[ABO] Sách Lược Cứu Rỗi Nam Phụ Của Nhân Vật Pháo Hôi

Chương 36: Giấc mơ



Trong giấc mơ của Mạc Tư Hạ, cậu thấy mình đang ở một không gian vô cùng quen thuộc, nhìn khung cảnh xung quanh, niềm xúc động trong tim bỗng dâng lên khiến cậu nghẹn ngào, đây là căn nhà trước kia của cậu, căn nhà cậu đã lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ mình, người đã cứu vớt và cho cậu một cuộc đời mới.

Mọi thứ dường như không thay đổi gì so với trong trí nhớ của cậu. Từ cỏ cây trong vườn, con đường đá trải dài, đến hiên nhà đón gió.

Cậu biết đây là một giấc mơ, nhưng dường như cậu không muốn tỉnh lại, cậu chậm dãi ngắm từng thứ một, bởi vì cậu sợ nếu như bỏ lỡ sẽ không được nhìn lại khung cảnh này một lần nữa.

Mạc Tư Hạ lấy can đảm bước vào nhà, cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc, giọng nói ấy đã từng dạy cậu những câu thoại đầu tiên, đó là giọng của bố cậu.

“Ngày nào bà cũng nhìn nó như vậy sao nó yên tâm đi được đây”

Mạc Cảnh an ủi vợ mình, từ ngày con trai họ qua đời ngày nào Chương Di cũng ngắm nhìn những món đồ mà Mạc Tư Hạ để lại, cố gắng xắp xếp chúng như thể cậu chưa từng rời đi, chưa từng chia xa bọn họ.

Hai mắt Chương Di đỏ hoe chỉ vào từng tấm hình của Mạc Tư Hạ, bà vuốt ve chúng,

“Ông nhìn xem, đây là hôm đầu tiên tôi với ông đưa nó từ cô nhi viện về, đáng yêu biết bao, tôi vừa gặp đã thích nó.”

“Cái lần nó bị ốm suýt mất nửa cái mạng đó làm tôi đau lòng muốn chết. Ông nhìn xem, sau khi nó khỏi bệnh liền nói muốn chơi Piano, tôi với ông mời thầy về dạy lúc nhìn thấy đàn nó rất vui, không ngờ học nhanh như vậy, đúng là đứa trẻ thông minh.”

“Đây là ngày đầu tiên nó đi học ở trường mới. Được mặc đồng phục mới nó vui biết bao, tung tăng chạy nhảy mấy vòng, nói sẽ làm quen thật nhiều bạn mới.”

“Đây là lần đầu tiên nó diễn kịch ở trường, sau đó nó nói nó thích diễn xuất. Bà nhìn về nơi bắt mắt nhất trong căn nhà, nơi đó có rất nhiều cúp và giải thưởng của Mạc Tư Hạ, trong đó có một chiếc nổi bật nhất, là chiếc cúp dành cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất cậu vừa nhận được trước khi qua đời, “Nó thành công rồi.”



Bà nhìn vào từng tấm hình của Mạc Tư Hạ mà không kìm nổi nước mắt,

“Đứa bé ấy chưa từng làm chúng ta thất vọng, nó ngoan như vậy mà, sao ông trời nỡ, nỡ cướp nó khỏi chúng ta.”

Mạc Cảnh vỗ lưng an ủi Chương Di cho bà dịu đi cơn xúc động.

Là một người chồng, một người cha, là trụ cột gia đình ông luôn phải tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng Mạc cảnh không bao giờ quên được nỗi xúc động, sự vui mừng khi lần đầu tiên Mạc Tư Hạ gọi ông là bố, lần đầu tiên cậu chủ động nắm lấy tay ông.

“Thằng bé chắc hẳn đã đi đến một thế giới khác, ở đấy cũng sẽ có nhiều người yêu thương nó. Chỉ cần chúng ta không quên nó, nó mãi mãi ở cạnh chúng ta.

“Đúng rồi, chúng ta phải sống thật tốt, có như thế Tư Hạ mới không lo lắng về chúng ta được. Thằng bé này tình cảm lắm, thấy ông với tôi buồn nó nhất định sẽ không yên lòng mà đi.”

Mạc Tư Hạ không biết nước mắt của mình đã giàn rụa từ lúc nào, cậu đưa tay lên quẹt mắt, mở mắt ra khung cảnh lại thay đổi.

Cậu đang ngơ ngác định hình lại thì một giọng nữ quyền lực vang lên.

“Cậu đọc mấy cái kịch bản này cho tôi, sau đó ưng cái nào thì nói, đừng có mà suốt ngày lười biếng như thế.”

Mạc Tư Hạ nhận ra đây là chị quản lý cũ của cậu, cậu coi chị ấy như chị gái mình vậy, tuy đôi lúc có mắng cậu mấy câu, nhưng thực chất lại rất quan tâm đến cậu.



Tình hình này chắc hẳn sau khi cậu qua đời đã tiếp quản người mới. Chị quản lý này nhiều năm như vậy chỉ làm quản lý cho mỗi mình cậu, tiêu chuẩn chọn nghệ sĩ rất cao.

“Chị à, em vừa quay xong một bộ không thể nghỉ ngơi một chút sao?” Nghệ sĩ

nam nói.

“Cậu nghỉ một tuần rồi còn chưa chán sao? Hay là muốn thất nghiệp thì nói thẳng để tôi chọn người khác.” Chị quản lý tức giận, lúc này không hiểu sao lại nghĩ đến người trước kia mình từng dẫn dắt,

“Đúng là không bằng một phần mười của cậu ấy.”

Chị chỉ nói âm lượng nhỏ nhưng nghệ sĩ kia biết người chị nhắc đến là ai. Cậu ta như uống phải thuốc tăng lực mà quay ngoắt 360 độ bừng bừng khí thế.

“Đúng là mười người như em cũng không bằng được đàn anh Mạc, nhưng em sẽ cố gắng, cố gắng bằng một nửa anh ấy thôi cũng được. Chị, chị đừng bỏ em nha.”

Chị quản lý ngạc nhiên nhìn thái độ thay đổi của cậu nhóc nghệ sĩ mới, nhất thời mềm lòng xoa đầu cậu.

“Biết thế thì đọc kịch bản đi.”

Mạc Tư Hạ cảm thấy cảm xúc của mình như đang đi trên tàu lượn siêu tốc vậy, cậu thấy bố mẹ nhớ thương mình mà đau lòng, thấy bố mẹ sống tiếp thật tốt mà an tâm, thấy có người còn nhớ đến mình mà trong lòng thấy vui vẻ.

Cuối cùng, cậu đã an lòng không vướng bận gì mà rời đi.