Hai ngày kiểm tra tháng biểu hiện của Sơ Lê vô cùng bình tĩnh. Từ phòng thi ra, Sơ Nguyên nhắn WeChat cho cô một tin:
Nếu giết người mà không phạm pháp thì tốt rồi: [Em không thích người bộ chẳng lẽ thích chó sao?]
Nhất Chỉ Lê:[.....]
Sơ Lê bĩu môi, đọc xong tin nhắn rồi bỏ vào cặp sách.
Hoàn thành xong đợt kiểm tra này, cô và Tạ Mạn hẹn nhau cùng ăn một bữa lẩu để chúc mừng. Cổng trường, ngựa xe như nước*, hai tuyến đường chính đỗ đầy xe đón học sinh, cách trái phải cổng trường 10 mét học sinh vây chặt như nêm như cối.
(*: ý chỉ sự đông đúc.)
Sơ Lê nhón mũi chân lên nhìn:" Hình như đằng trước có tai nạn giao thông."
Vóc dáng Tạ Mạn so với cô thì cao hơn một chút, tay chân linh hoạt, ánh mắt sắ bén tinh tường, thoáng nhìn thấy xe cảnh sát đằng trước, gật gật đầu:"Đúng vậy, còn có cả cảnh sát tới nữa."
Có điều vụ tai nạn giao thông này cũng không có quan hệ gì với cô hết.
Sơ Lê cảm thấy hơi hoảng hốt. Từ xa nhìn thấy hiện trường tai nạn có một vũng máu rất lớn, chủ xe đang dùng tay bịt chặt vết thương trên trán, mặt đầy đau khổ, áo sơmi trắng đã bị máu nhuộm đỏ toàn bộ.
Sơ Lê trong lòng không yên đang mông lung quan sát thì bị Tạ Mạn kéo tay lôi đến quán lẩu gần đó. Bàn tay cô lạnh lẽo, trong đầu vẫn luôn là cảnh tượng máu me ở hiện trường vụ tai nạn.
Cô nhớ rõ lúc Trần Dã chết ở kiếp trước cũng là trên ghế lái ở ô tô, gáy hắn chảy rất nhiều rất nhiều máu, sắc mặt trắng bệch yếu ớt như vẻ mặt lại hiện lên sự yên bình khó tả.
Tạ Mạn lôi cô về từ dòng kí ức, giật giật cánh tay, hỏi:" Lê Lê, cậu suy nghĩ cái gì mà thất thần như vậy?"
Sơ Lê tự véo lòng bàn tay mình:" Suy nghĩ chút về bài thi thôi."
Tạ Mạn tiện tay chọn vài món rồi nhét menu vào tay Sơ Lê, hỏi:" Cậu làm bài không tốt sao?"
Sơ Lê nhíu mày, bộ mặt trầm trọng khiến Tạ Mạn nghĩ cô không làm được bài liền mở lời an ủi:" Không sao đâu, chỉ là một bài kiểm tra tháng thôi mà, lần sau cô gắng hơn chút nữa là được rồi."
Thất trung học bá nhiều như rừng, muốn đứng nhất trong bài kiểm tra tháng đúng là không hề dễ dàng.
Tạ Mạn thử vài lần vẫn không biết phải hỏi kiểu gì cho khéo léo chút, nhưng cuối cùng lại không nén nổi tò mò, liền thân cận hỏi:" Lê Lê, lần kiểm tra này cậu nghĩ sẽ đứng thứ bao nhiêu?"
Nhân tài Thất trung nhiều như vậy, hồi đầu vào cũng bị loại hơn 50 người. Lần này tụt hạng Tạ Mạn nghĩ Sơ Lê hẳn sẽ rất khổ sở.
Sơ Lê nghiêm túc nghĩ nghĩ:" Chắc xếp thứ 2."
Tạ Mạn:"......."
"Đề toán mình nghĩ đã làm sai một câu rồi, hẳn sẽ mất hai điểm. Hơn nữa Hứa Lương Châu học toán rất tốt, nếu hắn lấy được điểm tối đa thì chắc mình xếp hạng 2, còn nếu không sẽ là hạng nhất."
Tạ Mạn:"........"
Làm phiền quý vị.
Sơ Lê không thể ăn quá cay, chỉ tùy tiện uống vài ngụm canh, ăn vài thứ linh linh chống đói. Cô vốn bị bệnh tim, ăn cay thật sự rất không tốt, không thể tùy tiện ăn vào. (thật ra đoạn này mình không hiểu bản cv nên chém bừa. Nguyên văn là: Sơ Lê ăn không hết cay, nàng cũng chỉ có thể ăn canh xuông nồi, chẳng sợ đối hồng nồi sàm muốn chết, cũng không dám dễ dàng đi chạm vào.)
Ăn xong nồi lẩu.
Tạ Mạn thỏa mãn ngồi dựa vào lưng ghế, tay vuốt vuốt cái bụng hơi phình lên của mình, bát quái từ kì kiểm tra tháng này đến Thất ban.
Tạ Mạn nói:" Lần này Trần Dã không làm bài kiểm tra tháng."
Sơ Lê không dám uống nhiều coca, chỉ nhấp một ngụm, sắc môi hơi nhạt màu, mặt có chút trắng bệch, thở dài một lượt
Tạ Mạn nghĩ về mấy tin đồn trong trường học liền hỏi:" Cậu với Trần Dã thật sự đang hẹn hò sao?"
Sơ Lê thành thật trả lời:" Không đâu."
***
Về đến nhà.
Hứa Mỹ Lan sợ con gái đói bụng, sớm đã hâm nóng đồ ăn dọn lên bàn, nói:"Con mau về rửa tay ăn cơm."
Sơ Lê ngồi lên ghế, tay chống cằm ngón ngoãn:" Mẹ, con đã ăn lẩu với bạn ở bên ngoài rồi."
Hứa Mỹ Lan dừng một chút:" Sao con không nói trước cho mẹ một tiếng?"
Sơ Lê hơi buồn ngủ, ngáp một cái, giọng nói mềm mại như bông hữu khí vô lực:"Con đã nói với anh hai rồi mẹ"
Không biết cô nhớ tới cái gì, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, ngồi thẳng người dậy:" Mẹ, anh hai con đâu?"
Sơ Nguyên mặt đen sì đứng ngay sau lưng cô, cằm vênh lên:" Sơ Lê, anh hy vọng em sẽ tỉnh táo một chút."
Sơ Lê:??
Sơ Nguyên đi tới bàn, kéo cái ghế cạnh cô ra ngồi xuống, chân dài gác gác lên, chậm rãi hỏi:" Lê Lê, chúng ta là anh em, tuy là không phải ruột thịt nhưng cũng chẳng thân cho lắm, không thể đến với nhau đâu. Anh thỉnh cầu em cho anh thế giới riêng có được hay không hả, không cần mỗi lúc về đến nhà việc đầu tiên là tìm anh đâu."
Ánh mắt Sơ Lê thẫm lại, ngây ngốc nhìn hắn:" Không phải anh em ruột thịt?"
Sơ Nguyên liếc cô, chân rung rung nói:" Đúng vậy, ba mẹ bắt anh giữ bí mật này đã 18 năm, cho đến hôm nay anh không thể không nói cho em biết..."
"Em là được nhặt về từ thùng rác."
" Lúc em mới được nhặt ra vừa xấu lại vừa dơ (bẩn), mặt bị người ta bôi đầy than, miệng lại còn chảy nước rãi."
"Anh nhất thời mềm lòng nên mới ôm em mang về, ài."
Đôi mắt Sơ Lê đen nhánh, nhìn anh chằm chằm, nói:" Đã là bí mật lớn như vậy tại sao anh lại không giữ đến cùng luôn đi?"
Sơ Nguyên:"......."
Hứa Mỹ Lan đi ra gõ vào đầu Sơ Nguyên một cái:" Con đừng có mà nói hiêu nói vượn, em gái con không chịu nổi kiểu dọa đấy của con đâu."
Sơ Lê phụ họa:" Đúng vậy, em còn là cô gái nhỏ yếu ớt, anh không thể làm em thấy sợ hãi."
Trong nhà cũng không thấy bóng dáng Triệu Hợp Thuần, Sơ Lê trầm mặc vài giây rồi hỏi mẹ cô ta đi đâu rồi.
Hứa Mỹ Lan:" Con bé về nhà rồi."
"Mẹ...!!!" Sơ Lê mặt ủ mày chau:" Con không muốn ở cùng cô ta đâu."
Đầu lông mày Sơ Nguyên ngướng lên.
Hứa Mỹ Lan có điều do dự, hỏi:" Làm sao vậy? Con bé đó khi dễ con sao?"
Sơ Lê làm kiểu " muốn nói lại thôi", sau đó ấp úng nói:" Chân cô ta thật thúi."
"..Vớ cũng chẳng thèm giặt nữa."
"Lấy trộm đồ vật của con xong lại còn nói con keo kiệt". Dừng một chút rồi cô mới nói tiếp: "Con không muốn ở cùng cô ta, hơn nữa con cảm thấy cô ta cũng không muốn ở lại nhà chúng ta nữa đâu. "
Sơ Nguyên lại chẳng cần phải nói. Ngày đầu tiên Triệu Hợp Thuần chuyển vào anh đã nói rõ, cô ta dám vào phòng anh thì anh dám đánh gãy tay cô ta.
Sơ Nguyên tưởng cô là quả hồng mềm nhưng thật ra cô lại trở thành một con nhím, chỉnh Triệu Hợp Thuần đến khiến cô ta khắp nơi khó chịu nhưng không tài nào phản bác.
Triệu Hợp Thuần chưa mót được cái gì tốt đã bị chỉnh cho bại liệt còn bị nghẹn một bụng tức, có lẽ cô ta đã sớm muốn quay về nhà mình ở.
Hứa Mỹ Lan khẳng định sẽ che trở cho con gái mình, cắn chặt răng: "Ngày mai mẹ đi tìm thím nhỏ của con để nói việc này."
Đôi mắt Sơ Lê khi cười rộ lên liền tạo thành một mảnh trăng non, cười nói:"Được ạ".
Mới vừa kiểm tra xong cách đây không lâu liền đã có kết quả.
Sơ Lê vẫn giành được hạnh nhất, so với Hứa Lương Châu thì cao hơn 2 điểm.
Lần này bài kiểm tra có chút khó, thi được hơn 700 điểm cũng chỉ có một mình cô. Lúc này đến trường mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt kính sợ.
Trần Dã không làm bài kiểm tra cũng chẳng có gì lạ. Sau đó hắn liền nghỉ học hết một tuần chẳng thèm đến trường.
Không ai dám gặn hỏi việc gì đã sảy ra vì tính hắn thì không ái không biết, còn biết không nghe lời hắn trước sau gì thì cũng chỉ có một kết cục.
Lại sau hai ngày nữa, Trần Dã cuối cũng cũng đã xuất hiện ở Thất ban.
Có tin đồn nói rằng Trần Dã cùng ba hắn đã làm tới quyết liệt, bị Trần gia đuổi ra khỏi cửa.
Chó nhà có tang, bốn chữ cứ thế nổi lên.
Ít khi cao hứng, Trần Dã đã từng nói với cô một số chuyện xưa cũ để giải buồn. Hắn nói qua 15 tuổi hắn đã muốn giết người, những người nói hắn chó nhà có tang, nói hắn đáng thương... Hắn nói chuyện này để cô bỏ đi ý muốn rời khỏi hắn.
Sơ Lê luôn nghĩ hắn nhàn rỗi không có việc gì làm thì nói chơi lừa cô, không ngờ lại có chuyện đó thật.
27 tuổi, Trần Dã sẽ không bày ra dáng vẻ văn chương nho nhã khi ở trước mặt cô, hắn không hề giấu giếm nội tâm hắn cùng với ý tưởng âm u vặn vẹo của mình đều bày tỏ cho cô nghe.
Bụi bặm Trần gia được hắn quét sạch bách, nắm thực quyền về trong tay, không hề cố kỵ chút nào.
Cô không thích Triệu Hợp Thuần, Trần Dã liền ôm cô, nói không chút để ý:" Tôi giúp em giết luôn cô ta cho đỡ mệt, có được hay không?"
Cô run rẩy nói:" Đó là phạm... Phạm pháp."
Trần dã cười khẽ, nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng run rẩy của cô, nói cô quá ngoan.
***
Sơ Lê vừa mang bài kiểm tra tháng về đến nhà liền bị Sơ Nguyên cướp mất rồi giấu đi, lại còn bị sai đi sửa xe đạp giúp anh ấy.
Cô dắt xe đạp đi rất xa mới tìm được một quán sửa xe, vẻ ngoài thật sự rất Punk, trên vách tường vẽ một loạt thứ gì đó màu đen rất xấu, song cửa khắc hình chim ba chân sinh động như thật.
Sơ Lê biết chiếc xe đạp này Sơ Nguyên coi như bảo bối. Hồi Sơ Trung cô nghĩ địa vị của nó trong lòng anh hai còn cao hơn mình.
Cô chậm rãi dắt xe bước vào, không nghĩ đến sẽ gặp một người.
Trần Dã mặc áo đen ngắn tay, mái tóc xanh mướt không biết đã nhuộm lại từ lúc nào, tán loạn dài quá mí mắt. Đôi mắt hắn nhập nhèm, lười biếng dựa vào vách tường, hai ngón tay kẹp điếu thuốc chận rãi nhả khói.
Nghe thấy tiếng có người đi vào đến mí mắt hắn cũng lười nâng lên, vẫn chậm rãi hút thuốc.
" Em gái, sửa xe à?" Một người tóc vàng thấy có khách sửa xe đạp, tuy đây là tiệm sửa xe nhưng cũng chỉ sửa mấy loại xe đắt tiền cùng mấy loại motor bản giới hạn.
Sơ Lê nhìn qua Trần Dã rồi lại quay lại nhìn người tóc vàng, trả lời:" Đúng vậy, lốp xe hỏng rồi."
Khoảnh khắc nghe được giọng nói đó, Trần Dã đã hoảng hốt. Hắn nâng mi mắt lên nhìn thấy thiếu nữ mặc váy trắng, thân hình lả lướt đứng dưới ánh mặt trời. Giọng nói cô nhẹ nhàng kèm theo tiếng gió nhè nhẹ đưa đến bên tai.
Người tóc vàng đứng lên, nhìn người đứng cạnh mình, hơi hoảng sợ:" Anh Dã, sao vậy?"
Tay Trần Dã tùy tiện đặt lên yên xe, ánh mắt cứ vậy nhìn cô chằm chằm. Lúc hắn cho rằng cô sẽ coi như không quen biết hắn thì thiếu nữ ấy lại bước đến trước mặt hắn không chút hoang mang, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, giọng nói lại càng mềm mại:" Cậu đã nhuộm lại tóc rồi sao?"
Mặt Trần Dã căng cứng, một chữ cũng không nói được.
Sơ Lê đã từng thích Trần Dã, nhưng, đó cũng đã là quá khứ, là chuyện đã qua.
Cô liếm đôi môi hơi khô, hỏi tiếp:" Tại sao cậu lại không đi học?"
Quần hắn dính rất nhiều dầu mỡ, tay cũng có chút dơ.
Ánh mắt hắn tạm dừng ở khuôn mặt cô, ngón tay nhéo khuôn mặt nõn nà ấy khiến nhan sắc cô điểm thêm chút dấu vết.
Đã vài ngày hắn không chợp mắt nổi, bị giọng nói ngọt ngào ấy khiến đầu óc hơi căng cứng khó chịu, cười nhạt một tiếng:" Cậu lại tới gặp ông đây sao?"
Hắn tiến lên hai bước, hơi thở thiếu niên bao quanh cô gắt gao, thấp giọng ép hỏi:" Cậu cố ý tới đây để câu dẫn tôi có phải hay không?"
Sơ lê giương mắt nhìn hắn, vô tội nói:"Tôi tới sửa xe."
Trần Dã nâng đôi mắt quý giá của hắn nhìn đến xe cô mang tới, không lưu lại cho cô chút mặt mũi nào, ngữ khí hồn nhiên như không thèm để ý:" Phá xe sao?"
Sơ Lê nhàn nhạt nhấp nhấp khóe môi, tựa hồ có chút rất không cao hứng.
Trần Dã nhìn cô nâng cằm, giọng kiêu căng:" Mang cái xe bị phá tới đây, tôi sửa giúp cậu."
Tóc vàng có chút mơ màng hồ đồ dường như vẫn chưa thoát khỏi vở kịch nào đó. Sớm đã nghe nói gần đây Trần Dã có coi trọng một tiểu tiên nữ trong trường, hắn nghĩ rằng tiểu tiên nữ đó chính là cô gái ngoan ngoãn nhu thuận nghe lời trước mặt.
Tóc vàng vò đầu:" Anh Dã, dù em có mang hộp dụng cụ tới cũng vô dụng a, chúng ta chỉ sửa....."
Trần Dã không kiên nhẫn liền đánh gãy lời hắn:" Tôi nói mang đồ tới thì mang tới, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!"
Cánh tay hắn cơ bắp cân xứng trông rất có lực, trên trán đeo một cái băng đô thấm mồ hôi.
Sơ Lê càng nhìn càng cảm thấy không đúng, lập tức rời mắt nhìn đi chỗ khác.
Không lâu sau Trần Dã đứng lên, quăng cờ lê trên tay sang một bên nói:"Sửa xong rồi."
Sơ Lê thấp giọng nói cảm ơn. Im lặng một lát rồi thật lòng khen rất nhiệt tình:" Cậu sửa xe thật lợi hại!"
Trần Dã khẽ cười không ra tiếng, hào phóng nói:" Tôi còn lợi hại về rất nhiều thứ nữa."
Sơ Lê cúi đầu đùa nghịch ngón tay mình, không hé răng.
Trần Dã lau qua tay, lông mi dài rũ xuống, cầm di động trong lòng bàn tay xoay xoay, cuối cùng vẫn cất tiếng nói:" Số WeChat của cậu là bao nhiêu?"
Từ sau khi về từ hội quán Phong Hạc, Thân Trí Hòa đã từng nói hắn muốn lấy số WeChat của Sơ Lê, tuy ngữ khí hắn (Trần Dã) tản mạn không ra vui buồn nhưng thực sự lại cảm thấy khó chịu.
Trong lòng Trần Dã rất trống rỗng, trực tiếp không nói hai lời liền đuổi hắn đi nhưng Thân Trí Hòa vẫn không bỏ cuộc nói:" Chờ cậu hết hứng thú rồi thì đừng có ngăn cản tôi tiến tới đó."
Trần Dã trực tiếp kêu hắn cút.
Sơ Lê đang suy nghĩ chuyện khác thì đột nhiên nghe thấy tiếng hắn, nghe lại còn không rõ, bên tai chỉ còn ba chữ "ôm một chút" vờn quanh, giống như âm ma rót vào tai.
Cô hơi do dự, hai vành tai hồng hồng, mặt nóng lên, bước tới phía trước một chút rồi đưa tay đặt trên eo hắn ôm lấy.
Quần áo thiếu niên có mùi mồ hôi nhàn nhạn, nhưng không hôi, mà đó là mùi của tuổi trẻ, của nhiệt huyết. Chỉ là thân hình hắn cứng đờ, qua vài giây Sơ Lê nghe thấy giọng nói hắn nặng nề truyền tới tai cô:" Cậu đúng là tới để câu dẫn tôi mà..."