Ở vùng nông thôn Lũng huyện, chỉ dùng nước trong để tắm, nhiều nhất là trộn thêm chút nước vo gạo, mấy loại xà bông thơm có thể thấy ở khắp Dương Châu nhưng nơi này lại không có. Phùng thị thương A Lê, lục lọi tìm nửa lon đậu tắm, cùng với chiếc khăn đưa cho nàng.
Sau khi nước ấm hôi hổi, vừa lạnh vừa mệt, ngâm một hồi chỉ cảm thấy xương cốt cả người đều mềm nhũn. A Lê cẩn thận lau người một lần, rồi gội đầu hai lần, không dám chần chờ lâu, vội vàng đứng lên.
Phùng thị nghe tiếng động bước vào, đưa cho A Lê một bộ áo lót và một chiếc áo khoác nhỏ màu xanh, chất vải mịn, còn mới khoảng tám phần (80%).
Bà giúp A Lê chỉnh lại vạt áo, cười nói, "Đây vốn là xiêm y của ta mấy năm trước, lúc rời kinh cũng mang về, chỉ là thường xuyên làm việc nặng nên cũng không thường mặc nó được mấy lần. Trước khi đưa cho con còn sợ bộ này sẽ bị lỗi thời đấy, nhưng mà giờ xem ra lại rất đẹp."
Từ khi sinh ra A Lê đã trắng nõn và mảnh mai, nàng đứng yên đó, mặc dù áo hơi rộng một chút, nhưng vẫn xinh đẹp. Nàng cười đáp lại, dịu dàng nói, "Nội, xiêm y rất đẹp."
Phùng thị vỗ vỗ tay nàng, khóe mắt nếp nhăn vì vui mừng mà chồng lên nhau, nói, "Điều kiện trong nhà hơi kém, khiến con chịu khổ rồi. Khi trời ấm hơn một chút, nội sẽ đi nhặt cành liễu rồi đi đan giỏ để bán, tiết kiệm chút tiền để mua cho con một chiếc váy thật đẹp." Bà kéo A Lê xoay một vòng, lại nói, "A Lê chúng ta xinh đẹp thế này, phải mặc đồ thật tốt mới xứng chứ."
A Lê cười đến ngượng ngùng, tay giữ chặt cổ tay của Phùng thị, ngoan ngoãn nói, "Tay của nội lạnh rồi, con giúp nội che vậy."
—
Lúc ăn cơm trưa, Phùng thị thật sự đi nhặt hai quả trứng gà, làm một chén canh trứng gà cho A Lê, bên trên được trang trí bằng hành lá màu xanh, vừa thơm vừa ngấy, ngửi thấy liền cảm thấy nản lòng. A Lê không dám ăn một mình, mặc dù Phùng thị từ chối, nhưng nàng vẫn đi lấy một cái chén, múc hơn phân nửa canh trứng ra ngoài cho bà. Hai người ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng nói vài câu, nói cười vui vẻ, mặc dù chỉ là cháo khoai lang nhưng ăn cũng rất hạnh phúc.
Sau khi ăn xong ngụm cuối cùng, A Lê buông đũa xuống, đang chuẩn bị đứng dậy đi rửa chén thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa rầm rầm, xen lẫn tiếng la hét của người đàn bà, "Người đâu? Mấy người chết ở đâu rồi? Mau đi ra cho lão nương!"
A Lê bị hoảng sợ, luống cuống nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn về phía Phùng thị.
Phùng thị cau mày, trên mặt mang theo một chút bất đắc dĩ, nhưng lại rất bình tĩnh, hiển nhiên là đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, nói, "Đó là mẹ của thằng ở nhà cách vách, có lẽ Tiết Duyên lại đánh nhau với người ta rồi, nên giờ người ta đến mắng vốn."
Bà chỉnh sửa vạt áo rồi đứng dậy và nói, "Nội sẽ đi ra ngoài xem."
A Lê không dám trì hoãn, cũng vội vàng đuổi theo.
Khi hai người vén rèm cửa lên, Vương thị đã không đợi được, túm lấy cánh tay của thiếu niên vào trong viện. Mấy con gà đang ăn ở trong tuyết, bị bà ta nhìn thấy, tức giận đùng đùng đạp đi, còn bà ta thì đứng chống nạnh ở giữa viện, chỉ vào Phùng thị mắng, "Nhìn xem Tiết Tứ nhà ngươi làm cái chuyện tốt gì này!"
Trong Tiết gia tộc, Tiết Duyên là lão tứ trong thế hệ của chàng, ở một ngôi làng nhỏ trên núi như vậy, Phùng thị cũng không tiện kêu một tiếng thiếu gia, vì vậy theo lão gia phu nhân gọi chàng là Tứ nhi.
Phùng thị vốn là nhũ mẫu của phụ thân Tiết Duyên, vốn có địa vị rất cao ở Tiết phủ, vả lại tính tình lại điềm đạm ổn trọng, Tiết Duyên vẫn luôn coi bà như trưởng bối, cung kính hiểu lễ. Đến Lũng huyện, hàng xóm láng giềng đều cho rằng Tiết Duyên là cháu của Phùng thị, Tiết Duyên cũng biết, nhưng chưa bao giờ làm rõ chuyện này một mình, vì vậy Phùng thị chỉ cười cho qua, không giải thích nhiều lắm.
A Lê đứng sau lưng Phùng thị, nhìn về phía thiếu niên đứng bên cạnh Vương thị. Là một thiếu niên rất cao và mạnh mẽ, trông có vẻ mười bảy mười tám tuổi, làn da rất ngăm đen, dáng người rắn chắc và mạnh mẽ, nhưng đôi mắt lại có chút né tránh.
Cánh tay bên phải của hắn được kẹp bằng một ván gỗ và quàng trên cổ, cả người hắn đã hoàn toàn màu xanh đen, khóe miệng còn chảy máu, bộ dạng bị đánh rất thảm.
Thiếu niên dường như không muốn Vương thị lo ó om sòm ở đây, nên kéo tay áo bà ta về phía sau, miệng nói, "Mẹ, chúng ta đi thôi, làm loạn với một lão thái bà thì được gì chứ..."
Vương thị trừng mắt, oán hận nói, "Muốn đi thì con tự đi! Ta không tin, trên đời này không có vương pháp, toàn bộ Lũng huyện cứ để Tiết Tứ nhà bà ta tùy tiện giương oai sao? Không phải chỉ mắng hắn hai câu thôi sao, nói đánh là đánh à? Nếu một ngày nào đó vô tình giẫm lên hắn, có phải là hắn sẽ cầm dao chém cả nhà chúng ta hay không hả!"
Thiếu niên nhíu mày, há mồm còn định khuyên nữa, nhưng Vương thị đã lui sang bên cạnh một bước, không quan tâm đến độ sâu của tuyết trên mặt đất đã qua mu bàn chân, ngồi xuống bắt đầu gào thét, "Ta đã tạo nghiệt gì thế này, sao lại nuôi một đứa con trai không chịu thua kém thế, bị người ta dẫn theo một đám người đuổi đánh mà cũng không dám hé răng lên tiếng! Lần này là gãy tay, lần sau sợ là sẽ gãy chân mù mắt!"
Bà ta lau nước mắt, tức giận ngẩng đầu nhìn Phùng thị, "Cháu trai do ngươi dạy, nó đã gây họa thì ngươi phải bồi thường! Con trai nhà ta bị trẹo khuỷu tay, sau này nếu không chữa được thì sẽ bị tàn tật, ngươi phải nuôi con ta cả đời đấy!"
Phùng thị vẫn trầm mặc đứng một bên nhìn bà ta phát điên, hiện tại thấy bà ta đã bình tĩnh lại, mới chậm rãi mở miệng, "Trên mặt đất lạnh lắm, ngươi đứng lên trước đi, chúng ta vào phòng rồi nói."
"Không cần thiết!" Vương thị cười lạnh một tiếng, "Lần này con ta bị trẹo khuỷu tay, sẽ bị đau thấu xương một trăm ngày đấy, sắp sang xuân rồi, không có con ta thì ai đi cày đất đây hả? Đây căn bản không chỉ là chuyện tiền thuốc. Một là ngươi tìm một người đến canh tác đất đai cho chúng ta, hai là bồi thường nửa số tiền thu hoạch của mùa vụ thu hoạch mùa thu cho chúng ta, bằng không, chúng ta sẽ đi gặp nha môn ngay!"
Đây rõ ràng là lừa gạt mà.
A Lê nhất thời lạnh lòng, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Phùng thị một cái, thấy sắc mặt của bà vẫn bình tĩnh như trước, chỉ lặp lại một câu, "Ngươi đứng lên rồi nói."
Nghe vậy, thiếu niên vội vàng mượn cái thang bước xuống nói, "Đứng lên đi, mẹ." Dứt lời liền nghiêng người định kéo.
Vương thị có lẽ cũng cảm thấy lạnh, thuận thế vỗ vỗ tuyết đứng lên, hất cằm hừ nói, "Ngươi còn có cái gì để nói không?"
Sau một hồi im lặng, Phùng thị mở miệng, "Vừa rồi ngươi nói Tiết Duyên đánh nhi tử nhà ngươi, là vì nhi tử ngươi mắng hắn."
Bà từ từ nói, "Ta nhìn Tiết Duyên lớn lên, tính tình hắn ta hiểu rõ, nếu như chỉ là cãi nhau, hắn sẽ không động thủ, càng sẽ không dẫn theo một đám người đi bắt nạt một người như vậy. Ngươi muốn ta bồi thường, cũng có thể đấy, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, đứa con trai của ngươi đã mắng hắn cái gì."
Vương thị híp mắt, "Mắng cái gì mà có đáng để hắn đánh con trai ta thành như vậy không? Cho dù chửi cha mắng mẹ cũng không đến mức đánh nặng như vậy đâu, đây là hắn định đánh sắp vào chỗ chết đó, muốn gây ra tai nạn chết người đấy!"
Phùng thị không hề nhìn bà ta phát điên nữa, quay đầu nhìn vào mắt tên thiếu niên, nói, "Ngươi nói cho ta biết, ngươi mắng hắn cái gì."
Bả vai của tên nhi tử run lên một cái, lôi kéo Vương thị định đi ra ngoài, "Mẹ, đại phu đã nói con không có sao rồi mà, không cần phải làm ầm ĩ như vậy đâu, chúng ta về nhà đi..."
Vương thị hung hăng dậm chân nhìn hắn một cái, vốn còn định mắng chửi vài câu, nhưng lần này người ngăn cản nhi tử lại là Phùng thị.
Bà đi về phía trước một bước đứng trước mặt tên thiếu niên kia, kiên trì nói, "Ngươi đã nói gì với Tiết Duyên?"
Vương thị kéo tay áo thiếu niên một cái, bất mãn nói, "Con cứ nói cho bà ta biết đi, sợ cái gì chứ, mẹ ở đây, xem ai còn dám động đến con không!" Những lời này mang tính khiêu khích, liếc mắt một cái liền hùng hổ nói.
Tên thiếu niên mím môi, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng nói, "Con nói hắn không được cha nuôi mẹ dạy, mỗi ngày cứ đi theo lão thái bà sống qua ngày, cả đời không có tiền đồ..."
Hắn còn chưa nói xong, mặt của Phùng thị lập tức lạnh xuống, môi của tên thiếu niên run lên, ngượng ngùng ngậm lại, không dám nói thêm một chữ nữa.
A Lê đứng sau lưng Phùng thị, nhìn bàn tay bà buông xuống bên cạnh đã nắm thành quyền, biết những lời này nhất định đã chọc vào lòng bà. Tiết Duyên gần như là huyết mạch của bà, lại bị người sỉ nhục, trong lòng bà nhất định rất khó chịu.
Bên kia Vương thị vẫn còn đang kêu gào, A Lê vội vàng chạy đến bên cạnh Phùng thị, đưa tay cầm lấy tay bà, nhỏ giọng trấn an nói: "Nội đừng tức giận..."
A Lê vừa lên tiếng, Vương thị mới ý thức được trong viện còn có một người nữa. Bà ta nghiêng đầu nhìn lại, trong nháy mắt con ngươi rụt lại nhìn hai gò má của A Lê, đánh giá từ trên xuống dưới hai lần, không dời mắt nữa, sau đó hỏi Phùng thị, "Đây là người nào của ngươi?"
Phùng thị đã tức giận thật rồi, đưa tay kéo A Lê ra sau lưng, không nói gì.
Vương thị nhướng mày, đột nhiên có chút vui mừng nói, "Chẳng lẽ là cháu gái bà con xa nào của ngươi à?"
Phùng thị lạnh lùng nói, "Nếu vậy thì sao?"
Sắc mặt của Vương thị càng vui mừng hơn, thậm chí còn tiến về phía trước một bước, giọng nói thân thiết hơn rất nhiều, "Thật ra thì những gì ta nói hồi nãy chỉ là giỡn chút thôi, bà con hàng xóm với nhau, có việc gì cũng phải giúp đỡ lẫn nhau mà, còn thân thiết hơn cả huynh đệ tỷ muội nữa. Hai đứa nhỏ vẫn còn đang ở tuổi trẻ sung sức, vấp ngã là chuyện khó tránh khỏi, cánh tay bị trẹo một chút cũng không tính là chuyện lớn gì."
Bà ta cười đưa tay, muốn sờ sờ vào khuôn mặt của A Lê, "Ta nhìn thấy ngoại hình của cô nương nhà ngươi rất xinh đẹp, con trai chúng ta cũng chưa định thân, lại là láng giềng gần, không bằng..."
A Lê lui về phía sau trốn một bước, tránh tay bà ta, mí mắt của Vương thị giật giật, câu tiếp theo còn chưa nói ra miệng, đã bị Phùng thị phun nước bọt, "Ngươi nằm mơ!"
Da mặt của Vương thị lạnh đi, vừa định mắng, chợt thấy Phùng thị cầm chổi quét sân tiến về phía mình, quát, "Ngươi đi ra ngoài cho ta!"
Phùng thị đối xử rộng lượng với mọi người, cho tới bây giờ đều ôn hòa và nhã nhặn, chưa từng tức giận lớn như vậy. Cây chổi kia cao bằng một người, rộng một sải tay, làm bằng những nan tre chắc chắn, xước vào cánh tay sẽ để lại một vết thương, cho dù Vương thị có nhanh nhẹn dũng mãnh đến mấy, cũng sẽ bị bắt nạt liên tục mà né tránh, khiến cả người đầy bẩn thỉu.
Cuối cùng lui ra cửa, bà ta chật vật lau tuyết bẩn trên đầu, rồi giơ tay chỉ vào mũi Phùng thị quát, "Lão thái bà ngươi không biết xấu hổ, ta nói cho ngươi biết, nếu việc này chưa giải quyết xong, thì chúng ta sẽ không để yên đâu!"
Dứt lời, bà ta lại xoay mặt nhìn về phía A Lê, hừ nói, "Cô nương đây chắc không phải là cháu gái gì của ngươi nhỉ, nghe nói trong thành có nha bà, sợ là ngươi mua từ chỗ đó rồi, sau đó làm vợ cho Tiết Tứ nhà ngươi chứ gì! Cũng đúng, nhà ngươi bị đòi tiền mà không có tiền, không có đất, Tiết Tứ ngoại trừ cái mặt đẹp trai đi hù dọa người khác thì cũng chả có gì hết, còn cực kỳ hồ đồ nữa chứ, nữ nhi nhà nào chịu gả cho ngươi hả? Nếu không mua người thì phải thành một người độc thân suốt cả đời này rồi!"
Mặt của tên thiếu niên hiện lên một trắng một đỏ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xung quanh, sợ Tiết Duyên đột nhiên xuất hiện, hắn gần như van xin lôi kéo Vương thị đi ra ngoài, "Nương, nương bớt nói vài câu đi."
"Con cút ngay cho ta!" Vương thị vung vai đẩy nhi tử ra, thở hổn hển hai cái, nói, "Hôm nay ngươi dám xúc phạm ta như thế, Vương Liên Thúy ta chưa bao giờ trải qua cơn tức giận như vậy, ngươi cứ chờ đó đi, ta không khiến nhà ngươi gà bay chó sủa, thì ta sẽ theo họ Phùng bà tử ngươi!"
Dứt lời, Vương thị rống lên một tiếng với nhi tử, "Còn chưa cút về nhà định chờ bà ta hầu hạ dưỡng lão à?" Lập tức xoay người vội vã rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Vương thị, sắc mặt của tên thiếu niên tái nhợt, vội vàng xoay người cúi đầu xin lỗi vài câu với Phùng thị và A Lê, rồi mới đuổi theo.
Cuối cùng trong tiểu viện cũng trở lại yên tĩnh. A Lê chạy bước nhỏ đến bên cạnh Phùng thị, lấy chổi trong tay bà dựa vào góc tường, rồi đỡ lấy cánh tay bà, cúi đầu nói, "Nội, chúng ta vào phòng đi, nội đừng có để người đàn bà không nói đạo lý kia làm tức giận, không đáng đâu ạ."
Phùng thị mím môi, lại thở dài nói, "Ta làm sao còn có thể tức giận chứ."
Trong phòng đã ấm lên, A Lê đỡ Phùng thị đến mép giường, rồi đi bưng một ly nước ấm. Phùng thị từ từ uống cạn, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, kéo A Lê ngồi bên cạnh bà, nhẹ nhàng nói, "Trước đây, Vương thị cũng tới vài lần, nói là Tiết Duyên bắt nạt hắn, ta cũng bồi thường bạc vài lần, nhưng khi đó bị thương không nặng như bây giờ, chỉ bị bầm chút da mà thôi, lần này tên con trai kia thật sự ép Tiết Duyên nóng nảy." Bà xoa xoa sống mũi, lắc đầu nói, "Sao hắn ta có thể nói những lời này chứ..."
A Lê không biết nên khuyên như thế nào, nàng vụng về, chỉ có thể nắm tay Phùng thị, thầm an ủi.
"Thôi thôi, nói chuyện với người như Vương thị cũng chả phân được đúng sai, chuyện gì cũng có hồi kết thúc, đã qua rồi thì quên đi. Chỉ cần đừng để Tiết Duyên biết chuyện hôm nay, nếu không, hắn thật sự sẽ đi đập phá nhà người ta." Phùng thị đứng lên, nói với A Lê, "Nội mệt rồi, con đi ngủ trước một lát đi, khi nào cơm chiều xong, nội sẽ gọi con dậy."
A Lê lắc đầu, chạy đến bên cạnh bàn, "Con không mệt, con giúp nội thu dọn bát đũa."
Cuối cùng Phùng thị cũng cười rộ lên, "Thật là một đứa trẻ ngoan."
A Lê cong môi, đang làm việc nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, nghiêng đầu hỏi, "Nội, vậy chúng ta thật sự phải bồi thường bạc cho hắn sao?"
"Kẻ động thủ trước luôn là kẻ đuối lý, nếu tên con trai đó không nói những lời kia, thì ta sẽ vui vẻ thừa nhận lỗi lầm. Nhưng bây giờ... Để cho người đàn bà đó làm loạn, thậm chí một đồng tiền cũng đừng hòng lấy đi từ chỗ ta." Giọng của Phùng thị nhàn nhạt, "Cái tật ăn nói hàm hồ, dù sao cũng phải trị một lần."
Nghe bà nói vậy, A Lê "A" một tiếng, cười ôm bát đũa vào phòng bếp.
A Lê không biết, ngay trong buổi chiều này, những tin đồn thất thiệt về nàng đã lan truyền khắp thôn. Nói nàng có sức quyến rũ mê hoặc, ỷ mình có nhan sắc đi dụ dỗ người khác, dẫn Phùng thị mua nàng làm vợ cho Tiết Duyên, còn cưng chiều nàng như châu báu. Còn nói Tiết Duyên ngoài tầm thường ra, không có tài cán gì ra, có thể cưới một cô nương như vậy coi như là có phúc khí, hiện tại có lẽ đang trốn ở góc nào vui vẻ nở hoa rồi.
Mùa đông trời tối rất nhanh, vừa qua giờ Dậu thì sẽ không còn ánh sáng, bên ngoài một màu xám xịt. Gà vịt đã lùa vào chuồng đóng cửa lại, trong sân im ắng, thỉnh thoảng từ xa vọng lại hai ba tiếng chó sủa.
Khi cửa phòng bị đạp văng ra, A Lê đang nghe Phùng thị dặn dò, ngồi xổm bên lò sưởi trong phòng để làm ấm rượu.