-LÀ TÔI ĐÂY NÀY - Giọng nữ sinh nào đó vang lên, cánh cửa mở ra gây ra tiếng động cực lớn.
Thầy hiệu phó quay ra sau lưng ra hiệu cho giám thị và hội trưởng hội học sinh bắt người đó lại, đồng thời hiệu phó thả Ma Kết ra ngay lập tức Kim Ngưu đỡ lấy cô rồi giao cho Thiên Yết đưa Ma Kết cùng Song Ngư xuống phòng y tế. Ngân đứng ngoài canh cửa nhanh chân chạy vô rối rít xin lỗi vì không giữ cửa được, để cho cô gái bất lịch sự này chạy vô, thầy hiệu phó lắc đầu bảo chả sao cả rồi Cao Lãng mặt đối mặt cô gái chạy vào đây mà không gõ cửa, nhìn phù hiệu thì mới biết cô gái này tên là Trương Hà Nhi lớp 12C, Kim Ngưu đơ người trước cảnh tượng Nhi giải cứu mình, Nhi chẳng cần Ngưu hỏi liền nói:
-Tôi là người đã chặn đánh con nhỏ điên khùng đó, nó có lỗi thì tôi dạy nó, chuyện này chẳng dính dáng tới lớp 12D chúng nó, bọn hạ đẳng này đâu nghĩ được chuyện đó, chỉ có tôi thôi hiểu chứ, rồi làm gì được tôi nào
-Nhi chắc sẽ không sao đâu, cùng lắm bị đuổi học thôi, ông đừng có suy nghĩ nhiều, nhìn nụ cười đó là tui biết bả như đã làm một chuyện gì đó bả cảm thấy vui
-Chứ gì nữa, nhìn mặt là biết - Song Tử hất mặt lên y rằng mọi điều anh nói đều được chứng minh.
-Ủa khoan ông đưa cái đó cho Thiên Bình chưa - Kim Ngưu chợt nhớ tới đôi bông tai mà em gái kia tưởng Thiên Bình là con trai
-Chết mồ quên luôn á, lát ra về tui đưa Bình, để trong cặp mà quên luôn
Song Tử bối rối vì quên mất chuyện này, nếu như không đưa mà người yêu anh biết thì thế nào Song Tử đây cũng bị ăn hành, tệ hơn nữa là bị dắt tới nhà máy sản xuất bánh xe rồi bị nhét cả tấn bánh xe vào mồm, thử nghĩ một con người bé nhỏ bị 1 cái bánh xe 120 tấn lên người không bẹp dí mới lạ.
Dưới phòng y tế, Ma Kết đã tỉnh dậy tuy có chút khó thở nhưng cũng di chuyển và sinh hoạt bình thường, còn Song Ngư tình hình không khả quan cho lắm vì Ngư nhận một đòn chí mạng lận mà, cô y tế đã băng bó giúp đồng thời cho uống thuốc giảm đau nên mong Ngư đỡ hơn nhiều. Thiên Yết khoanh tay đứng tựa lưng vào tường đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô y tá đang khuất dần sau những bức tường lạnh lẽo này, đợi cô ấy đi mất Thiên Yết mới ra hiệu cho Thiên Bình đóng cửa lại rồi cất giọng:
Thiên Bình nghiêng đầu hỏi:
-Sao cậu nghĩ như thế ?
Sư Tử cốc đầu Thiên Bình vì câu hỏi ngớ ngẩn đó giống như kiểu nãy giờ Bình không có trong lớp vậy, Sư Tử trả lời thay Thiên Yết:
-Là giáo viên không ai làm học sinh mình phải vô phòng y tế như này cả hiểu không con ngốc này
Bảo Bình ngồi trên giường bệnh của Song Ngư xoa cằm rồi nói:
-Có khi nào ông ta đang làm cho nguyên trường này kì thị mình không ?
-Hửm - Tất cả mọi người trừ Song Ngư trong phòng y tế đều đổ dồn ánh mắt về Bảo Bình, đúng thật trong ánh mắt của mỗi người đều có tia hiếu kỳ vì muốn biết được ý Bảo Bình là sao.
Bảo Bình bắt đầu giải thích:
-Các cậu không thấy sao, mấy học sinh khác trừ lớp 12D của tụi mình ra thì ông ta đều yêu quí và tôn trọng, nhưng đối với lớp mình ông ta đều đổ tội rồi cho nguyên cái trường này biết tụi mình là bọn cặn bã của xã hội, hông nên tiếp xúc. Giống vụ của Xử Nữ lần trước, rõ ràng thằng kia cũng có lỗi nhưng ông ta lại phạt Xử Nữ nặng, đúng ra phải xử cả hai bằng nhau chớ
Nghe những lý lẽ vừa rồi từ Bảo Bình nghe rất thuyết phục, mọi người bắt đầu suy nghĩ và nhớ lại toàn bộ hành động của tên hiệu phó đáng ghét này, và tất cả đưa ra một kết luận rằng hiệu phó là người hám danh, hám lợi, trước mặt hiệu trưởng thì làm như mình tốt lắm còn khi không có hiệu trưởng như ác quỷ trỗi dậy.
->>>> Giờ về