Nhiếp Tử Hàng đã gọi người lái xe hộ, chở Dư Cảnh Hiên cùng đầu búi tỏi về nhà, Tưởng Minh sống ở tiểu khu gần đó, tự mình đi bộ về.
Sau khi người lái xe hộ chạy qua, Nhiếp Tử Hàng mở cửa xe định ngồi vào ghế phụ, để Dư Cảnh Hiên cùng bạn của y ngồi đằng sau. Lại không chịu nổi cái cậu đầu búi tỏi này la hét ầm ĩ, một mặt cứ đòi phải hướng dẫn lái xe.
Nhiếp Tử Hàng nghĩ ngợi, để cậu ta ngồi phía trước cũng dễ chỉ đường hơn, bèn tùy cậu ta ngồi.
Khó khắn lắm mới nhét đầu búi tỏi vào chỗ phụ lái, vừa đóng cửa xe lại, quay đầu sang, đằng sau còn lủng lẳng thêm cái đuôi khác.
Alpha yên lặng, đứng thẳng bưng như cây cột điện. Y chỉ thấp hơn mình một chút, nhưng tầm mắt vẫn dán lên người mình nãy giờ, chả hiểu sao lại có cảm giác y rất giống bé ngoan vâng lời cha mẹ.
"Cảnh sát Dư, không ngại ngồi ghế sau với tôi chứ?" Nhiếp Tử Hàng vừa nói, vừa mở cửa xe ra, làm động tác mời.
Dư Cảnh Hiên nhìn ghế sau coi như rộng rãi, chậm rì rì lắc đầu. Vừa nhấc chân muốn đi vào, lại khựng lại, yên lặng lùi trở ra.
"Sao thế?" Nhiếp Tử Hàng hỏi.
Alpha dùng đầu ngón tay túm góc áo sơ mi của hắn, nhẹ nhàng kéo về phía trước, kiên định nói: "Ưu tiên Omega."
Nhiếp Tử Hàng liếc nhìn cái tay đặt trên eo mình, lại nhìn cảnh sát Dư đầy chính trực bên cạnh.
Rồi rồi...
Say rượu thành thế này, còn không quên ưu tiên Omega. Cũng không biết cái người vừa nãy dõng dạc tuyên bố bọn họ mãi mãi là kẻ thù không đội trời chung với Omega, là ai nữa.
Nhiếp Tử Hàng không khách sáo với con ma men, trực tiếp ngồi lên.
Dọc đường, đầu búi tỏi bận rộn hướng dẫn tài xế quẹo trái rẽ phải, huyên thuyên một hồi không ngừng.
Dư Cảnh Hiên vẫn yên tĩnh như cũ, xem ra rượu phẩm khá tốt.
Alpha vừa chợp mắt một giấc, lúc này hẳn là buồn ngủ tiếp, hai mắt chớp chớp, rồi lại chớp... Đầu cũng theo đó mà lúc lắc.
Trong không gian chật hẹp kín như bưng, hương hoa lan phảng phất như có như không.
Nhiếp Tử Hàng vô thức sờ gáy mình.
Giây tiếp theo, một cái đầu đầy lông cụng vào ngực hắn, hương hoa lan theo đó cũng xông thẳng vào mũi.
Cúi đầu xuống, thấy kẻ đầu têu đang chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn mình. Trên hàng mi dài kia còn đọng một chút hơi nước, tựa hồ buồn ngủ đến ríu cả mắt.
Không nói tới thân phận Alpha của y, nhưng bộ dạng say rượu lúc này, thật sự...có chút cưng.
Nhiếp Tử Hàng định nhấc cánh tay đỡ người về chỗ cũ, lại hạ xuống.
Tiếp đó, khe khẽ nói: "Tới nơi gọi cậu."
Người đàn ông gối đầu lên chân hắn, nghe lời nhắm mắt.
Nhiếp Tử Hàng tưởng rằng y ngủ hẳn rồi, nên không để ý nữa, chính mình dựa vào lưng ghế, ấn ấn huyệt thái dương đau nhức.
Hai hôm nay chẳng ngủ được bao nhiêu, vừa uống chút rượu đã bắt đầu nhức đầu.
Trên đùi bỗng nhiên bị cọ một cái...
Một lúc sau, người kia thay đổi tư thế, lại cọ tiếp cái nữa.
Một giọng nói rầu rĩ vang lên: "Luật sư Nhiếp..."
Nhiếp Tử Hàng ngẩn người, trừng mắt, hỏi: "Sao vậy?"
Lúc này còn chưa ngủ, đừng bảo muốn nôn đấy chứ?
Kết quả, chóp mũi y đột nhiên sượt qua bụng hắn, nhẹ nhàng ngửi ngửi: "Anh thơm quá đi..."
Sắc mặt Nhiếp Tử Hàng lập tức tối sầm.
Một Alpha cọ vào người Omega, còn ngửi! Ngửi xong còn bảo đối phương thơm?
Đây là quấy rối rất chi lộ liễu đấy, ha!
Quả nhiên, Alpha chả phải thứ gì tốt, trông thì ôn nhu mềm mại là thế, suy cho cùng vẫn chỉ là A! Thấy Omega là tơm tớp, muốn vồ lấy người ta!
"Mẹ cậu..."
Nói được nửa chừng, trên bụng truyền đến cảm giác ươn ướt.
Giọng nói mất mát của Alpha, cách lớp quần áo truyền vào tai hắn: "Omega đó, có phải cũng thơm như anh không...Omega đều rất thơm, so với tôi còn thơm hơn..."
Nhiếp Tử Hàng chợt nghẹn lại, bỗng nhớ tới lời nói lúc say rượu của người này trong tiệm đồ nướng: Omega của anh, bắt cóc Alpha của tôi rồi.
Không khỏi bật cười trong lòng.
Xem ra, cảnh ngộ của hắn với Dư Cảnh Hiên quá giống nhau, cảnh sát Dư của chúng ta say quá hoá rồ, tự động ghép câu chuyện của cả hai thành một.
Mặc dù Nhiếp Tử Hàng không biết quá rõ về Dư Cảnh Hiên, nhưng tiếp xúc cũng được hai hôm nay, Alpha vừa nhu thuận lại còn khiêm nhường, cả người từ trên xuống dưới đều toát ra cảm giác đầy kiêu ngạo.
Một Alpha như thế, lại chạy đến hỏi bạn trai cũ của tiểu tam, chính mình có phải không thơm bằng Omega ngang nhiên cướp bạn trai người khác kia không...
Nhiếp Tử Hàng trợn mắt tất báo, cho dù bị Omega lừa ba lần liền, vẫn cảm thấy những Omega kia nhãn lực không tốt, đều là súc sinh không khống chế nổi bản năng, trước giờ chưa bao giờ tự nghĩ bản thân có vấn đề.
Nhưng Dư Cảnh Hiên lại vì một chuyện tương tự, tự hoài nghi hạ thấp chính mình.
"Dư Cảnh Hiên." Hắn không nhịn được gọi y.
"Ừm..."
"Alpha khác ức hiếp cậu, cậu cũng tự khi dễ chính mình. Sao cậu dễ bị bắt nạt thế hả?"
Vẻ mặt Alpha mờ mịt: "Gì cơ...?"
Nhiếp Tử Hàng không trông mong một con ma men có thể nghe hiểu lời mình nói, bèn nói thẳng tuột ra: "Cậu ta không thơm bằng cậu, cậu so với bất kì Omega nào còn thơm hơn, cũng thơm hơn cả tôi."
Người nằm giữa hai chân không tiếng động, chắc lại ngủ mất rồi.
Nhiếp Tử Hàng cúi đầu, nhìn thấy trên lông mi Alpha còn đọng tia nước, không nhịn được duỗi đầu ngón tay phẩy đi.
Đầu búi tỏi tuy không đáng tin cậy mấy, nhưng có câu nói rất đúng: Người vợ tốt như vậy, gã A cặn bã kia không xứng một xu.
Nếu vợ hắn cũng ngoan ngoãn nhu thuận thế này, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Nhiếp Tử Hàng tiễn Dư Cảnh Hiên cùng đấu búi tỏi về tận nhà, mới phát hiện, người này lại sống rất gần khu của hắn.
Chính là tiểu khu cũ ngay bên cạnh nhà hắn, hai tiểu khu chỉ cách nhau có bức tường.
Tiễn hai người đến cổng chung cư xong, đầu búi tỏi ôm lấy cánh tay Dư Cảnh Hiên, vẫy vẫy tay với hắn: "Chúng tôi tới nhà rồi! Cảm ơn anh, anh là Omega tốt, cùng đám O thúi bên ngoài khác xa một trời một vực luôn!"
Nhiếp Tử Hàng nhìn bọn họ đóng cửa lại, xoay người trở về nhà mình.
Ngày gặp được Dư Cảnh Hiên dường như chỉ là nốt đệm không đáng kể trong cuộc sống của hắn, mặc dù cả hai đã thêm bạn tốt vào Fetion, nhưng sau đó cũng không có tương tác gì.
Dư Cảnh Hiên không đến để cảm ơn, Nhiếp Tử Hàng có trực giác người này hẳn rượu vào là mất trí nhớ, vốn chả nhớ đêm đó đã gặp qua hắn. Nếu không, lấy tính cách của Dư Cảnh Hiên, cho dù xấu hổ tới mấy, lễ phép nên có tất không thể thiếu.
Nhiếp Tử Hàng ngồi trong văn phòng mình, nghịch bút ký tên.
Hai hôm trước, hắn giúp một ông sếp đánh thắng vụ án kinh tế, giành được 3000 vạn tiền bồi thường, công ty được hưởng 30% hoa hồng, tâm trạng của hắn hai hôm liền rất tốt.
Văn phòng có chế độ làm việc linh hoạt, hai ngày nay không có vụ án nào, đám nhãi ranh đều được trú ở nhà nghỉ ngơi.
Cả gian phòng to đùng, chỉ có mình hắn với lễ tân. Một người xem phim, một người đọc sách, còn rất nhàn nhã thảnh thơi.
Ngoại trừ sau gáy cứ có cảm giác hơi sai sai...
Nhiếp Tử Hàng nhìn lịch trên bàn, lúc này mới biết đã sang đầu tháng chín. Nói mới nhớ, rõ ràng là đầu thu, nhưng Thành phố H lại thiên ấm, lúc này mọi người vẫn mặc quần áo ngắn tay, hoàn toàn không có cảm giác tiết trời thay đổi.
Hắn gần như quên mất, sắp đến kỳ phát tình rồi.
Kỳ phát tình của Nhiếp Tử Hàng rơi vào đầu tháng, cứ ba tháng một lần, ngắn hơn so với Omega bình thường, khoảng ba ngày thì kết thúc. Nhưng khúc dạo đầu khá dài, từ lúc tuyến thể có cảm giác nhoi nhói giống như kim châm, thẳng tới khi chính thức bước vào kỳ phát tình, cũng phải mất gần non nửa một tuần. Hễ là vụ án trong khoảng thời gian này, hắn cơ bản đều không đích thân tham gia.
Sờ vào tuyến thể sau gáy, bấm tay tính toán, lại phải nghỉ phép tiếp rồi.
Bèn thu dọn đồ đạc của mình lại, đồng thời gửi tin nhắn vào nhóm công việc:
[Mấy đứa này, baba sẽ nghỉ phép từ hôm nay, ước chừng 9-10 ngày gì đấy. Lúc baba không ở đây, không có vụ án thì thay phiên nhau trực ca như cũ, có vụ án thì tập hợp đến văn phòng. Có bất cứ vấn đề gì, cứ liên lạc với anh qua Fetion, tài liệu quan trọng cứ gửi thẳng tới nhà anh. Thấy tin nhắn phản hồi lại. ]
Ngay lập tức, điện thoại truyền tới vài tiếng tinh tinh tinh.
[Đã nhận, chúc baba nghỉ phép vui vẻ! ]
[Nhận rồi ạ, baba cứ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi, ở đây có bọn con lo rồi! ]
[Đã nhận, chúc baba trải qua kỳ phát tình vui vẻ! ]
...
Nhiếp Tử Hàng thấy cả đám đã đọc được tin, nhẹ nhõm nhếch môi.
Sau khi thu dọn đồ đạc rời khỏi văn phòng, cô gái ở quầy tiếp tân chào hỏi hắn: "Sếp, anh muốn về nhà ạ?"
"Ừ, giờ cũng ba rưỡi rồi, tới bốn rưỡi nếu vẫn không có ai đến, cứ đóng cửa. Hôm nay tan ca sớm hai tiếng."
Cô nàng nhảy dựng dậy, chắp tay trước ngực: "Cảm ơn sếp! Chúc sếp nghỉ phép vui vẻ! an nio hei ka sai yo*!"
*Bye bye
Nhiếp Tử Hàng:...
"Bớt xem phim Hàn Quốc dùm tôi."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cửa văn phòng bị đẩy ra, chuông gió treo trước cửa phát ra tiếng leng ca leng keng.
Người bước vào, là bóng dáng gầy gò quen thuộc.
Còn chưa lên tiếng, trong không khí đã tản ra hương hoa lan nhàn nhạt.
Chính là Dư Cảnh Hiên hơn nửa tháng nay không gặp.
"Luật sư Nhiếp... Tôi có chút chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ." Alpha nói.
Khéo làm sau, giọng nói vừa dứt, đằng sau lại có thêm người khác đi vào...
Cũng là người quen, Omega tiền nhiệm của Nhiếp Tử Hàng, Thi Chi Nguyên.