3 Năm Hiểu Nhau

Chương 31: Ăn đồ thừa của Thiên Di



Tôi lí nhí trong miệng " Không có quen mà" nhưng dù gôi nói nhỏ thế nào thì cậu ấy cũng sẽ nghe tiếng thôi, bởi vì tôi đang nói ngay tai cậu ấy mà

" Dần sẽ quen thôi mà, nào gọi đi nào, ngoan " Nhất Hàn phì cười, dỗ tôi như dỗ con nít vậy

Tôi quyết định không nói gì nữa, rúc mặt vào cậu ấy, điều này khiến tôi bớt ngại đi một chút

Đến quán ăn, nó là một quán nhỏ trang trí theo phong cách cổ điển, thật sự rất là ấm cúng, đi đến quầy thu ngân là một ông cụ, tôi đoán chừng ông ấy phải sáu mấy tuổi

" Ồng ơi, bọn con chọn xong rồi " Tuyết Hy vui vẻ đưa tờ giấy đã ghi món ăn cho ông chủ quán

Ồng ấy cũng nhiệt tình đưa chúng tôi đến bàn ăn, quán này trước tôi với Tuyết Hy có đến ăn rồi, đồ ăn ở đây là do vợ chồng ông ấy tự tay làm

" Nhất Hàn, cậu báo với bác ấy chưa " Bá Huy nhùn Nhất Hàn rồi lại quay ra nhìn tôi, cười trêu

Tôi xấu hổ cúi đầu, rõ ràng biết tôi dễ ngại mà họ cứ trêu tôi như vậy

Trong lúc tôi không để ý, Nhất Hàn vòng tay ôm lấy eo tôi rồi kéo tôi sát lại cậu ấy " Báo làm gì, bà ấy mà biết là chạy lên đây ngay, phiền hết chỗ nói "

" Mày nói như thế mẹ mày sẽ cướp Thiên Di khỏi tay mày vậy " Tuyết Hy bật cười, tôi đoán chắc là cậu ấy nghĩ là

Nhất Hàn đang nói quá

Nhất Hàn nhún vai, thản nhiên đáp lại: " Đúng rồi đấy"

Tôi đỏ mặt, vội đưa tay bịt miệng cậu ấy: " Cậu nói ít sẽ đẹp hơn đấy"

Câu nói của tôi khiến Bá Huy và Tuyết Hy ngồi ở phía đối diện phải cười lớn, họ cười đến chay nước mắt rồi kìa



Tôi liếc nhìn họ rồi lén nhìn Nhất Hàn, tôi chỉ thấy cậu ấy cong mắt có ý cười, bàn tay thon dài không một vết xước ấy lắm lấy tay tôi

Hành động tiếp theo của cậu ấy khiến tôi muốn chui xuống hố luôn, cậu ấy liếm tay tôi

" Chưa có cơm mà tiws đã thấy no luôn rồi " Bá Huy nhìn cảnh tượng trước mắt thì không khỏi lắc đầu ngán ngẩm

1 lúc sau đồ ăn cũng được mang lên, một bàn đầy đủ màu sắc rực rỡ khiền cơn đói của tôi ập đền

Chúng tôi bắt đầu động đũa, bữa ăn vẫn bình thường chỉ khác cái Bá Huy với Tuyết Hy không tranh cãi nữa, và

Nhất Hàn cậu ấy toàn gắp đồ ăn cho tôi, đến nổi đầy bát chất chồng lên nhau

" Cậu ăn đi gắp cho tớ nhiều thế, tớ ăn khoing có hết " Tôi nhìn cậu ấy, mặt nhăn nhó đẩy bát đồ ăn ra xa, tôi nuốt không có trồi nữa rồi

" Anh nói xưng anh em mà " Nhất Hàn tự nhiên cầm lấy bát của tôi ăn những đồ ăn mà tôi không ăn xong đó nhưng thái độ của cậu ấy có vẻ không vui khi tôi xưng hô như vậy

Tôi vội giữ lấy tay cậu ấy " Cậu ăn cái đấy làm gì, ăn cái mới đi " Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ ăn đồ thừa của mình vì sù sao cậu ấy cũng là đại thiếu gia, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng sao có thể ăn đồ thừa được chứ

" Ăn thì sao " Nhất Hàn nhướn mày nhìn tôi như thể đó là điều hiển nhiên

"Nhưng...." Tôi ngập ngừng không biết giải thích thế nào

" Đừng quan tâm mấy cái tiểu tiết thừa thãi đó, dù sao anh cũng dễ ăn " Nhất Hàn cười nhẹ, đưa tay nhẹ nhàng

xoa dลื่น toi

Tôi nhìn cậu ấy, tôi thấy mình thật sự quá may mắn, tôi yêu cậu ấy và cậu ấy cũng yêu tôi, cậu ấy cũng rất chiều tôi, không quan tâm việc tôi như thể nào, bị gia đình ghét ra sao



Ăn xong thì chúng tôi cũng về thẳng nhà vì cũng đã tối rồi

Lúc tôi đang ngồi học thì tiếng gõ cửa vang lên

Tôi thắc mắc không biết là ai, ra mở cửa thì ngạc nhiên khi thấy Nhất Hàn, tôi ngờ vực hỏi: "Sao giờ này cậu lại đến phòng tớ làm gì "

Nhất Hàn nhìn tôi, ánh mắt cậu ấy lóe lên " Anh sang đây ngủ cùng em, có người yêu rồi phải biết tận dụng chứ "

"Nam nữ thụ thụ bất thân " Tôi nhanh chóng từ chối, mà tôi đoán rằng nó chả có tác dụng đâu

Đúng như tôi nghĩ, cậu ấy thản nhiên đi vào nằm lên giường của tôi " Em là bạn gái anh, Tuyết Hy nó cũng đề Bá Huy ngủ cùng rồi, em phải cho anh ngủ cùng " Nói xong cậu ấy liền cẩm điện thoại chơi game

"Em còn học bài nữa, chưa có ngủ" Tôi biết mình không đuổi được người đành để cho ngủ ở đây

Nhất Hàn nhìn tôi, mắt nheo lại " Em học lắm thế làm gì, học ít thôi "

"Em học dốt" Nói xong tôi liền mặc kệ cậu ấy mà ngồi vào bàn học

Cứ thể một người học bài mọt người chơi game

Đến 12h, cậu ấy như là không đợi được nữa mà nhìn tôi, giọng mè nheo: " Thiên Di, đi ngủ thôi mai học cũng được mà, lại đây ôm anh ngủ đi, anh buồn ngủ lắm rồi đó "

Tôi quay ra nhìn cậu ấy, lúc lâu mới nở miệng: "Cậu cứ ngủ đi, không phải bình thường cậu vẫn ngủ một mình sao

Nhất Hàn mặt mày lại nhăn nhó, cậu ấy rời giường đi lại ngồi cạnh tôi : " Có người yêu phải khác chứ, vậy em cứ học đi anh ngồi chờ em là được "

Tôi nhìn cậu ấy, cuối cùng cũng bó tay, sao trước tôi không nhận ra cậu ấy lại trẻ con như vậy chứ