Gần đây Tô Hoà rất ngoan ngoãn nghe lời, tôi giả vờ áy náy, cho nó không ít tiền tiêu vặt.
Ngày nào cũng thấy nó cũng trang điểm váy vóc, mua quần áo giày dép hàng hiệu, tôi càng vui hơn.
Về sau, đúng như tôi mong đợi, lòng tham hư vinh của nó ngày càng lớn.
Tôi nhún vai bảo nó:" Không được rồi A Dao, gần đây công ty mẹ xảy ra khủng hoảng nhỏ, không có nhiều tiền nên phải tiết kiệm, hai tháng nay A Thư còn không có tiền tiêu vặt, mẹ chỉ cho con bé phí sinh hoạt bình thường thôi."
A Thư rất ngoan, dù hai tháng không có tiền nhưng con tôi chẳng than lời nào.
Tô Hoà Hoà lại càng không có tư cách đòi hỏi, dù sao bài học xương máu ở quá khứ vẫn in sâu trong nó.
Nó vung tiền vui vẻ chưa được bao lâu, nay lại chìm vào đáy cốc.
Cố Nha không kể thì tôi cũng đoán được, sau khi sống như nàng công chúa, làm sao Tô Hoà Hoà bằng lòng trở về cuộc đời một đứa ăn mày cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc như trước kia.
Chắc hẳn nó sẽ đi đào mỏ Giang Hoàn.
Giang Hoàn không phải thằng ngu, lòng dạ nó sâu không lường được, nếu không giữa vô vàn người, sao nó lại nhắm trúng A Thư và theo đuổi con bé tận 10 năm liền.
Nhưng nếu nó có lòng dạ thâm sâu, vì sao sau khi A Thư đồng ý, nó lại quay qua yêu đương với Tô Hoà Hoà?
Chẳng phải là vì con gái tôi có khí chất không tầm thường giống kẻ khác sao?
Dù với mục đích gì, Giang Hoàn cũng chẳng phải một đứa tốt lành.
Muốn lấy được tiền của cậu ta, ắt hẳn Tô Hoà Hoà phải trả một cái giá nào đó.
Vì vậy khi Tô Hoà Hoà gọi về bảo rằng tối nay nó sẽ qua đêm ở nhà bạn, không về nhà.
Tôi bật cười.
Bạn bè khỉ gì, chỉ có cậu "bạn trai" tình yêu học đường trong sáng muốn dùng tiền lừa nó "bán thân" mà thôi.
Sau ngày hôm đó, nó đã có tiền mua đồ xa xỉ, trở lại vui vẻ như xưa.
Đương nhiên số lần nó không về nhà càng nhiều hơn.
Cho đến một hôm Cố Nha kể với tôi, nó bắt gặp Giang Hoàn và Tô Hoà Hoà đang vụng trộm gặp nhau ở rừng cây sau trường.
Tô Hoà Hoà khóc thút thít, nói với Giang Hoàn nó có thai.
Tôi hỏi:" Giang Hoàn có nói gì không?"
Cố Nha khịt mũi khinh thường:" Thằng đó khốn nạn lắm dì, nó bảo nó không có tiền, không đưa Tô Hoà Hoà đi phá thai được?"
Giang Hoàn không nói dối.
Từ ngày Giang Hoàn chuyển qua trường trung học số 1, tôi không ngừng gây áp lực lên tập đoàn Giang thị mới đến thành phố A.
Phép vua thua lệ làng*, dù có lợi hại đến đâu, khi đến địa bàn của kẻ khác cũng chỉ đành cụp đuôi làm người.
*Cường long bất áp địa đầu xà - 强龙不压地头蛇 – qiáng lóng bù yā dì tóu shé (rồng cũng khó thắng được rắn địa phương).
Sau một thời gian dài bị gây sức ép nặng nề, chủ tịch tập đoàn Giang Thị đã quyết định lui về nơi cũ.
Cha mẹ Giang Hoàn lo lắng buồn bực, công ty bị thua lỗ không ít tiền, gần như trắng tay.
Hiện tại nào còn đủ tiền cho con trai ăn chơi phung phí?
Cho nên Tô Hoà Hoà đừng mơ phá được cái thai đó.
Nhưng với cương vị một người mẹ nuôi, sao tôi có thể không ra mặt khi con gái mình bị người ta lừa thành như vậy?
Trong phòng làm việc của hiệu trưởng, ông bà Giang vội vã chạy đến, nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.
Dù sao giám đốc Giang đã ở trên thương trường nhiều năm, chỉ trong chốc lát ông ta đã mỉm cười.
"Ôi chao, tôi không biết con gái nhà giám đốc Cố với con trai tôi là bạn chung lớp cơ đấy! Đây chẳng phải là.. Người một nhà không nhận ra nhau hay sao? Với cả giám đốc Cố này, nhà chúng tôi vừa chuyển đến chưa được bao lâu, không biết đã mạo phạm cô lúc nào, thôi thì nể tình duyên phận của hai đứa trẻ cô có thể cho chúng tôi biết lý do không?"
*Đại thủy xung/trùng liễu Long vương miếu – 大水冲了龙王庙 – dà shuǐ chōng le lóng wáng miào (nước lớn tràn vào miếu Long vương.)
Tôi cười khẩy, nhướng mày liếc sang Giang Hoàn.
"Tình cảm gì? Nếu con trai hai người không dụ dỗ con gái nuôi nhà tôi, tại sao con bé lại mang thai ở tuổi vị thành niên?
"Nếu nó và con trai hai người không phải bạn chung lớp, có lẽ tôi sẽ không ra tay với công ty Giang thị."
Giám đốc Giang nổi giận đùng đùng, vừa quay người đã tát Giang Hoàn một bạt tai.
"Thứ nghiệp chướng nhà mày? Mày mới bao lớn? Thế mà mày dám...mày dám làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy!"
Giang Hoàn bị đánh chấn động cả người, mặt Tô Hoà Hoà cũng tái nhợt.
Hai đứa nó muốn giải thích, nhưng sự thật đã rành rành trước mặt, muốn nói cũng không biết nói gì.
Cho nên Giang Hoàn vừa chịu từng cái bạt tai như muốn xuyên qua da thịt, vừa khóc lóc om sòm.
"Lần sau con không dám nữa đâu! Nó dụ dỗ con trước!"
"Tô Hoà Hoà dụ con mua đồ cho nó, sau đó nó sẽ cho con "chơi".
Tô Hoà Hoà nổi điên gắt lên: "Cậu nói dối!"
Tôi tát vào mặt nó một tiếng rõ kêu:" Mới còn nhỏ đã không biết xấu hổ? Gen ba mẹ ruột của chị kém chất lượng thế! Tôi cho chị ăn học bao nhiêu năm, sao chị lớn lên còn d@m đãng hơn gái đi3m vậy hả?"
"Chị thích đi quyến rũ đàn ông thì còn học hành làm gì! Tôi sẽ cho chị làm đơn thôi học! Thích bán thân đúng không? Được, chị thích bán bao nhiêu thì bán, tôi không chứa chấp nổi chị!"
Tô Hoà Hoà bụm mặt không dám hó hé.
Cô giáo không chịu được bèn lên tiếng.
"Được rồi được rồi, tôi gọi mọi người lên tìm cách giải quyết, đánh mấy đứa nhỏ cũng không phải cách hay, mọi người hãy bình tâm một chút nào."
"Tôi chẳng quan tâm A Hoà có dụ dỗ con trai hai người không, nhưng con trai hai người sai là sự thật. Tôi sẽ không bỏ qua nếu các người chưa ra khỏi thành phố A."
Giám đốc Giang vốn đã bình tĩnh, vừa nghe xong lại bực bội không chịu được.
Người đàn ông trông có vẻ nho nhã này đột nhiên rút thắt lưng, đánh cho Giang Hoàn một trận thừa sống thiếu chết.
Cuối cùng Giang Hoàn ngã vào góc phòng làm việc hệt như một con chó giãy chết, cả người co giật.