[ABO] Sách Lược Cứu Rỗi Nam Phụ Của Nhân Vật Pháo Hôi

Chương 27: Như đang yêu xa



Buổi chiều Mạc Tư Hạ học xong mới mở điện thoại xem thông báo, lập tức 3 tin nhắn từ Lê Sâm hiện lên màn hình.

Đại khái cậu đoán được vị diễn viên nọ là ai rồi, còn có thể là ai vào đây được chứ?

Cậu ở lại với Lâm Viên Ảnh cả trưa, người kia cũng kiên nhẫn đợi cả trưa, đúng là sức chịu đựng bền bỉ đáng khen.

Mạc Tư Hạ đọc đến dòng tin nhắn Lâm Viên Ánh sẽ đầu tư vào bộ phim của Diệp Băng Băng, cậu nhíu mày nhớ lại, đúng là hình như trong cốt truyện ban đầu có tình tiết như vậy, nhưng không phải xảy ra bây giờ.

Cậu nghi ngờ, mặc dù tình tiết vì cậu mà bị xáo trộn nhiều, nhưng có những tình tiết trong cốt truyện vẫn sẽ xảy ra cậu không can thiệp được. Ví dụ như lần này đây, Diệp Băng Băng trở nên nổi tiếng nhờ bộ phim có Lâm Viên Ánh đầu tư, đây là bước đệm quan trọng trong sự nghiệp của cậu ta nên không dễ bị xóá bỏ.

Nhưng dòng tin nhắn cuối của Lê Sâm làm cậu thấy yên tâm hơn với Lâm Viên Ảnh: [Nhưng ông chủ rất chung thủỷ với cậu.]

Mạc Tư Hạ đoán Diệp Băng Băng làm trò mèo nào đó bị Lâm Viên Ảnh bắt thóp vặn lại rồi bị trợ lý nhìn thấy đoán được, dù sao những chuyện như thế Lê Sâm đi theo Lâm Viên Ảnh thấy cũng đủ nhiều để nhìn thấu.

Mạc Tư Hạ chuẩn bị thi cuối học kỳ 1 năm cuối cấp, chẳng mấy chốc chỉ còn nửa năm nữa cậu sẽ thi đại học.

Trong khoảng cuối năm này sẽ là thời gian bồi dưỡng cao độ cho kỳ thi Đại học chuẩn bị diễn ra.

Mạc Tư Hạ thi vào Sân khấu điện ảnh Trung ương nên sẽ tập trung vào khối S00. Với một người đã từng làm nghệ thuật lâu năm và từng đoạt giải Nam chính xuất sắc nhất như Mạc Tư Hạ thì dĩ nhiên là không khó.

Đối với Mạc Tư Hạ trước kia, diễn xuất chính là cuộc sống của cậu, cậu liều mình sống với diễn xuất, và giờ cũng vậy, cậu đang dần lại một lần nữa tiến đến cuộc sống đó của mình.

Sau mỗi giờ học cậu sẽ đến lớp học diễn hoặc năng khiếu, Mạc Tư Hạ này sẽ tạo nên một Mạc Tư Hạ ngày ngày nỗ lực để trở nên tốt hơn, đây là cách bền vững nhất để tạo nên một con người từ vô dụng có tiếng đến thành công rực rỡ.



Dạo này Mạc Tư Hạ bận rộn đến nỗi Lâm Viên Ảnh chỉ được gặp cậu mỗi tuần một lần, là lần Mạc Tư Hạ đưa cơm định kỳ đó. Anh rất thích đồ ăn do Mạc Tư Hạ nấu, mỗi tuần đều mong ngóng cậu đến đưa cơm cho mình, các món anh thường đặt ăn bên ngoài đều cảm thấy không ngon nữa, chỉ ăn qua loa cho qua bữa. Nhưng anh lại tò mò không biết hôm nay sẽ được Mạc Tư Hạ cho ăn gì mỗi khi cậu ghé đến đưa cơm.

Tuy vậy nhưng mỗi ngày anh đều nhắn tin hỏi thăm Mạc Tư Hạ như: Ngày hôm nay em ăn gì?; Hôm nay đi học có gì vui không?; Chiều nay em đi học diễn à?...

Mỗi lần như thế Mạc Tư Hạ đều nhiệt tình đáp lại, tình cảnh như vậy khiến Lâm Viên Ảnh cảm giác như đang yêu xa vậy, nhưng anh biết mình không thể phiền cậu chăm chỉ học hành.

Chính vì thế mỗi lần gặp cậu anh sẽ chỉ dán mắt vào con người ấy, ngắm nhìn mọi hành động cử chỉ của người ấy, ôm ấp người ta một phen để thoả nỗi nhớ

Mạc Tư Hạ bị nhìn chằm chằm, còn bị ai đó ôm ấp, mỗi lần như thế cậu đều ngại ngùng đến đỏ cả mặt, nhưng

Lâm Viên Anh lại vô cùng thích thú khi thấy cậu như vậy. Kể ra chuyện này cũng có nguyên nhân.

Trước kia cậu thích Lâm Viên Ảnh, là cái thích của độc giả dành cho nhân vật, nên khi được tiếp xúc thật với nhân vật đó cậu sẽ ngại ngùng vì được gần người chuẩn gu của mình như vậy, sau này cậu theo đuổi Lâm Viên Ảnh vừa là vì thực sự thích anh, vừa là muốn cứu anh.

Khi ở cạnh người mình thích sẽ không tự chủ được vì hành động thân mật mà rung động đến đỏ mặt tía tai.

Nhưng gần đây không những cậu chỉ đỏ mặt mà tay chân còn hồng hào theo.

Sau cái lần đi khám ở bệnh Viện ở cùng một phòng với Lâm Viên Ảnh, rất lâu sau cậu được hệ thống thông báo đã hoàn thành hai nhiệm vụ cấp phụ: Được Lâm Viên Ảnh đánh dấu tạm thời và tiếp xúc thân mật với Lâm Viên Ảnh. Vì thế nên được cân nhắc phát phần thưởng.

Vẫn là hệ thống Cầu Cầu đột ngột xuất hiện như mọi khi, lúc này Mạc Tư Hạ đang trong lớp học bỗng trong đầu vang lên giọng nói máy móc:

(Ting! Xin chào ký chủ, tôi có tin vui cho cậu.)

Mạc Tư Hạ bị con quỷ hệ thống này làm cho giật mình, cậu đang đọc đến đoạn trống làng thúc giục đóng sưu thuế trong tác phẩm Vợ nhặt của nhà văn Kim Lân, tiếng "Ting!" của hệ thống lại đúng lúc như vậy. Mạc Tư Hạ trong lớp vờ như không có gì đọc sách như thường, trong đầu lại trò truyện với hệ thống.



'Tin vui gì?'

(Chúc mừng ký chủ hoàn thành 2 nhiệm vụ ẩn phụ, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng chúng tôi quyết định thưởng cho ngài 2 phần thưởng.)

'Phần thưởng? Có thưởng á? Mau nói' Mạc Tư Hạ có phần mong chờ khi nghe đến có phần thưởng.

(Nhiệm vụ phụ ẩn thứ nhất: Được Lâm Viên Ảnh đánh dấu tạm thời, phần thưởng: Làn da nhạy cảm. Nhiệm vụ ẩn thứ hai: Môi chạm môi với Lâm Viên Ánh; phần thưởng: đôi môi căng mọng hồng hào.)

'..

'Quỷ gì vậy? Phần thưởng được cân nhắc kỹ lưỡng đây á? Tôi không có quyền được lựa chọn à?'

(Không được, phần thưởng sẽ trực tiếp áp dụng lên người cậu.]

'Đây mà gọi là phần thưởng sao?' Dù sao thì nghe rất củ chuối, Mạc Tư Hạ không chấp nhận được

(Đúng vậy, thỉnh ký chủ cố gắng sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ.] sau đó không còn tiếng ồn ào của hệ thống trong đầu nữa.

Mạc Tư Hạ vùi đầu xuống sách, nhiệm vụ ẩn này sao cứ hao hao như cậu đang công lược Lâm Viên Ảnh vậy, không nhẽ là cột mốc của con đường cứu Lâm Viên Ánh sao?

Không lâu sau cậu lại hoàn thành nhiệm vụ ẩn thứ 3: khiến Lâm Viên Ảnh trải lòng, phần thưởng: cặp mắt sinh động.

Mạc Tư Hạ rất không biết nên nói lời gì với những phần thưởng này.