phun ra hết rồi, may là cô gắng lắm mới ngậm miệng lại được.
"Yết Yết ngoan, em đừng buồn." Sư Tử đưa tay lên vuốt tóc Thiên Yết làm cô giật mình, vội né người ra. "Thầy biết em có cảm tình với thầy, nhưng thầy không có hứng thú với con nít đâu."

"Thầy ảo tưởng quá đi." Thiên Yết nói nhỏ. "Em cũng không có hứng thú với người già, đã già mà còn lú lẫn."
"Aiz... Sao em nỡ nói như vậy a~ Yết Yết, làm bạn gái của thầy đi!"
"Hả?" Thiên Yết giật mình, phô trương đứng phắt dậy.
"Ngồi xuống, ngồi xuống, chỉ là bạn gái giả thôi. Kế hoạch thầy sẽ phổ biến cho em sau." Sư Tử bật cười, đoạn kéo tay Thiên Yết ngồi xuống ghế.
"Sao thầy không nhờ người khác đi." Thiên Yết gương mặt vặn vẹo đủ kiểu. Cái tên này lại kéo cô vào hoàn cảnh gì thế này?!
"Không được, không được! Ngại lắm! Thầy chỉ thân với mỗi em thôi mà. Giúp thầy đi nhé. Vả lại, thầy đẹp trai như thế này, để người khác biết được phải đi xem mắt thì còn gì là danh dự nữa. Haiz..." Sư Tử tuôn một hơi rồi lại thở dài.
"Ảo tưởng sức mạnh thật chứ..." Thiên Yết lầm bầm trong miệng.
Reng... Reng...
"Vào lớp rồi nhỉ?" Sư Tử đứng dậy, đoạn quay lại nhìn Thiên Yết, khoé miệng nhếch lên một cái. "Vậy nhé, thứ bảy này gặp lại. Thầy đi vào lớp trước, bye bye!"
"Ế? Ế? Thầy! Thầy! Em đâu có..."
Aiz... Tên này lại chạy mất tiêu rồi. Ai nói cô đồng ý hồi nào? Trời ơi! Sao mình ghét hắn đến thế chứ!!!