Tiết học đầu tiên bắt đầu, mà khoan có gì đó ta nói nó lạ, tại sao ngay bàn đầu tiên kế bên cửa chính không có người ngồi nhỉ, Song Ngư và Bảo Bình đâu mất rồi. Trên hành lang những ngồi bên ngoài có thể nghe tiếng bước chân chạy một cách vội vã vang lên rất rõ, cánh cửa chính mở ra xuất hiện thân ảnh quen thuộc của cô gái tóc tím dài. Đó là Bảo Bình, tóc cô ướt đẫm mồ hôi, vừa thở vừa nói:
-Thưa...hộc....cô....em...tới....hộc...trễ...
Cô giáo nhíu mài rồi cũng gật đầu tiếp tục vào bài học hôm nay, Bảo Bình mệt mỏi lết đôi chân dường như nặng thêm mấy kí đến chỗ ngồi của mình. Bạch Dương nhân lúc cô giáo quay lên trên bảng không để ý liền nhiều chuyện khều khều Bảo Bình, nhỏ nhẹ đủ cho ba người bàn đầu nghe thấy:
-Sao đi trễ ?
Bảo Bình im lặng chăm chú nghe lời giảng của giáo viên, bơ luôn chị Bạch Dương nhà ta làm chị ấy quê một cục với người yêu mình, Dương nhi phồng má quay qua nhiều chuyện cùng Nhân Mã và thế là hai đứa dắt nhau lên sổ đầu bài ngồi. Bảo Bình buông những tiếng thở dài, khẽ ngước sang phải tự đặt một câu hỏi cho bản thân rằng Song Ngư hôm nay ở đâu, thường thường khi có Song Ngư ngồi bên cạnh thì Bảo Bình chẳng có cảm giác gì nhưng khi cậu ấy không có ngồi bên đột nhiên Bảo Bình thấy thiếu thiếu thứ gì đó khiến đầu óc khó chịu vô cùng, dần dần lời giảng từ giáo viên như cơn gió ngang trời. Bảo Bình đứng dậy xin phép cô giáo đi vệ sinh, Bạch Dương kề sát miệng mình gần tai Nhân Mã phà vào tai Mã ca một hơi ấm dễ chịu, suиɠ sướиɠ và đương nhiên có sự sảng khoái, cho đến khi bị Bạch Dương nhéo tai Nhân Mã mới quay về thực tại, Dương nói:
Nhân Mã gãi đầu nhớ lại những hành động, cử chỉ của Bảo Bình mới thấy hôm nay Bảo nhi rất lạ.
Phía Bảo Bình, Bảo Bình đi vào trong toilet đứng trước gương thở dài, những tiếng thở dài trông rất nặng nhọc chứa đầy sự đau đớn từ khắp cả cơ thể này. Nhìn bản thân qua tấm gương mới vừa lau chùi sạch sẽ kia, cơ thể ngày nào không một vết thương giờ lại có vết thương, Bảo nhi vén tóc sang bên trái để lộ vết sẹo còn in rõ ngay cổ mà Bảo nhi cố tình dùng mái tóc dài mượt mình nuôi dưỡng à không phải nói là không được cắt mới đúng che đi, cơ thể bắt đầu đau nhói, Bảo Bình tựa lưng vào tường ôm bụng, vết thương rỉ máu từng giọt từng giọt thấm vào áo, hô hấp trở nên khó khắn, cứ đà này sớm muộn gì Bảo Bình cũng ngất và mọi thứ coi như bại lộ. Bảo nhi nhanh tay dùng nước rửa vết thương ấy mặc dù nó khá là rát, làm xong Bảo Bình thấy nhẹ nhõm tí xíu nhưng ông trời hình như không buông tha cho cô, đầu cô đau đớn, nhức nhói đến lạ thường, những hình ảnh mà cô nghĩ rằng cô đã thoát khỏi và quên nó đi ai ngờ nó quay trở lại. Roi, xích, gậy, vâng vâng, tất cả thứ đó là công cụ gây ra vết thương trên người, đương nhiên không thể thiếu hình ảnh của bà già kia, tỏ vẻ ôn nhu, hiền lành vô đối thật ra là cả một con quỷ đội lốt người cứ đến giờ thì thoát ra cái lốt giả tạo ấy mà hành hạ. Bao nhiêu năm trôi qua, các hành vi bà ta làm trên thân thể Bảo Bình giờ đây trở thành chuyện bình thường như kiến cắn.
-Đi trễ à
Song Ngư quay qua cười trừ rồi tiếp tục ghi ghi chép chép, Bảo Bình thở dài và cảm thấy mình thật có lỗi trước Song Ngư, dù gì cậu ấy cũng tốn một số tiền khá lớn để cứu mình khỏi mụ già độc ác kia nhưng bây giờ thì...mọi thứ đã trở về ban đầu. Phân vân không biết nên nói cho Song Ngư nghe hay là giữ trong lòng chịu đựng, âm thầm tìm cách mặc dù mấy năm trời không tìm nỗi được cái cách nào. Trong lúc suy nghĩ dòng thời gian trôi mà chỉ phút chốc đã đến tiết tiếp theo, Thiên Yết mở thời khoá biểu ra xem tiết kế tiếp là tiết gì thì cô bỗng nhiên hoá đá, Bạch Dương quay xuống để tám với Thiên Yết có điều tay đang nắm tay Nhân Mã hơi bị tình củm, ai ngờ bà Yết hoá đá nên Dương nhi tốt bụng tặng cho Thiên Yết một cái tát "nhẹ nhàng" cho Yết nhi trở lại thế giới.
Thiên Yết đau ngay má, tay xoa xoa còn ánh mắt lườm Bạch Dương nhưng Nhân Mã lườm ngược lại Thiên Yết làm chị Yết lạnh cổ úp mặt xuống bàn, Bạch Dương mỉm cười rồi hỏi:
-Sao bà đơ vậy
Thiên Yết nằm dài trên bàn, chân gác lên ghế bên kia đáp:
-Tiết này là tiết toán
Vừa nói xong thầy Xà Phu bước vào lớp, Thiên Yết ngạc nhiên bởi chính lời nói của mình, cô đứng dậy cầm cuốn tập màu vàng đi lên chỗ thầy Xà Phu, rồi quay về chỗ của mình nói:
-Lỗi của mọi người em đã ghi trong đó rồi
Xà Phu gật đầu lật từng trang một xem xét, mọi người trong lớp đều đổ dồn về phía Thiên Yết với cặp mắt chứa đầy sự ngạc nhiên. Yết nhi chỉ nhún vai rồi ngồi phịch xuống như không có chuyện gì xảy ra, vậy là tất cả những lỗi vi phạm trước tiết toán ngày hôm nay đã được ghi vào cuốn tập ấy, Thiên Yết che giấu mọi người để hôm nay bị phạt sao trời. Thầy Xà Phu thở dài đưa cuốn tập cho Cự Giải bảo đem xuống cho Thiên Yết, nói:
-Những lỗi ở đây thầy tha nhưng thầy cảnh cáo chỗ Nhân Mã và Bạch Dương, ở chỗ đó rất ồn nếu như còn ồn nữa thì xác định đổi chỗ
Nghe hai từ đổi chỗ làm cặp đôi được nhắc đến rợn hết cả người, đương nhiên với một cặp đôi việc đổi chỗ trong lớp quả là cực hình, cả hai cúi gầm mặt xuống như đã biết lỗi. Sau khi sinh hoạt lớp xong thì tiết học bắt đầu với những con số, con chữ sắp xếp lại với nhau thật khiến con người ta đau hết cả đầu đó mà. Ma Kết dù trông rất chú tâm vào bài giảng nhưng không thể nào bỏ qua cảnh tượng Kim Ngưu ngủ gục trong lớp như thế được, nhân lúc Xà Phu không để ý Kết nhi có lấy điện thoại ra chụp lại rồi cười khúc khích, Thiên Yết có đưa mắt qua nhìn cặp đôi đó gan phổi gì sôi sùng sục lên muốn ném nguyên cuốn vở vô mặt bọn họ lắm luôn. Tiếp đến là cặp bàn trên trước Thiên Yết, cả hai đều thuộc dạng dốt toán nên nhìn lên bảng như một thế giới khác và cần đĩa bay trở về hành tinh gấp, Yết nhi thở dài suy nghĩ không biết chừng nào cô mới có người yêu để thấu hiểu nỗi đau, chia sẻ niềm vui hoặc giảng bài, ôn bài cùng nhau cố gắng vươn lên đây nữa.
Tiết học trôi qua và cũng đến giờ giải lao, Bảo Bình vội chạy đến bàn Thiên Yết lôi cô nàng đến thư viện một cách khẩn trương làm Thiên Yết nhà ta mém xíu trao nụ hôn đầu cho hành lang. Thiên Yết tới được thư viện mừng rỡ tung tăng mặc dù cô biết rằng thư viện là nơi không ồn ào, chạy giỡn. Bảo Bình gãi đầu phân vân không biết nói sao để Thiên Yết hiểu nên cô nói:
-Yết ơi tui không ở nhà bà nữa
Thiên Yết nghe xong nhíu mài lại, khuôn mặt chứa đầy sự ngạc nhiên hỏi lại:
-Ủa sao vậy ?
Bảo Bình e ngại đáp:
-Mẹ tui kêu về
Thiên Yết gật đầu hiểu ra rồi vỗ vai Bảo Bình cười tươi, Bảo Bình bỗng dưng chấp tay cầu xin Thiên Yết nói:
-Đừng nói với Ngư nha, cứ bảo tui còn ở nhà bà là được
Thiên Yết nghiêng đầu hỏi:
-Chuyện gì à ?
Bảo Bình vội lắc đầu rồi cứ dặn dò Thiên Yết không được nói cho đến lúc Thiên Yết được Bảo Bình cho đi chơi.
====> End chap 31
Liệu Thiên Yết có biết được Bảo Bình xảy ra vấn đề gì để tìm cách cứu giúp cô ấy không ? Hãy đón chap 32. Đừng quên vote nhoa
Tác giả: Ri
Đăng vào ngày: 24/10/2019