1m54 và 1m82

Chương 62





Ten tèn tén: Sau đây tớ xin thông báo: đã thi xong các môn chính, còn một môn phụ nữa. Và tớ học lại môn tiếng Hàn…. Yeah(fợc). Các bạn đọc truyện vui vẻ nhé.

Hôm sau đi học, giờ ăn trưa ngồi cùng nhau mà ai nấy đều im lặng chăm chăm nhìn Hân. Không có ý gì đâu chứ hôm nay nhìn khác quá đi à. Gọi tên liên hồi mà không nghe thấy nữa là, phải đến khi nó chạm vai lay nhẹ thì cô mới sực tỉnh, Trang liền hỏi:

– Mặt mũi hôm nay nhìn lờ đờ thế? Có chuyện gì à? Kể cả đám nghe xem nào.

– Chuyện gia đình thôi – Hân cười nhạt, nói rồi cô đứng dậy – Thôi, tui ăn xong rồi. Lên trước đây.

Hân mới đi được vài bước thì Phong cũng lập tức đứng dậy khiến Trang với Ly lo lắng ra mặt. Hải hít một hơi đưa và phần trứng của mình cho Trang rồi nhẹ nhàng nói:


– Chắc có nỗi khổ gì đó cậu ấy không kể được, hãy để cậu ấy bình tĩnh đã. Lúc mình có chuyện buồn thì cũng muốn có không gian riêng thôi.

– Chắc hai chúng nó có chuyện gì đó giận nhau. Thôi mình đừng xen vào làm gì – Nói rồi hắn đưa cho nó thức ăn của mình – Ăn đi cho mau lớn.

Ly bĩu môi đánh mạnh vào bả vai hắn một cái. Người đâu nghe khó ưa quá hà. Lúc này, Hân ngồi gục đầu trên bàn thì có người đến vuốt nhẹ tóc, ngẩng lên thì thấy Phong ngồi đối diện mình. Cậu không biết nên làm gì lúc này, nên chỉ biết ngồi lặng mà không nói được câu nào.

Tối… Ly ngồi không cày phim thì có điện thoại gọi tới, thấy là Hân thì nhỏ liền nhấc máy:

– Sao đấy?

” Buồn quá, chúng ta đi sắm đồ đi. ” – Hân nói bằng giọng chán nản.

– giờ luôn sao? … Ok. Đến trước nhà thì gọi cho mình.

Nó tắt máy xong thì nhanh chóng chọn đồ đi chơi với bạn. Vừa đến nơi hẹn đã thấy Hân với cả Trang ngồi đợi, thế là cả đám rủ rê nhau đi. Cơ mà khác với dự định, chỉ tính đi sắm xong rồi ăn đồ nướng thôi, vậy mà Hân nó uống gần chục lon bia cho bõ tức. Biết là cấp 3 thì vẫn chưa đủ tuổi đấy, cơ mà nghe cô tâm sự về khía cạnh khác của chính cuộc sống mình thì cả hai mới nhận định khác về ” Người nhà giàu ”.

Chỉ biết địa chỉ nhà nà lại không thể đưa bạn về được, hai đứa đành gọi Phong tới. Tầm mấy chục phút sau thì có chiếc xe con dừng lại, cậu ấy lo lắng chạy lại nơi ba người đang ngồi. Hân say bí tỉ nên đã ngủ tự lúc nào, khó khăn lắm mới đưa cổ lên xe được, lúc này Phong quay lại cảm ơn hai đứa bạn rồi nhanh chóng lái xe về. Nó đứng nhìn theo sau, chống nạnh thở dài:

– Cậu ấy chịu đựng nhiều lắm nhỉ.

– Nhưng mình hôm nay lại nhiều hơn đấy – Trang khoác vai nó – Đi ăn cái gì đi, tai mình cần gì đó để nghe rõ ơn.


truyện full

– Nãy ăn chưa đủ? Cái con này. – Ly bĩu môi nhưng cũng hùa với bạn đi ăn.

Phong vừa lái xe, thi thoảng còn quay lại xem tình hình của Hân như thế nào. Cô vẫn thế, mắt nhắm tịt không biết trời trăng là gì. Lúc này bỗng nhiên cô cất tiếng nói mớ:

– Con không muốn đi xem mắt cậu ta… Cậu ta… Ba à, Xin ba đấy… Hu hu hu….

Nước mắt bỗng dưng chảy dài hai bên khóe mắt khiến cậu lo lắng trong lòng. Đoán sơ cũng có thể biết là chuyện gì đã khiến cho một nữ sinh Thanh Lịch phải tàm tạ đến thế. Vậy ra là… Bắt đi xem mắt. Cơ mà không hiểu sao, cậu tự nhiên nở một nụ cười trên môi.

* Cộc cộc…*

Cô Nga vừa mở cửa thì thấy một cậu con trai đang bế đứa con gái nuôi đang say bí tỉ. Cơ thể chỉ toàn mùi bia. Mới xa nhà chỉ vài ngày mà tấy tàm tạ quá. Bố thì khác, ông Minh không thấy bất ngờ khi đứa con gái chỉ mới cấp 3 say xỉn mà bất ngờ vì thấy Phong, ông tiến lại:

– Sao cậu biết mà đến đây?

Sáng hôm sau thức dậy mà đầu đau như búa bổ. Hân rất ngạc nhiên khi thấy mình đang nằm trong phòng. Ai đưa cô về nhà này thế? Cô Nga bưng tô canh giải rượu lên, thấy con gái dượng đã dậy thì liền nhanh chóng đến bên hỏi han:

– Con không sao chứ?


– Sao tôi lại ở đây? Ai đưa tôi về thế?

– Hôm qua con say quá nên một cậu bạn đã đưa con về đây. Cậu ta… – Bà nói lưng chừng rồi bỗng nhiên chuyển chủ đề – Sáng mai chúng ta đi xem mắt, con mau dậy chuẩn bị đi sắm đồ với mẹ nhé.

Vừa định nói không, Hân liếc mất sang chiếc tủ thì thấy vali đồ của mình đã ở đó. Hừm… Đi xem thì xem, không ngăn được bố mẹ thì chiêu cuối là phá buổi gặp là được chứ gì, chính mấy người ép tôi thôi đấy.

Khang ngồi học trên phòng, thi thoảng lại thả bút nhìn ngắm cái căn phòng treo đầy ảnh của người thương, vậy là dù có nhớ cũng nguôi ngoai được phần nào. Đang tĩnh lặng thì nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn đứng dậy mở hé cửa thì thấy khuôn mặt của nó cười tươi nhìn mình. Lúc này thì tự nhiên tâm can lo sợ, hắn đóng sập cửa lại và nhìn căn phòng lần nữa. Sao có thể để Ly thấy thế này, không lại nghĩ hắn là tên biết thái cuồng ảnh nó, phải mau gỡ xuống hết. Khang nhanh chóng dứt các dây treo ảnh, tháo các bức nhỏ lẻ xuống, tất cả nhét hết vào tủ.

Nó đứng ngoài khó hiểu, tay đập cửa liên hồi, hắn ta làm gì mà phải lo lắng không cho nó vào vậy? Ly bực bội:

– Cậu không mở là tui về à.

Vừa kết câu, ” Cạch ” tiếng cửa mở, hắn mồ hôi lấm tấm lau chưa kịp. Nó vừa thấy cậu bạn ló mặt đã mỉm cười thật tươi.