Hai người đàn ông trưởng thành đến đưa nó đi, một người túm cổ, người còn lại giữ hai chân của nó, kéo nó ra ngoài với tư thế như mổ lợn.
Tô Hoà Hoà không ngừng cào cấu, vùng vẫỹ kịch liệt, còn ra sức mắng nhiếc chửi rủa mọi người xung quanh.
Vẻ mặt bác sĩ điều trị chính của bệnh viện tâm thần dần trở nên nghiêm trọng.
"Tình trạng con gái nuôi của cô rất tệ, sợ rằng phải điều trị vài năm mới ổn."
Tôi mỉm cười:" Không sao, giúp nó khoẻ lên là được, nhưng nó còn phải thi đại học, đây là chuyện quan trọng cả đời, tôi nghĩ trong vòng hai năm Tô Hoà Hoà sẽ khỏi hẳn phải không bác sĩ, liệu pháp sốc điện hay tiêm thuốc an thần đều được, tôi không ý kiến gì hết."
"À phải rồi, bình thường tôi bận lắm, sợ rằng con gái nuôi ở đây một thân một mình không ai chăm sóc, nên tôi đã nhờ hai dì tới giúp đỡ, không biết hai dì ấy có thể đến lo nó không?"
Bác sĩ nhìn hai người phụ nữ lực lưỡng trước mặt, cảm động gật đầu.
"Đối xử với con nuôi mà lại tốt như thế, thật đúng là hiếm thấy."
Tôi gật gù đồng ý.
Còn có thể tốt hơn nữa cơ.
Hai năm sau, dì giúp việc gọi điện cho tôi với chất giọng run run.
"Phu nhân, con nhỏ này điên thật rồi, không chỉ ăn qu@n lót của tôi mà đến keo 502 nó cũng nhét vào mồm."
"Nó còn coi mình thành chó cái... cuối cùng nhảy lầu luôn."
Tôi chợt dừng.
Chết rồi à?
"Không sao, không phải tại hai người, dù sao nó là một đứa tâm thần, nhảy lầu cũng bình thường thôi không phải sao?"
"Chỉ trách nó yếu ớt, không thể may mắn khỏi bệnh."