[12CS - SN Harem] Te Quiero

Chương 11: Giáo viên chủ nhiệm Sư Tử



Quay trở lại hôm diễn văn nghệ vở Cinder của lớp A&C.

Khi vở kịch kết thúc trong tràng vỗ tay của khán giả, Sư Tử ngồi ở hàng ghế giáo viên, nhìn cô học trò nhỏ đóng vai Drizella.

"Vở kịch này do ai biên soạn vậy?" Sư Tử quay sang hỏi giáo viên ngồi bên cạnh.

"Là cô bé đóng vai Drizella ấy."

Nghe xong Sư Tử không phản ứng, chỉ nhìn Song Ngư, ánh mắt sâu thẳm không biết đang nghĩ gì.

———

Lớp A&C.

"Tụi mày ơi lớp có giáo viên mớiiiii" Chưa nhìn thấy người mà lớp đã nghe thấy giọng như bò rống của Song Ngư đang chạy thục mạng bước vào lớp. "May là chưa muộn." Lớp trưởng - chuyên gia đi trễ - thở phào.

Cả lớp lắc đầu ngao ngán, hồi chưa là lớp trưởng cô đã đi trễ 1 tuần ít nhất phải 5 lần, bây giờ làm lớp trưởng không chăm hơn tí nào mà còn trễ hơn là sao?

Song Ngư phỉ nhổ, lớp trưởng thì sao, lớp trưởng là cái rắm chó gì mà phải gương mẫu!


"Quay trở lại vấn đề chính, ông thầy mà bữa mới tới trường mình sẽ dạy lớp tụi mình đóoooo." Song Ngư không thèm để ý bọn bạn đang nhìn cô chán chường nữa, "Ổng siêu đẹp trai luônnnnnn."

Song Nhi nghe cô nói, quay xuống nhìn Ma Kết đầy ý tứ, "À há há háa. Chết mày rồi Kết ạ, kiểu này friend zone suốt đời nhé con."

Ma Kết trừng mắt nhìn Song Nhi cảnh cáo, sau đó lại chân chó quay sang Song Ngư, "Tao có đầy đủ thông tin về thầy ấy nè, mày có cần không?"

...

Làm vậy rồi sao Ngư nó để ý mày?

Cả lớp nhìn Ma Kết đầy biểu cảm, một vài người thì thương cho phận friend zone của cậu, vài người thì nhìn Song Ngư ghen tị vì được cậu thích nhưng không thèm để ý.

"Cả lớp, nghiêm!" Song Ngư hô to hơn mọi ngày. Đương nhiên rồi, thầy mới sắp đến lớp, cô phải tranh thủ thả tí thính thầy chứ, dù thầy giáo mới không phải gu của cô, nhưng ngắm mỗi cái mặt thôi cũng được hihi.


"Thầy chào cả lớp." Sư Tử bước vào, cười lộ răng khểnh khiến bao nữ sinh hú hét, ôm tim đau đớn. Cả lớp được một trận ầm ĩ reo hò.

"Áaaaa đẹp trai quá má ơiiii"

"Chết rồi rụng trứng mất huhu."

"Sao thầy lại đẹp trai đến mức này lại còn nụ cười ấy nữa, là răng khểnh, răng khểnh đóooo"

"Á cứu tao tao ngất mấttt"

"..." Nam sinh nhìn các bạn nữ trong lớp mà câm nín. Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà chưa đến mức rụng trứng chứ?

Sau khi bão tố qua đi, một mảnh yên tĩnh cho Sư Tử thông báo.

"Vì cô giáo chủ nhiệm của lớp em xin nghỉ đẻ, nên hiệu trưởng cho thầy vào dạy thay. Vì thầy mới vào trường nên rất mong được các em giúp đỡ, có gì khó khăn cứ nhờ thầy, thầy sẽ cố gắng giải quyết."

"Áaaaaaa Thần nghỉ rồi tụi mày ơi Thần nghỉ rồi!!! No more đau tim trong giờ sinh hoạt nữa huhu tao vui quá!!!" Song Ngư chỉ chờ nghe đến câu giáo viên chủ nhiệm tạm nghỉ, không kìm được mà la lên làm lây lan niềm hân hoan cho cả lớp. Chưa để Sư Tử kịp nói hết, cả lũ vô tay hò reo, có người còn khóc vì hạnh phúc.


"..." Sư Tử trầm mặc, "Thần" mà cô học trò kia nói, đại khái chính là giáo viên chủ nhiệm trước đó đi?

"Ừm, trước hết thầy muốn biết tên và mặt các bạn ban cán sự, sau đó nhờ bạn lớp phó ghi tên và chỗ ngồi của các bạn khác trong lớp. Thầy sẽ cố gắng nhớ hết mặt các em trong hôm nay."

Song Ngư hí hửng đi lên trước nhìn Sư Tử cho đã con mắt rồi mới giới thiệu. "Em tên là Song Ngư, lớp trưởng lớp A&C. Có việc gì thầy cần hỏi em sẽ cố gắng giúp đỡ." Song Ngư làm tròn bổn phận của một lớp trưởng, nói năng đâu ra đấy, không còn dáng vẻ đùa cợt như nãy mà toát lên sự nghiêm túc và đôi chút tinh nghịch.

Sư Tử nhìn Song Ngư chăm chú, ánh mắt nhiễm ý cười. Anh khẽ nhếch mép nhưng rất nhanh lại quay về vẻ đường hoàng ban đầu, không ai kịp để ý một thoáng ấy của anh.
Trừ Ma Kết.

Cậu nheo mắt nhìn Sư Tử, cậu cảm thấy có chút gì đó kì lạ ở Sư Tử, đặc biệt là khi nhìn Song Ngư. Trực giác của cậu chẳng bao giờ sai cả, nhất là đối với những ai có ý đồ với crush của cậu, cậu chỉ nhìn thoáng qua cũng biết dù người đó cố gắng giấu như thế nào.

Giống như Kim Ngưu.

Cậu đã sớm nhận ra Kim Ngưu có ý với Song Ngư của cậu từ khi hai người mới quen nhau mặc dù Kim Ngưu không để lộ rõ. Sau này khi Kim Ngưu thi vô chung trường với cô mới bắt đầu lộ rõ niềm yêu mến Ngư và bắt đầu cạnh tranh với cậu.

Nghe thì có vẻ có lý đấy, cơ mà Song Ngư là của cậu từ khi nào vậy Ma Kết? Chính tác giả tôi đây còn chưa quyết định Ngư về với ai hết mà!

Ma Kết cười khinh bỉ, sau đó im bặt không nói nữa.

"Lớp trưởng, lát nữa giờ ra chơi lên văn phòng thầy có việc gặp nha. Chuông reo rồi, có gì thầy gặp lại các em sau." Sư Tử lại tiếp tục giở nụ cười sát gái, nháy mắt rồi mới rời đi.
Các bạn nữ lại một trận đau tim.

"Ngư Ngư, lát nữa đừng lên gặp Sư Tử. Tao cảm thấy ổng không có ý tốt." Ma Kết lo lắng quay sang Song Ngư.

"Hừm, nhưng mà thầy đã nói vậy tao thân lớp trưởng sao lại không nghe được. Mày cứ yên tâm đi không sao đâu." Song Ngư gật gù, quay qua Ma Kết xoa đầu an ủi.

Tai chó Ma Kết bắt đầu dựng lên, các suy nghĩ trong đầu cậu quay cuồng.

Trời ơi crush lại xoa đầu tui, tui nên tổ chức đám cưới ở đâu đây, nếu sau này đẻ con thì đặt tên gì bây giờ, sau này tui sẽ đưa hết tiền kiếm được cho crush xài thoải mái, rồi hai đứa sẽ bên nhau đầu bạc răng long...

Mẹ nó Ma Kết, cậu dễ thoả mãn quá vậy!

___

Phòng giáo viên.

Khác với những trường khác chỉ có phòng giáo viên chung, trường ACG dành hẳn một gian rộng để chia thành từng phòng nhỏ dành cho từng giáo viên một để có sự riêng tư nhất định, hoặc như để học sinh dễ tâm sự với giáo viên của mình mà không sợ bị ai dòm ngó.
"Cho em gặp thầy Sư Tử ạ." Song Ngư lấp ló đứng ngoài cửa phòng, một giáo viên quan tâm đi đến hỏi Song Ngư liệu cô cần tìm ai.

"Sư Tử, có em Ngư muốn gặp này." Cô Hoa, giáo viên dạy Anh của lớp G - lớp của Kim Ngưu, trông thấy bóng dáng quen thuộc của cô trò nhỏ, trực tiếp dẫn cô đến thẳng phòng của Sư Tử.

"Em vào đi Song Ngư." Sư Tử nghe tiếng, mở cửa bước ra rồi dẫn Song Ngư vào trong phòng.

Phòng làm việc của anh không to lắm, vì là giáo viên mới tới nên đãi ngộ không bằng các bậc lão làng. Tuy nhiên anh cũng không để ý, dù sao anh cũng không để nhiều đồ, trên bàn làm việc chỉ có đống giấy tờ, phải nói là giản dị đơn sơ vô cùng. Điều chú ý duy nhất là có một bức tranh được treo trang trọng trên tường, một cô gái tầm 4, 5 tuổi mặc một chiếc váy trắng, cô bé nở nụ cười rạng rỡ như làm sáng bừng cả căn phòng.
Song Ngư bước vào đã chú ý tới bức tranh ấy đầu tiên, cô thản nhiên đứng ngắm nghía một hồi còn Sư Tử đứng đằng sau cô không có vẻ gì là khó chịu, trái lại trên mặt anh còn hiện lên vẻ khẩn trương.

Song Ngư đứng đực một hồi, cô cảm thấy rất kì quái, rõ ràng thầy treo ảnh mình hồi nhỏ nhưng quan trọng là tại sao thầy lại có bức ảnh này?

"Thầy... là lolicon? Em nói thật là đứa bé trong ảnh này không còn trẻ như này nữa đâu mà già khú rồi cơ, mà làm sao thầy có được bức ảnh này vậy? Thầy đi mua ở chợ đen ư? Không ngờ bên ngoài nhìn hào nhoáng bao nhiêu mà bên trong tâm hồn thầy lại có sở thích biếи ŧɦái như thế. Ơ mà bức ảnh này đem bán cũng có người mua cơ à? Không biết thầy đã trả bao nhiêu cho bức này ta?" Song Ngư không để ý đến vẻ mặt càng ngày càng đen lại rồi như vừa muốn giải thích vừa tính buông xuôi của Sư Tử, cô vẫn thao thao bất tuyệt một tràng dài mà không thèm dừng lại.
"Em để thầy đính chính rồi hẵng nói tiếp chứ." Sư Tử nghẹn ngào nhìn Song Ngư, đầu óc cô chứa toàn suy nghĩ bậy bạ gì vậy?

Khi nhận được cái gật đầu của cô xem như là đồng ý, anh mới nói tiếp, "Thứ nhất, thầy không phải lolicon, không có sở thích biếи ŧɦái nào hết. Thứ hai, tấm ảnh này do chính thầy chụp, không mua ở đâu hết, thầy không ra chợ đen, thầy không rảnh như vậy. Thứ ba, thầy không biếи ŧɦái, chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần."

"Ồ... Chậc." Sau cái ngộ ra của Song Ngư, cô lại tặc lưỡi khinh bỉ, vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt cô. 

Người ta đã nói không biếи ŧɦái, cô còn ghét bỏ cái gì Song Ngư?

"Ủa, khoan đã, thầy là anh hàng xóm hồi xưa từng ở gần nhà em đúng không? Em nhớ hồi xưa em hay chơi với một anh, ảnh khoái chụp hình lắm, toàn chụp lén em à. Nhìn qua là thấy tấm này có vết tích chụp lén, chả lẽ..." Song Ngư chợt nhớ ra điều gì, IQ lại quay trở về.
"Ừm." Sư Tử ngoài gật đầu khẳng định ra thì chẳng biết nên làm gì nữa, anh đứng ngơ ra đó bày ra vẻ mặt khẩn trương, thầm chờ mong không biết Song Ngư sẽ nghĩ gì khi biết anh là cậu hàng xóm đó.

"Ồ." Song Ngư không quan tâm mấy đến nét mặt đang căng ra của Sư Tử. "Rồi thầy gọi em lên làm gì?"

Sư Tử xụi lơ. Anh bỏ cuộc.

Cứ ngỡ cô nhóc nhớ anh hàng xóm của mình thì phải hớn hở vui mừng lắm chứ, sao cô đến cả tí ngạc nhiên cũng không có là sao vậy? Làm anh từ hôm giới thiệu giáo viên ở hội trường hí hửng không thôi khi biết cô bé ấy học ở trường này, nín nhịn mãi đến hôm nay mới lật con át chủ bài về thân phận của anh mà cô không thèm quan tâm! Uổng phí mối tình đơn phương của anh mười hai năm trời!

Hức, quá đáng!!!

Nội tâm mong manh của Sư Tử sụp đổ, anh chạy ra khỏi phòng làm việc của mình vì tâm hồn yếu đuối đã bị tổn thương, để lại Song Ngư ngơ ngác trong phòng vẫn chẳng hiểu gì.