Tiết Duyên vừa đi, nhưng đã rất lâu không quay lại.
Phùng thị vào nhà khi giờ cơm tối sắp đến, sắc mặt rất vui, còn mang về những viên kẹo vừng nhỏ bọc giấy dầu, hưng phấn nhét vào miệng A Lê một viên, cười nói, "Không ngờ Trần gia cô nương lại hào phóng như vậy, cho đủ một đồng bạc, hồi nãy ta lên huyện một chuyến, mua chút đồ ăn vặt cho thỏa cơn thèm ăn của con."
Những viên kẹo vừng rất ngọt và thơm, gần như tan ngay trong miệng, nhưng không quá mềm và dẻo, mặt mày A Lê cong cong, lại xé một viên khác từ trong túi, đút cho Phùng thị. Phùng thị cười ăn, sau đó nhìn về phía phòng, hỏi, "Tiết Duyên lại không ở nhà?"
Nghe vậy, cơ thể A Lê cứng đờ, chậm rãi lắc đầu.
Phùng thị nhìn sắc mặt của nàng, trong nháy mắt liền hiểu được, trầm giọng nói, "Lại cùng những người đó đi ra ngoài lừa gạt à?"
A Lê không nói gì. Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy, lần này Tiết Duyên đi ra ngoài, cũng không vì lý do như lần trước, lúc Hầu Tài Lương mời chàng, trong mắt chàng rõ ràng hiện lên một chút phản kháng và chán ghét, nàng thậm chí cảm thấy, nếu không phải do bất đắc dĩ thì Tiết Duyên sẽ không đi.
Phùng thị thở dài, há miệng, lại không biết nên nói gì, chỉ đành khoát tay nói, "Thôi, ăn cơm đi."
Bữa cơm không ngon, hai người cũng không ăn được mấy miếng, thu dọn cỏ dại xong, liền tự mình trở về phòng. Hôm nay thời tiết tốt, đêm đã đến, chân trời vẫn còn lấp lánh một vài ngôi sao. Lũng huyện đã có chút sắc xuân, gió đêm dần ấm lên, A Lê lăn qua lộn lại nằm trên giường đất, cảm thấy rất nóng, vì vậy khoác áo khoác vào và đứng dậy, ngồi bên cửa sổ.
Trong sân im ắng, nàng mở cửa sổ, gió tạt vào mặt, lập tức sảng khoái hơn rất nhiều.
Lúc Tiết Duyên trở về, A Lê đang chống hai gò má dựa vào khung cửa sổ, đang ngủ gà ngủ gật. Tiết Duyên lại là dáng vẻ say khướt, chỉ tốt hơn hôm qua một chút, chàng định đi về phía giường, nhưng vừa định nằm xuống, liền nhìn thấy bóng dáng của A Lê bên kia.
Nàng hơi đầy đặn hơn so với lúc mới đến, cằm không còn nhọn nữa, có chút thịt càng cảm thấy đẹp mắt, bộ đồ lót màu trắng như trăng được phủ bằng một chiếc áo khoác nhỏ màu xanh khói, mái tóc dài mềm mại xõa trên lưng, dưới ánh trăng, gương mặt trắng nõn không thoa phấn làm kinh động lòng người.
Thuở nhỏ sinh ra trong một thế gia huân quý ở kinh thành, Tiết Duyên đã từng nhìn thấy rất nhiều mỹ nhân, nhưng A Lê khác với những người kia, đường nét của nàng không quá lộng lẫy, nhưng khi trang điểm lại dễ chịu đến mức khiến người ta không dời mắt được. Với vẻ dịu dàng và mềm mại, ngay cả mái tóc cũng tràn đầy hương thơm điềm đạm của nữ nhi.
Tiết Duyên ngây ngốc đứng một lúc lâu, không biết có phải là do rượu hay không, trong đầu cứ ong ong quay cuồng. Chàng ma xui quỷ khiến đi qua, dừng chân lại nhìn nàng một lúc, cuối cùng nắm lấy eo A Lê ôm nàng lên, đặt lên trên giường đất, còn không quên kéo chăn đắp cho nàng. Cả người toàn mùi rượu làm A Lê bừng tỉnh, lúc mở mắt thấy Tiết Duyên đang bò lên trên, đã cởi vớ còn một cái, chiếc thắt lưng đã bị kéo dài chừng hai thước, trông rất lôi thôi, luộm thuộm.
Nàng ngồi dậy, nhẹ giọng gọi một câu, "Tiết Duyên?"
Bên kia, chàng đã ngã xuống, trong mũi còn "Nức" một tiếng.
A Lê nghe giọng liền biết, người này lại say rượu về nhà, nàng lau đôi mắt buồn ngủ, vén chăn lên rồi định xuống đất, nói, "Ta nấu cho chàng chút cháo nhé."
Tiết Duyên nhanh tay lẹ mắt kéo tay áo nàng, nói, "Đừng làm, ta ăn rồi, không đói."
A Lê xoay người lại, nhìn vẻ mặt chàng không còn khó chịu như tối hôm qua, liền cảm thấy yên tâm, rồi đưa tay sờ sờ vị trí dạ dày trên rốn chàng, hỏi, "Có đau không?"
Một hỏi một đáp, Tiết Duyên ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ, chàng nói, "Không đau."
A Lê nở nụ cười, vén góc chăn cho chàng, lại nói, "Ta đã pha chút nước mật ong cho chàng, chàng uống đi cho bớt mùi rượu trong dạ dày."
Lần này Tiết Duyên cuối cùng cũng buông tay, nằm xuống giường đất một lúc, đợi A Lê bưng chén trở lại, sau đó ngồi dậy, ngoan ngoãn uống.
"Được rồi." A Lê nghiêng người giúp chàng cởi áo khoác rồi xếp chồng chúng lên nhau, sau đó cởi vớ ra, dịu dàng nói, "Ngủ đi."
Tiết Duyên ngây người trừng mắt, trong lúc hoảng hốt cảm thấy A Lê nói chuyện giống như đang hát, chàng không chịu nổi cơn buồn ngủ, mà chìm vào giấc ngủ trong vô thức. Vào giây phút mất ý thức cuối cùng, chàng nghe thấy A Lê dường như nói với chàng, "Sau này đừng về nhà trễ như vậy nữa, cũng uống ít rượu lại đi."
Chàng trả lời, "Được."
—
Sáng hôm sau, cả nhà cuối cùng đã ngồi vào bàn, cùng nhau ăn cơm.
Khi gặp lại Tiết Duyên, chàng đã tỉnh táo như bình thường, Phùng thị có vẻ rất vui. Nghĩ rằng hôm qua Tiết Duyên ăn không ngon món gì, lại có vấn đề về dạ dày, A Lê nấu cháo loãng, sau đó múc một ít tương đậu ra xào do Triệu đại nương đưa cho, ăn kèm với đậu phộng ngâm. Tuy đơn giản, nhưng lại cực kỳ dễ ăn, Tiết Duyên đói đến mức liên tiếp ăn hơn hai chén.
Trong sân gà vịt kêu ồn ào, đồ ăn trong bếp thơm phức, nhưng hiếm có chút không khí gia đình.
Phùng thị không tránh khỏi lại dong dài rất nhiều, nhưng bà không thể nói thẳng với Tiết Duyên, chỉ nói bóng nói gió, cũng may tâm trạng hôm nay của Tiết Duyên rất tốt, thỉnh thoảng gật đầu đáp một tiếng, chưa hề cau có lần nào. Phùng thị càng cao hứng hơn, thậm chí vẻ lo lắng đã tan biến đi không ít về chuyện hôm qua Tiết Duyên và Hầu Tài Lương đã đi ra ngoài, trên mặt vẫn nở nụ cười.
Ăn cơm xong, Tiết Duyên thu dọn đồ đạc đến thư viện, A Lê lau tay, ra cửa tiễn chàng. Hai người một trước một sau cách nhau nửa bước, đi rất yên tĩnh, nhìn thấy sắp đến cửa, Tiết Duyên bỗng nhiên dừng lại, A Lê phản ứng không kịp, suýt chút nữa đụng vào lưng chàng nhưng được Tiết Duyên giữ lấy cánh tay đỡ nàng. Vóc dàng của chàng cao, khi A Lê nhìn chàng, nàng phải ngẩng đầu lên nhìn.
Tay Tiết Duyên vẫn còn ở trên cánh tay nàng, nhéo nhéo, nhíu mày nói, "Quá gầy."
Trước đây đã từng thân mật với Tiết Duyên vào lúc chàng say, nhưng hôm nay là lần đầu tiên gần gũi với chàng như vậy khi chàng vẫn đang tỉnh táo, hai tay A Lê đặt trước bụng, hé môi không nói nên lời. Nàng hơi ngẩng mặt lên, hai gò má hiện lên chút ửng đỏ, thần thái e thẹn của tiểu nữ nhi.
Tiết Duyên khẽ nhíu mày, giơ tay nhéo cằm nàng một cái, lại nói, "Sau này ăn nhiều một chút."
Hành động này thân mật một cách lạ thường, A Lê ngây dại, mà Tiết Duyên hoàn toàn xuất phát từ bản năng, sau khi nói xong, cũng sửng sốt. Hai người đối mặt với nhau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Tiết Duyên lấy lại tinh thần trước, chàng nhéo nhéo sống mũi như không có chuyện gì, ném túi sách lên vai, nói, "Đi rồi."
A Lê "A" một tiếng, nhìn chàng đẩy cửa đi ra ngoài, cũng đi theo hai bước, nhẹ giọng hỏi, "Vậy tối nay chàng có muốn về ăn cơm không?"
"Về đi, không về nhà thì ta về chỗ nào chứ." Tiết Duyên nghiêng người, ngón tay chỉ về phía sân nói, "Đi vào đi."
A Lê cười rộ lên, ngón tay nắm lấy làn váy, liên tục gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của nàng, Tiết Duyên nhếch khóe môi, đi thẳng về phía trước mà không hề quay đầu nhìn lại.
Thấy bóng lưng chàng khuất ở ngõ rẽ rồi khuất dạng, A Lê cuối cùng cũng xoay người. Nàng cẩn thận tránh những con gà vịt đang vây quanh nàng, nhẹ nhàng đi vào phòng, nhưng khi ngẩng đầu lần nữa, lại bắt gặp đôi mắt đang cười trong trẻo của Phùng thị. Bà ôm một cái sọc đang đứng ở cửa phòng bếp, cũng không biết nhìn nàng bao lâu rồi.
A Lê giật mình, bước chân nàng dừng lại, tia sáng vừa mới rơi xuống dần dần lại nổi lên.
Phùng thị không đề cập đến chuyện gì khác, chỉ nói, "Ta vừa tiện tay lật qua thì nhìn thấy một túi bí ngô thật lớn dựng thẳng ở góc tường, thừa dịp hôm nay trời tốt, hai mẹ con chúng ta đem nó đi phơi đi, qua ba ngày nữa là có thể xào ăn."
A Lê tất nhiên đồng ý. Nàng đến sương phòng cầm một tấm chiếu trải trong sân xong, rồi lùa gà vịt vào trong hàng rào, sau đó xắn tay áo giúp Phùng thị rắc hạt bí ngô lên trên.
Hạt bí đỏ hơi bị teo lại, nên phải vừa rắc vừa chọn, Phùng thị dẫn A Lê ngồi bên cạnh tấm chiếu, vừa tán gẫu vừa làm việc, cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Những hạt bị teo đều được vứt thành đống bên cạnh, chờ lát nữa đi cho gà ăn. Phùng thị khom người, xoay người lật xem bên trong có bỏ sót gì không, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi A Lê nói, "Ta có nói với con biết Tiết Duyên đã làm gì trong gia đình trước đây chưa?"
Trong tay A Lê còn cầm một hạt bí ngô, lắc đầu nói, "Không có ạ."
Phùng thị nói, "Tiết gia trước đây là làm quan." Bà vỗ tay, đứng dậy nói, "Con chờ ta."
A Lê nhìn bà bước qua tấm chiếu, vén rèm đi vào phòng, một lát sau lại đi ra, trên tay có thêm hai quyển sách, đưa cho nàng. A Lê nhận lấy, vốn không rõ nguyên nhân, nhưng nàng dừng lại khi nhìn thấy tên sách.
"Tư pháp lịch sử tổng quát", "Tuyển tập các chuyện quan trọng của tiền triều".
Mặc dù nàng là nữ tử, đọc rất nhiều Kinh Thi Sở Từ các loại, nhưng nàng vẫn biết hai quyển này. Nó xuất phát từ bàn tay của cựu thừa tướng Tiết Chi Dần, tập hợp các tài liệu lịch sử của tiền triều Vu Đại Thành, là một tác phẩm hiếm có, được học sinh theo đuổi, đệ đệ nàng đã từng nhiều lần nhắc tới bộ sách này với nàng. Chỉ là sau này, vì Tiết Chi Dần bị người vu hãm là phản quốc, thông đồng với địch nên bị chém đầu, quyển sách này cũng trở thành sách cấm, tuy nói sau này coi như là đã sửa lại án xử sai, nhưng sách cấm vẫn chưa được gở bỏ, Tiết gia chịu khổ cực cũng không ai bận tâm, vốn là đại tộc, cuối cùng lại thành cành lá tán loạn, hơn phân nửa người của tộc là chết vì bệnh.
Quốc vương bất tài, để lo sĩ diện, sau này không đề cập đến việc này, huống chi là chia buồn, đáng thương Tiết gia một đời thế gia cao quý trong sạch đã bị tiêu tan.
Phùng thị dường như nhớ tới chuyện cũ, cũng có chút cảm thương, hồi lâu mới nói, "Người viết hai quyển sách này là ông nội ruột của Tiết Duyên, tên là Tiết Chi Dần."
Tin tức này làm cho người ta khiếp sợ, A Lê nhìn Phùng thị không chớp mắt, một lúc lâu không nói nên lời.
Trước đây nàng chỉ cho rằng Tiết Duyên cao quý, tính tình kiêu căng một chút, nhưng lại không ngờ hắn lại xuất thân từ thế gia huân quý như thế, lại trải qua trắc trở như vậy khi còn là thiếu niên. A Lê bỗng nhiên cảm thấy việc Tiết Duyên ghét đọc sách, có lẽ chính là do điều này.
Phùng thị nói, "Ta đã nhìn Tiết Duyên từ nhỏ đến lớn, nói một câu bất kính, ta vẫn luôn coi hắn như cháu ruột mà đối xử, con nhà mình, nhìn thế nào cũng tốt, ta luôn dung túng hắn, nhưng chỉ ép hắn làm hai chuyện, một là đưa hắn vào thư viện, hai là để con ở lại." Bà thở dài nói, "A Lê à, ta thật sự sợ Tiết Duyên sẽ đi sai đường."
A Lê ôm sách, trong lòng mơ hồ nhận ra tại sao Phùng thị nói rõ với nàng những lời này.
Phùng thị kéo tay nàng lại, nói, "Ta và Tiết Duyên tuy thân phận chênh lệch rất lớn, nhưng nếu có chuyện lớn gì, hắn có thể lắng nghe ta, vả lại hôm nay ta thấy, hắn không phải vô tình với con. Con là đứa trẻ ngoan, ta vẫn luôn nhìn thấy hết, ta vốn vẫn sợ con cảm thấy cuộc sống khổ sở, sẽ không muốn ở lại, nhưng bây giờ nhìn xem, ta lo lắng nhiều rồi, A Lê của chúng ta là cô nương tốt nhất."
A Lê cắn môi, nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Nội", nàng giơ tay lên, dùng ngón tay lau nước mắt ở khóe mắt Phùng thị, nói, "Cuộc sống đang tươi đẹp, nội khóc cái gì chứ."
Phùng thị nói, "Lê nhi, con không biết mẹ con chúng ta đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn để có cuộc sống như ngày hôm nay."
A Lê vòng qua vai bà, dịu dàng nói, "Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, Tiết Duyên vốn không phải là người xấu, chúng ta tin chàng nhất định có thể học giỏi."
Phùng thị rưng rưng cười, bà cụp mắt sờ sờ trong tay áo, không biết tại sao lại biến ra một chiếc vòng tay, đeo vào tay A Lê, nói, "Đây là Tiết gia phu nhân trước khi đi nhờ ta, là gia bảo, đời đời truyền cho con dâu, hôm nay ta làm chủ, đưa nó cho con. Chỉ là phải con chịu tủi thân rồi, hôn sự phải trì hoãn thêm một thời gian nữa."
A Lê duỗi ngón tay sờ sờ vào vòng tay, xúc cảm âm ấm, ngọc hơi ướt dầu là một viên ngọc bích quý hiếm.
Phùng thị vuốt ve khuôn mặt nàng, nói, "Ít nhất phu thê sẽ làm bạn đến già, các con sau này có thể cùng nhau sống tốt một đời tươi đẹp."