A Lê nhỏ giọng đi vào phòng, đặt túi vải trên bàn, lấy đồ đạc bên trong ra, nhẹ giọng nói với Tiết Duyên, "Đi nằm trên giường đất, ta lau vết thương cho chàng, dù sao cũng có thể tốt hơn một chút."
Tiết Duyên vò đầu bứt tóc, không nói một tiếng mà đến mép giường, cởi giày ném sang một bên, nằm sấp xuống.
A Lê đi rửa tay, lau khô rồi ngồi bên cạnh chàng, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng. Biết vết thương trên người chàng nhất định sẽ không nhẹ, nhưng liếc mắt nhìn qua, vẫn không khỏi hít sâu một hơi. Lúc đó chàng đã dùng lưng chống lại ào những cây gậy kia, hiện tại sau lưng gần như không còn chỗ nào ổn, toàn bộ đều dính đầy máu, có chỗ sưng đỏ rách da, có cục máu rỉ ra ngoài, có chỗ đã thành màu tím, sưng tấy, thoạt nhìn dữ tợn đáng sợ.
Nàng cầm rượu thuốc trong tay, mí mắt run rẩy, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nàng không biết Tiết Duyên phải chịu đựng như thế nào, nhưng dọc theo đường đi, thậm chí không kêu lên một tiếng đau.
Căn phòng yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng bùm bùm của nến, Tiết Duyên đợi một lúc lâu không thấy động tĩnh của A Lê, quay đầu lại nhìn, khàn giọng hỏi, "Ngươi chờ cái gì vậy?"
A Lê cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nàng xoa nóng bàn tay, sau đó rót chút rượu thuốc vào trong lòng bàn tay, rồi phủ lên lưng chàng, thấp giọng nói, "Nếu đau, chàng chịu đựng một lát."
Tiết Duyên không nói gì.
Lúc đầu chạm vào làn da của chàng, rượu trên đầu ngón tay dường như nóng rát, A Lê cảm thấy trái tim nóng rát đau đớn, rượu cay chạm vào da bị tổn thương, A Lê có thể cảm giác rõ ràng Tiết Duyên đang run rẩy. Chàng nhắm mắt hít thở gấp gáp, quát, "Nhanh lên!"
A Lê nhắm mắt một hồi, lúc quay đầu lại bàn tay nhanh hơn rất nhiều, trước tiên bôi một lớp rượu thuốc, dùng lực xoa chỗ sưng trên xương bả vai một chút, sau đó rắc bột cầm máu[2] lên. Sau đó, không biết có phải quá đau hay không, Tiết Duyên giống như đang ngủ, A Lê gọi chàng vài tiếng, thấy chàng không đáp lại, nàng kéo chăn ở cuối giường đất, đắp lên đùi chàng.
Lúc ngồi trở về, Tiết Duyên bỗng nhiên mở miệng, hỏi, "Nội có nói gì không?"
Bàn tay của A Lê dừng một chút, "Chưa ngủ hả?" Thuốc gần như đã thấm rồi, trước kia nàng chưa từng làm những thứ này, cũng không biết có xảy ra chuyện gì không, sau khi nhét nút chai lại rồi ngồi xổm sang một bên nhìn chằm chằm vào miệng vết thương xem nó có gì khác thường không, nhẹ giọng đáp, "Nội tin lời chúng ta, cũng không hỏi cái gì khác, bà vốn định đến xem, nhưng ta nói chàng ngủ rồi, nên cũng thôi."
Tiết Duyên vùi mặt vào trong chăn, rầu rĩ "Ừ" một tiếng.
A Lê đứng lên, trên tay còn dính bột phấn màu đỏ, nàng cụp mắt xuống lau tay, lại nói, "Nội rất lo lắng cho chàng."
Hơi thở của Tiết Duyên chậm lại trong chớp mắt, bỗng dưng ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào A Lê. Tóc chàng hơi rối, hai tay chống bên cạnh, hơi cong ngực, đôi môi khô và không còn chút máu, chàng hoàn toàn khác với bộ dạng tàn nhẫn khi đối mặt với Hầu Tài Lương.
A Lê thậm chí cảm thấy Tiết Duyên hiếm khi yếu ớt như vậy khiến nàng không biết nên đối mặt như thế nào.
Nàng quay đầu, nhìn sang chỗ khác như muốn trốn tránh, lau sạch tay, rồi xoay người lấy hộp thức ăn, dùng đũa gắp bánh táo bên trong nói, "Cái này không thể ăn được, bị dính đất rồi, sợ là nếu ăn thì sẽ bị đau bụng. Chàng có đói không, ta vào bếp lấy cho chàng vài món, nếu không sáng mai sẽ bị đau dạ dày mất."
Tiết Duyên nói, "Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?"
A Lê giật mình, một lúc lâu sau, chậm rãi lắc đầu.
Tiết Duyên đứng lên, chân trần đi đến bên cạnh nàng, nói, "Ngươi bây giờ, có phải đặc biệt xem thường ta hay không."
Vóc dáng của chàng quá cao, A Lê phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thẳng vào mắt chàng, nàng kinh ngạc: "Vì sao lại hỏi như vậy?"
Tiết Duyên trầm mặc một lúc lâu, mới mở miệng, "Ở trong lòng ngươi, ta là gì?"
A Lê bối rối, nàng chống tay lên thành bàn phía sau, khó hiểu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tiết Duyên, hỏi, "Tiết Duyên, ngươi bị sao vậy?"
Không biết có phải là do gió thổi hay không, cổ họng của Tiết Duyên đã khàn khàn triệt để, chàng quay lưng về phía ánh sáng, vẻ mặt không thể nhìn rõ, A Lê không biết đây có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng rõ ràng nghe thấy tiếng khóc cực nhạt cực mỏng trong giọng nói của Tiết Duyên, cùng với nỗi đau như muốn trào dâng.
"Ta có phải là không biết xấu hổ, không học không nghề, chỉ biết ăn lêu lổng đi lừa gạt không? Ta là đồ vô dụng, phải không?"
Chàng từng bước truy vấn, A Lê lùi về phía sau, lưng đập vào mép bàn cứng, nước mắt đau đớn ứa ra, nàng lắc đầu, "Không phải." A Lê giơ tay che mắt lại, trái tim đau nhức lại bị vặn thành một cục, nàng khóc nói, "Tiết Duyên, rốt cuộc chàng bị sao vậy?"
Tiết Duyên đỏ mắt, gầm nhẹ với nàng, "Đúng, ta chính là như vậy đó, đời này ta cũng chính là như vậy, đừng ký thác hy vọng với ta, đời này ta sẽ không làm được chuyện lớn đâu!"
Ngọn nến bỗng nhiên lóe lên một chút, trong phòng nhất thời cực kỳ sáng sủa, giống như không khí bị đốt cháy, nóng đến mức làm lòng người hoảng sợ.
"Tiết Duyên!" A Lê đẩy mạnh chàng một cái, ngay lúc nàng bỏ tay xuống, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt, nàng nói, "Chàng đừng xem thường bản thân như thế có được không? Chàng xuất thân từ danh môn, đọc qua rất nhiều sách như vậy, gặp qua nhiều mặt xã hội như vậy, cho dù hiện tại hổ lạc đồng bằng, cũng không nên giống chó nhà có tang, đã từng sống trong giàu sang xem hết hoa ở Trường An, nhưng bây giờ thì sao? Cho dù chàng không đau lòng bản thân mình, nhưng chàng có nghĩ tới nội không? Bà đã lớn tuổi rồi, nếu chàng không quay đầu lại, thì bà sẽ không đợi nổi đâu! Tiết Duyên, chàng không nên như vậy..."
"Nói đủ chưa?" Tiết Duyên nắm chặt cánh tay nàng, gằn từng chữ nói, "Ta chính là như vậy đấy, lúc trước là như vậy, hiện tại cũng là như vậy. Tổ phụ ta là vị tể tướng trên đỉnh cao, phụ thân ta làm Lễ bộ thị lang, hai người là đại nho uyên thâm dạy ta cả đời, ta cũng chỉ mãi là kẻ tầm thường chả có gì lạ, cho đến khi bọn họ chết, ngay cả tú tài cũng không thi đậu. Ta hô gió gọi bão trong kinh thành, giao du với một đám bạn ăn chơi, mỗi ngày phóng ngựa ở trên đường, rải rượu ở Hoàng Hà, ta là thế đấy, ta không biết cái mà mọi người hay gọi là ăn chơi trác táng, đời này ta chính là như vậy, nếu ngươi muốn ở đây thì cứ ở lại đi, ta cũng lười nhìn ngươi, nếu chướng mắt ta, cửa ở đó đó, ngươi tự cút đi là được!"
Bóng đèn mờ ảo, thân thể A Lê run rẩy, chỉ cảm thấy máu chảy ngược khắp người, cả người lạnh tóc gáy.
Tiết Duyên đứng đó, giống như một con thú bị nhốt trong lồng, trên người dựng đầy gai nhọn, miệng thì không chọn lời, lời nói làm tổn thương người khác, hai tay chàng nắm chặt bên hông, A Lê không biết có phải chàng đang khóc hay không. Nàng mềm nhũn khắp người, không còn chút sức lực nào, không biết tốn bao nhiêu sức mới hỏi được một câu, "Tiết Duyên, chàng có biết chàng đang nói cái gì không?"
Căn phòng im lặng.
Một lúc sau, A Lê dùng tay áo lau mắt, xoay người vén rèm đi ra ngoài, không nói gì thêm.
Nhìn bóng lưng nàng biến mất ngoài cửa, Tiết Duyên tuyệt vọng ngồi xổm xuống, tay chàng che mặt, có một chút ẩm ướt từ trong kẽ ngón tay lan ra. Thật ra từ khi nói ra những lời đó, chàng liền cảm thấy hối hận, chàng thật sự cảm thấy hối hận, không biết là do quá khứ hay hiện tại.
Không nên như thế này.
—
Đêm nay A Lê không về phòng ngủ, nàng không dám làm phiền Phùng thị nên cả đêm chỉ cuộn tròn bên chiếc bàn nhỏ trong bếp. Nàng không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ nhớ rõ lúc nửa tỉnh nửa mê nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã hừng sáng, mà khi mở mắt ra, tay áo vẫn ướt đẫm. Nàng xoa xoa đôi mắt sưng húp, lúc đứng thẳng dậy, trên vai trượt xuống một bộ xiêm y, vai rộng tay áo lớn, là của Tiết Duyên.
Chàng đã từng ở đây.
A Lê kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác rơi trong đống bụi hồi lâu, cuối cùng lẳng lặng nhặt nó lên, vỗ nhẹ lớp đất, đặt lên lưng ghế rồi bắt đầu nấu cơm. Bếp lửa đỏ rực, sau khi châm lửa đã xua tan cái lạnh lẽo trong căn phòng, A Lê khép vạt áo lại, trong lòng nghĩ sáng nay sẽ ăn gì.
Cho dù có khó khăn đến mấy cũng phải luôn sống nghiêm túc.
Đêm qua Phùng thị ngủ không ngon, hiếm khi thức dậy sau giờ Mão, bà quét dọn sân, rồi thả gà vịt ra, sau đó mới vào phòng bếp. A Lê miễn cưỡng cong môi, cười chào hỏi bà, "Nội, buổi sáng hấp bánh bao với canh bắp cải, con thấy có kỷ tử[1], nên đã cho vào một ít để bổ khí huyết."
Nàng ngẩng đầu chỉ trong chốc lát, nhưng Phùng thị vẫn nhìn thấy vẻ mặt phờ phạc của nàng, kinh ngạc đến nâng cằm nàng lên quan sát, "A Lê, sao lại khóc thành vầy thế, là do hôm qua Tiết Duyên khi dễ con sao?" Bà vừa sợ vừa giận, vuốt ve gò má A Lê một hồi, xoay người muốn lao ra ngoài, "Nội muốn đi hỏi nó xem, rốt cuộc nó đang nghĩ cái gì!"
A Lê vội vàng đứng dậy kéo tay áo Phùng thị, "Nội, nội đừng đi, đừng đi mà."
Nàng sốt ruột, đôi mắt đẫm lệ, mí mắt đã đỏ hoe, trông mong manh như đụng một cái thì sẽ vỡ vụn, Phùng thị đau lòng không thôi, ôm vai A Lê áp nàng vào lòng, nói, "Lê nhi ngoan, đừng khóc, nội ở đây, nội che chở cho con."
A Lê lắc đầu, "Con không sao." Nàng đặt trán lên vai Phùng thị, giọng nói nhẹ nhàng, "Tâm trạng của Tiết Duyên không ổn, nếu hiện tại nói quá nhiều với chàng sẽ phản tác dụng, cho chàng chút thời gian, dù sao cũng phải chờ chàng bình tĩnh lại."
Phùng thị nói, "Cũng không thể luôn luôn bắt con chịu tủi thân vô ích như vậy được!"
"Không tủi thân đâu ạ." A Lê cười, "Nếu sau này cuộc sống có thể càng ngày càng tốt lên, hiện tại thế nào cũng không tủi thân."
Phùng thị vuốt tóc nàng, thở dài nói, "Nhìn mắt con sưng cả lên rồi, nội đi tìm hai quả trứng gà rồi luộc cho con, rồi đắp lên cũng được."
A Lê ngoan ngoãn gật đầu, nói, "Đồ ăn sắp nấu xong rồi, lát nữa sẽ gọi chàng dậy ăn cơm ạ."
Nói xong, nàng lại mở nắp bình nước bên cạnh nhìn một chút, nói, "Nước cũng không còn, nội canh lửa, con đi lấy một ít."
Phùng thị đang nhặt trứng gà, nghe vậy vội vàng quay đầu lại nói, "Để đó đi để đó đi, con nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa ta đi."
A Lê cười nói, "Con có chỗ nào yếu đuối như vậy chứ, không sao đâu ạ."
Nàng xách thùng đi ra ngoài, nhưng vừa mới bước qua cánh cửa liền cảm thấy không khí bên cạnh không đúng, nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Tiết Duyên. Chàng đang ôm A Hoàng trong lòng, mặc chiếc áo lót nhăn nhúm ngày hôm qua, trời mùa xuân lạnh mà chàng còn không mặc áo khoác, không biết đã đứng đó bao lâu rồi, trông chàng vừa buồn cười vừa chật vật.
A Hoàng không thích ở trong ngực chàng, đạp chân muốn đi xuống, Tiết Duyên ôm chặt mông nó không chịu buông tay, môi mím chặt, trong mắt có chút lo lắng nhìn A Lê, "Ta..."
A Lê thực sự không biết làm thế nào để ở chung với chàng bây giờ, vì vậy nàng chỉ nhìn đi chỗ khác, nhẹ nhàng ngắt lời chàng và nói, "Để ta đi."
——————–
Tác giả muốn nói:
Khi nào bị Tiểu Tiết làm cho tức giận giậm chân, hãy đi xem lại văn án đi!
[1] Kỷ tử:
[2] Bột cầm máu: Từ gốc "金创粉", Hán Việt là kim sang phấn