Chưa kịp hết câu, Bảo Bình đã bị Bạch Dương ôm chặt vào lòng.– Vợ yêu…Bảo Bình ngẩn người ra một lúc, cách xưng hô này chỉ có thể là một người mà thôi…5 giây, 10 giây, 15 giây,…Bảo Bình nhìn Bạch Dương, hỏi, chăm chú quan sát biểu hiện của Bạch Dương.– Là… Là anh… sao?Bạch Dương nhìn thả Bảo Bình ra, gật đầu, nở nụ cười hạnh phúc– Ukm! Là anh!Hai hàng nước mắt Bảo Bình trào ra, cô ôm chặt lấy Bạch Dương. Cô nức nở vùi đầu vào ngực Bạch Dương.– Cuối cùng em đã tìm được anh rồi, tìm được rồi… Chồng à…Bạch Dương ôm lại Bảo Bình, nói.– Ukm! Anh không thể ngờ được người đó là em… Trong thời gian 13 năm đó, anh nhớ em đến phát điên…Bảo Bình cười hạnh phúc.– Em cũng thế, em nhớ anh…Trong lúc bầu không khí đang lãng mạng thì.(Bộp! Bộp!)Những tràng pháo tay vang lên, từ tứ phíaXung quanh mọi người dồn hết sự chú ý vào hai người.– Chúc mừng!!!– Chúc hai người hạnh phúc!!!– Lãng mạng ghê!!!– Thật đáng ghen tỵ!!!Bảo Bình và Bạch Dương quay ra thì thấy cả mớ ánh mắt đang nhìn họ.Bảo Bình ngay lập bỏ tay ra, nhưng Bạch Dương vẫn giữ chặt cô.– Này! Bạch Dương ỏ e… a…!!!! ạch… …ương!!!!< bỏ em ra!!!! Bạch Dương!!!!>Nhưng chưa hết câu cô đã bị Bạch Dương chặn lại bằng một nụ hôn.Bảo Bình không đẩy Bạch Dương ra nữa mà cứ để Bạch Dương hôn cô.Sau một hồi, Bảo Bình và Bạch Dương ngồi nói lại truyện cũ.—–Au: Sorry mn nhìu nha! Chap này ngắn quá nên Au viết thêm một chap nữa về couple Kết-Xử rồi nhé! Au sẽ up luôn chap tiếp theo cho mn nên đừng ném đá nha!