Hợp đồng thì hợp đồng, cô đồng ý! Nhưng mà hợp đồng không có viết lại còn xuất hiện thêm một nhân vật Cổ Dương này, còn muốn sai bảo cô nữa! Trời ạ! Buổi tối hôm nay nhất định phải xem xét lại hợp đồng một chút, dò lại xem Lôi Tuấn Vũ có vi phạm điều khoản nào không!
"Cổ Dương, rất xin lỗi anh, nhưng nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh thực sự không còn gì, nếu như anh không thể chấp nhận món này, vậy thì gọi đồ ăn ngoài đi vậy." Lãnh Tử Tình khéo léo nhắc nhở anh ta rằng vẫn còn có sự lựa chọn khác.
"Ha ha, mấy thứ rác rưởi đó cũng có thể ăn được sao? Để anh qua xem!"
Thân hình cao lớn chen vào phòng bếp, Lãnh Tử Tình đột nhiên cảm thấy một áp lực ập đến. Anh ta đi vào khiến cho không gian này dường như trở nên thiếu nhỏ bé.
Cổ Dương mở tử lạnh ra xăm soi, ánh mắt quét một lượt, quả thực là không có gì khả dĩ có thể ăn được. A, ngày mai nhất định phải mua nguyên liệu nấu ăn về nhiều một chút.
"Thôi thế đi vậy! Có gì ăn nấy!" Cổ Dương chỉ chỉ củ khoai tây trong tay Lãnh Tử Tình, sau khi nói xong ánh mắt dừng lại trên đó.
Lãnh Tử Tình nhìn theo ánh mắt anh, lập tức nhấc con dao đang cắm sâu trong củ khoai tây lên, xấu hổ nói: "Có vết lõm sâu nên tôi nạo nó ra."
Cổ Dương cười khẽ, khóe miệng giống như châm chọc cô giấu đầu lòi đuôi. Thân hình cao lớn chậm rãi rời khỏi phòng bếp, trước khi đi ra còn không quên để lại một câu: "Thời gian không còn nhiều lắm đâu, em cố lên!"
Lãnh Tử Tình thở dài, không thèm chấp nhặt với anh ta. Sớm hay muộn thì cô cũng phải ăn cơm, so đo với anh ta làm gì! Nghĩ như vậy xong, tâm trạng buồn bực của Lãnh Tử Tình dần dần bốc hơi hết, toàn bộ cơ thể bắt đầu thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cổ Dương vừa ăn khoai tây vừa tán dương: "Tử Tình, ngon thật. Trước đây ở nhà em thường xuyên xuống bếp hả?" T.r.u.y.ệthegioitruyen.com
"Rất ít! Một năm tôi xuống bếp nấu ăn không tới vài lần." Lãnh Tử Tình ăn ngay nói thật trả lời.
"Gì cơ?" Cổ Dương ngạc nhiên, "Wow, em nhất định là thiên tài nấu ăn rồi!"
Lãnh Tử Tình cười nhẹ: "Anh quá khen rồi, tôi làm gì được như vậy!"
Cổ Dương không tiếc lời ca ngợi, tuy nhiên Lãnh Tử Tình một chút cũng không cảm thấy vui sướng, mấy lời khen của anh cô sớm đã không còn cảm giác! So với lần đầu tiên nghe được hôm qua, cảm giác tự hào đó giờ đã không còn nữa.
Cửa lúc này chợt mở ra, cả người Lôi Tuấn Vũ mang theo hơi lạnh đi vào, trên vai còn điểm vài bông tuyết đọng.
"Cậu thế nào?" Cổ Dương hỏi.
"Không tồi." Lôi Tuấn Vũ trả lời, ngạc nhiên khi thấy Cổ Dương vẫn còn trong nhà mình, lại còn đang ăn bữa tối. Đồ ăn Lãnh Tử Tình làm thực sự có sức hấp dẫn đến vậy sao? Anh không khỏi nhìn chăm chú cô gái kia không chớp mắt.
"Cậu định ở lì trong nhà tôi bao lâu vậy? Đừng có lại nói là ở trong nước cậu không có nhà nhé, quỷ mới tin!" Lôi Tuấn Vũ tức giận nói.
Cổ Dương cợt nhả: "Mình đột nhiên phát hiện ra ở nhà cậu rất thuận tiện, vừa có đồ ăn, đồ uống ngon, lại còn được xem kịch vui miễn phí nữa, sao mà lại không ở? Trở về ngôi nhà trống rỗng kia của mình, lại một mình đối mặt với cô giúp việc người Philippines à?" Đột nhiên, Cổ Dương nghĩ tới một chuyện, liền hỏi: "Đúng rồi! Hôm nay có phải là câu quên mang gì đó về không vậy?" Một cái nháy mắt ra vẻ rất ám muội.
Lôi Tuấn Vũ trừng mắt lườm anh, nói: "Cậu tự quan tâm chính mình đi! Tôi thấy cậu cũng không kém đâu!"
Cổ Dương cười ha ha: "Mình không dám so với cậu, cảm ơn, ít nhất mình cũng có thể không cần nghĩ đến vấn đề này trong hai ba ngày!"
Lôi Tuấn Vũ hiển nhiên không có tâm tình tán gẫu với Cổ Dương, đi thẳng lên lầu. Lãnh Tử Tình cúi đầu, giả bộ như chuyện gì cũng không nghe thấy. Cô đương nhiên hiểu được bọn họ đang nói về cái gì, có điều bọn họ dường như cũng để ý đến sự có mặt của cô, nên nói chuyện còn có vẻ mập mờ. Cứ thử tưởng tượng nếu cô không có mặt ở đây xem, dám chắc có khi tất cả các bộ phận trên người phụ nữ bọn họ đều đem ra bình luận rồi, mấy người đàn ông xấu xa! Lãnh Tử Tình lẩm bẩm trong lòng.