Những quả dâu tây đỏ tươi cùng kϊƈɦ cỡ được xếp khéo léo trong hộp giấy, chắc hẳn là mới được hái và vận chuyển về bằng máy bay, Ngôn Dật có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào tươi mát từ chúng. Cậu biết trong này một nửa là mùi tiền, không còn lựa chọn khác ngoài việc cố gắng chống đỡ đau đớn, dùng hết sức lực còn lại bày ra dáng vẻ thích ăn.
Thứ mà cậu thích thú không phải dâu tây, mà là tin tức tố an ủi được ám trêи mỗi quả dâu khi nhận được.
Tin tức tố trong tuyến thể của mỗi người có sự khác biệt tinh tế về các chức năng, đại khái có thể được chia thành áp chế, động viên, tán tỉnh, v.v., thay đổi theo tâm trạng của cơ thể.
Alpha muốn phóng thích tin tức tố động viên cần bảo đảm việc duy trì sự yên tĩnh mới có hiệu quả, xuất phát từ ý muốn bảo vệ Omega nhỏ yếu mà tự động thoát ra ngoài tuyến thể, kϊƈɦ thích các giây thần kinh cảm thụ ở tuyến thể của Omega và truyền đến trung tâm thần kinh, khiến Omega có đủ cảm giác an toàn, đưa đến tác dụng giảm đau và trấn an.
Sự phóng thích tin tức tố động viên từ Lục Thượng Cẩm làm Ngôn Dật cảm thấy mệt mỏi, bởi vì hắn thiếu đi sự kiên trì.
Cùng với đó là ý muốn bảo hộ cậu.
Một Omega đứng trêи đỉnh của kim tự tháp có tuyến thể khác biệt bậc ba nằm ngoài tầm với của Alpha, có thể cưỡng ép hai chiếc GTR dừng lại bằng tay không, bắt được những viên đạn tốc độ cao của khẩu AK47 và phá vỡ kính chống đạn hai lớp máy bay trực thăng bằng tay không. Omega đó, triệu người chỉ có một, hết nằm nay qua năm khác hao mòn đi tiếc thương của Lục Thượng Cẩm.
Khi ký hiệu trêи tuyến thể bị tẩy đi, không còn ràng buộc, Lục Thượng Cẩm cho rằng điều này chính là chia tay. Nhưng đối Ngôn Dật mà nói biểu hiện cho gia đình tan vỡ, nơi cậu từng sống mười năm cũng không thể viết tên cậu lên lần nữa.
Lúc mới mua, chỉ cần bóp nhẹ là có thể lấy được một đoạn dài kem, nhưng đáng tiếc người ta cứ muốn rút trở lại. Sau này dùng nhiều hơn, thì bắt đầu chèn ép đập dập nó, cuộn thành nếp dày mới chắt ra được chút ít bé bằng hạt đậu, mệt mỏi vì tốn quá nhiều công sức bỏ ra cho nên tạm thời chưa vứt đi vội.
Con thỏ nhỏ đao thương bất nhập, căn bản cần gì người che chở?
Lục Thượng Cẩm sờ đầu cậu: "Chiều nay tôi có chuyến bay, phải đi công tác ít ngày, khi nào trở lại sẽ đưa em về nhà."
Nghe đến hai từ công tác, Ngôn Dật liền cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng khi nghe nửa câu sau, cậu đã thoải mái hơn rất nhiều.
Cậu mỉm cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Bốn từ "Đưa em về nhà" bình thường nhưng tại sao khi ghép vào lại ấm áp đến vậy, như que diêm đột nhiên sáng lên trong đêm giá lạnh, chiếu vào con ngươi rạng ngời long lanh của Ngôn Dật.
"Ừm, đưa em về nhà..." Ngôn Dật nắm lấy bàn tay còn chưa kịp thu lại của Lục Thượng cẩm, khẽ hôn lên đầu ngón tay hắn.
Lục Thượng Cẩm cúi đầu hôn mi tâm cậu: "Ngoan một chút."
Hắn rời đi, Ngôn Dật bị bỏ lại trong phòng chăm sóc đặc biệt xám trắng trống trải, cậu lấy cuốn sổ quen thuộc và một cây bút ra, lật sang trang mới, viết vào bốn chữ "Đưa em về nhà".
Ngôn Dật ngẩn ra, gõ từng cái tên một, đến khi hồi phục lại, bên trong danh sách chỉ còn mỗi mình Nguyên Mịch.
Hóa ra một người có thể tẻ nhạt đến mức độ này.
Bộ phim truyền hình mới của Nguyên ảnh đế được phát hành, cậu ta trêи tấm poster mặc một bộ trang phục lộng lẫy, hắc y cùng với song kiếm, khuôn mặt lạnh lùng, đang đứng cùng vị trí với một Alpha quyến rũ khác có mái tóc dài và vẻ ngoài mạnh mẽ.
Những người hâm mộ gào thét đánh giá trong những tấm ảnh chụp, bình luận "AAAAA" bên trêи như đang phát ra tiếng kêu chói tai.
Alpha quyến rũ trong ảnh cúi đầu hôn lên trán Nguyên Mịch, cậu ta nâng đôi mắt ngây thơ vô tội như cún con, chân thành thâm tình nhìn đối phương. Có chút hơi quá lố, nhưng sự nhiệt tình vẫn còn ở đó.
Lục Thượng Cẩm lúc nãy cũng để lại cho cậu một nụ hôn trêи mi tâm không khác biệt lắm so với bức ảnh này, lực cúi vừa phải, nhưng tựa như vì cố gắng thực hiện cảnh quay trước ống kính nên mang cảm giác có lệ mà xa cách.
"Hiện tại anti-fan núp sâu quá ta? Hai mặt giả tạo có phải là tính cách của mày?"
"Tất cả chúng ta đều yêu thương Nguyên Nguyên, cho nên cậu cũng thế thôi, hay là mẹ chết nên không có ai yêu thương? "
"Người đui lớ ngớ coi chừng bị thương, nếu như còn chút lương tâm nào thì khống chế bản thân tí đi, đừng tạt nước bẩn vào Nguyên Nguyên nữa, cảm ơn."
Ngôn Dật: "..."
Nguyên Mịch vốn đang ở phim trường, một bên trang điểm một bên lướt weibo, trông thấy bình luận đánh giá "Kỹ năng diễn xuất rất tuyệt" vô cùng hot kia, lập tức nheo mắt lại.
Nhìn lại ID đó lần nữa.
<Tại sao có thể ăn thỏ con>
Nguyên Mịch bị một luồng nhiệt không tên bóp lấy cần cổ, cưỡng ép suy nghĩ giảm béo xuống, mở web đặt đồ ăn order ngay hai cân đầu thỏ cay.
Vừa chốt đơn xong, điện thoại liền gọi tới.
Xác nhận màn hình ghi chú: "Hạ tổng", là người không thể trêu trọc nổi.
"Xin chào ngài, Hạ tổng." Nguyên Mịch lễ phép cười, lấy cuốn kịch bản che khuất khóe miệng đang nhếch lên, ngồi trong góc nói chuyện.
"Đưa địa chỉ bệnh viện của người kia cho tôi, tiền sẽ chuyển vào tài khoản."
Âm thanh kiêu căng đầy ngạo mạn của Alpha.
——
Rất nhanh Ngôn Dật đã nhận được thông báo tin nhắn bị hack và xóa, trong vòng ba ngày tới không thể đăng bình luận.
Trong đời lần đầu tiên có nhiều người nói chuyện với cậu như vậy, cái không khí náo nhiệt thế mà chỉ tồn tại được 15 phút liền chết yểu, thật đáng tiếc.
Chơi với Nguyên ảnh đế có thể giết thời gian, đã sáu bảy tiếng trôi qua, Ngôn Dật mệt mỏi ôm điện thoại di động, nằm trong chăn chờ cơn đau do sưng tấy lan tràn khắp cơ thể, ập đến như thủy triều, ảnh hưởng của thuốc phát tác, dằn vặt ngày qua ngày.
Có đôi lúc cậu rất muốn đi ra ngoài một chút, cô đơn không phải là nửa đêm mất ngủ, mà là đột nhiên muốn tìm ai đó uống ly rượu, nhưng lướt qua danh sách bạn hồi lâu, cuối cùng bỏ đi.
Gần tám giờ, Ngôn Dật chạy vào phòng tắm mấy lần nhưng không nôn ra được gì, mất hết sức lực bò trở lại giường, đành nằm nhoài bên mép bồn cầu, chật vật nặng nề gom lại giống như cậu đang cố gắng nhồi nhét một vò rượu Ngũ Lương Dịch trong bữa tiệc.
Cậu đành quỳ gối ngủ bên bồn cầu, muốn nôn cũng thuận lợi hơn chút.
Nếu có Lục Thượng Cẩm ở đây, cậu sẽ không thất thố như thế, cậu muốn để hắn nhìn thấy bản thân hoàn hảo kiên cường nhất của mình, không muốn lòng Lục Thượng Cẩm có thêm những tính từ như "Phiền phức" vào trong ấn tượng vốn đã mờ nhạt.
12 giờ đêm. Cửa phòng bệnh khe khẽ mở ra, hình dáng một người cao lớn nhấc theo một chiếc hộp vuông đi tới, không bật đèn lớn, mà dùng đèn pin điện thoại rọi sáng, mở công tắc chiếc đèn giường mờ mịt, tránh đánh thức người đang ngủ say trong chăn.
Hắn tìm trong phòng bệnh một hồi, phát hiện ra thỏ nhỏ đang co ro ngủ trêи nền trong phòng tắm.
Cùng với con thỏ tay cầm mũ bảo hiểm đen, một tay giơ Desert Eagle chỉ vào trán y ngày đó khác hẳn nhau, cậu suy yếu như cánh bướm tàn phế, chết cứng trong trận gió Bắc đầu đông rét muốt.
Từ trước đến nay cậu chưa từng nhận được cảm giác vỗ về như vậy, người kia kiên nhẫn phóng thích tin tức tố mà không hề vội vã, cũng chẳng có tạp chất hỗn loạn.
Một mùi hương thanh đạm tràn ngập trong không khí, khó mà phân biệt được là mùi thơm của thứ gì, tựa như vô tình ngửi được ở tiệm hoa, hình như là hoa Baby.
Cảm giác an toàn đầy đủ mãi đến sáu giờ sáng hôm sau mới biến mất.
Ngôn Dật ngủ thẳng đến trưa, bị y tá thay thuốc tiến vào làm tỉnh lại, bên cạnh gối có một cái hộp.
Mở ra nhìn một chút, là cỏ khô Timothy nhập khẩu.
Ngôn Dật cũng không nhớ rõ, cửa sổ mở toang, mùi tin tức tố của người chưa rõ danh tính đã hoàn toàn biến mất trước khi cậu tỉnh lại.
Cậu nói: "Không phải là trà."
Y tá hiếu kỳ: "Vậy đó là thứ gì?"
Ngôn Dật cầm một ít cỏ khô bỏ vào trong miệng, mùi thơm dai dẳng, không nhịn được lại ăn thêm một miếng.
"Là thức ăn cho thỏ."
Nó trở thành món chính duy nhất mấy ngày nay cậu ăn được mà không bị nôn ra ngoài.
Nhưng cậu không dám đi tìm hiểu, cũng chống cự việc muốn biết mùi vị hoa Baby nhàn nhạt trong cái hộp này đến từ ai, là bản năng sợ hãi lòng tốt của người lạ.
Lục Thượng Cẩm sau đó trở về, trạng thái của Ngôn Dật đã chuyển biến tốt, từ từ thích ứng tác dụng phụ của loại này thuốc mê này, có thể về nhà chờ đợi cuộc phẫu thuật.
Ngôn Dật ngồi vị trí phó lái, nhìn dãy cây xanh ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về, nhưng thật ra là đang nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Thượng Cẩm qua gương chiếu hậu.
Từ trước đến nay đều là Ngôn Dật lái xe, rất ít khi có cơ hội yên tĩnh ngắm nhìn Lục Thượng Cẩm như vậy, nhìn rất lâu mà không bị từ chối hay quấy rầy.
Chiếc xe không đi về phương hướng quen thuộc, lúc này Ngôn Dật bỗng nhiên thức tỉnh, kinh ngạc hỏi: "Không trở về nhà sao?"
Lục Thượng Cẩm vẫn nhìn thẳng phía trước, chờ tín hiệu từ đèn giao thông, gõ nhẹ đầu ngón tay thon dài vào vỏ da vô-lăng.
"Về nhà tôi, cha mẹ muốn tôi đưa em về nhà cho họ gặp."
Trong lúc đi công tác Lục Lẫm liền gọi một cuộc điện thoại Quốc tế, thúc giục miết khiến Lục Thượng Cẩm phiền muộn không thôi.
Khóe miệng vốn hơi nhếch của Ngôn Dật lập tức cứng đờ, chóp mũi run lên với biên độ cực nhỏ, không tự chủ được giậm chân.
"Không, em không đi, Cẩm ca, em không đi!"
Cậu run rẩy nắm chặt tay trái, giấu ra sau lưng, cọ vào vải vóc chiếc áo, trong lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi lạnh, sợ hãi sờ vào tuyến thể sau gáy.
=================
Tui có sub một đoạn kịch truyền thanh của bộ này, mn nghe thử nhé, thỏ con cực kì đáng thương, cho dù cố chấp nhưng k thể giận được, chỉ thấy buồn cho bé.