Ánh mắt Tô Hoà Hoà thoáng qua vẻ mãn nguyện khi thực hiện được ý đồ, tôi dẫn nó đi làm thủ tục nhận nuôi.
Kiếp trước tôi có mắt như mù, không nhận ra mấy cái tính toán xấu xa của nó.
Tôi nói với hiệu trưởng:" Chồng tôi giữ khá nhiều giấy tờ, nhưng khi anh ấy mất chúng lại thất lạc gần hết.
Bây giờ tôi chưa thể làm thủ tục nhận nuôi, chờ làm xong giấy tờ tôi lại tới bổ sung nhé, ông thấy được không?"
Tô Lam vui vẻ gật đầu:" Cô chịu nuôi nó là tôi biết ơn lắm rồi. Mấy cái giấy tờ gì đấy không cần gấp đâu. Tôi tin cô Cố mà."
Thế là tôi dắt Tô Hoà Hoà về nhà luôn.
Bạch Thư thân thiện nắm tay nó:" Em là em gái mẹ mới nhận nuôi đúng không!"
"Chào mừng em về nhà mình nhé!"
Tô Hoà Hoà nhìn chằm chằm chiếc váy công chúa của con gái tôi, mở miệng than thở:" Đẹp quá, ngày nào chị cũng được mặc đẹp như công chúa. Còn em chỉ có hai bộ đồ rách nát...."
Thấy con gái sắp tỏ ra thương xót Tô Hoà Hoà, tôi phải chạy lại ngay.
"Váy của chị con là do con bé may. Nếu con thích, con cũng có thể tự làm."
"Chỉ có đồ rách cơ đấy, bộ A Thư làm hư đồ của con à? Con bán thảm trước mặt con bé làm gì??"
Bạch Thư bừng tỉnh, rồi lại cười ngây ngô.
"Đúng vậy, mẹ đã nhận nuôi em, rồi sẽ cho em tiền tiêu vặt. Dù tiền tiêu vặt không nhiều như các bạn khác nhưng cũng đủ mua những mình thích."
Tôi cau mày:" Tiền cái gì mà tiền? Tôi cho chị ăn, cho chị ở là đã quá lắm rồi, chị còn vòi tiền tôi à? Thế mà hiệu trưởng còn bảo chị hiểu chuyện. Ngờ đâu lại là một đứa đua đòi."
"Sao? Trại mồ côi dạy các anh chị đi ăn xin đúng không?"
Nó sững sờ một hồi, sự lạnh lẽo loé lên trong mắt:" Thế nhưng... Theo luật pháp quy định, hàng tháng phải chu cấp từ 20-30% thu nhập để làm chi phí sinh hoạt cho con cái, phải không mẹ?"
Tôi cười lạnh:" Thủ tục nhận nuôi còn chưa làm mà chị đã bắt tôi trả phí sinh hoạt, nghĩ hay nhỉ?"
"Với cả năm nay chị mới 9 tuổi, hiểu biết cũng nhiều ha, còn biết lợi ích của việc được nhận nuôi cơ đấy. Hèn gì bị ba mẹ vứt bỏ phải vào trại mồ côi, cái loại như chị không ai nhận nuôi là đáng lắm."
Mắt nó đỏ hoe, cúi đầu chẳng nói câu nào.
Bạch Thư trố mắt nhìn tôi.
"Mẹ ơi, sao mẹ lại..."
Tôi giảng giải cho con:" A Thư à, nó là trẻ mồ côi, cuộc sống trước đây của nó rất thảm, nhưng chuyện đó không phải do chúng ta làm, đúng không con?"
"Chúng ta mang nó về cho ăn uống đầy đủ, đó là có lòng tốt, lẽ ra nó nên biết ơn mới phải, đằng này lại còn dám ngửa tay xin tiền mẹ?
Con đừng dễ dàng tỏ lòng thông cảm với người khác, không phải ai cũng cảm kích con đâu."
Bạch Thư vẫn chưa hiểu lắm, nhưng con bé vẫn gật gù đồng ý:" Con biết rồi mẹ ơi."
Lúc đó Tô Hoà Hoà cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt oán giận ban đầu bỗng trở nên tủi thân lạ kì.
"Cũng do trước kia con sống khổ quá, con chỉ muốn được được ăn no chứ không có ý gì đâu mẹ ơi.
Con xin lỗi ạ, sau này con sẽ không vòi tiền mẹ nữa đâu."
Tôi cười nhạo nó: "Dù sao mẹ cũng là mẹ nuôi của con, mẹ chỉ muốn con sửa đổi thói xấu mà thôi. Sao mẹ lại nỡ bỏ đói con được."
Đôi mắt nó sáng lên, gật đầu vâng vâng dạ dạ liên hồi.
Tát một cái rồi thưởng một viên kẹo, đây là cách vô cùng hiệu quả để dạy ra một con chó ngoan.