Sơ Lê ngồi trên xe bus mơ màng muốn ngủ, cũng không phải mệt mà là lúc ra khỏi nhà cô còn mang mấy đề toán lên xe làm, làm xong thì đầu óc choáng váng.
Không đợi Triệu Văn Kiệt gọi điện đến, Sơ Lê đã nhắn tin trước cho Trần Dã rằng cô gần đến nơi rồi.
Trần Dã nói sẽ xuống đón cô.
Sơ Lê đứng ngoài cửa ngẩng đầu lên nhìn mấy chữ vàng to rực rỡ "Trung thiên quốc tế", mấy cô gái mặc váy ngắn với đai đeo lưng thắt chặt vòng eo thon gọn cùng giày cao gót tới tới lui lui, cô nào cũng vô cùng xinh đẹp.
Cô lại nhìn bản thân mình, quần jean áo thun không có gì đặc sắc, lại cảm thấy mình đến nhầm chỗ.
Khu phố này là nơi phồn hoa nhất thành phố, hai bên đường buôn bán tấp nập, thi thoảng có thể nhìn thấy mấy người chụp ảnh ngoại cảnh ở đây.
Trần Dã gọi điện thoại tới hỏi cô đang ở đâu.
Lần đầu tiên Sơ Lê tới đây nên vô cùng lạ lẫm, nhìn cô đứng trên đường còn cảm thấy ngoan hơn cả học sinh tiểu học:" Tôi cũng không biết đây là đâu, nhưng ở đây có nhà hàng trà trưa miễn phí."
Trần Dã không cúp điện thoại mà bảo cô chờ, ở bên này đầu dây cô có thể nghe thấy tiếng bước chân cùng thở dốc của anh.
Không đến ba phút sau Trần Dã đã xuất hiện trước mặt cô, hơi nâng cằm nói:" Lại đây với tôi."
Hiển nhiên hắn không có nhiều cảm xúc lắm, mặt cũng chẳng có biểu cảm dư thừa nào. Mái tóc mấy hôm trước mới nhuộm đen giờ đã lại biến thành màu khác, áo thun trắng ngắn tay phối vơi quần jean, hai tay lười biếng nhét trong túi quần. Mái tóc ấy lúc này hơi ngắn hơn một chút để lộ ra khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh.
Miệng vết thương ở nơi thái dương để lại một vết sẹo nhàn nhạt, không dài không ngắn, lưu lại trên khuôn mặt tinh xảo ấy cũng không xấu xí mà lại tăng thêm vài phần thanh quý xa cách không thể nói nên lời.
Hắn cau mày tựa hồ không mấy vui vẻ, giữa hai lông mày rót xuống chút lệ khí, lúc đi đường rất nhanh, chân dài vai rộng khiến một bước đi bình thường nhất cũng trở nên thật dài. Sơ Lê khó khăn đuổi theo sau hắn, sau nửa ngày mới thấy hắn nhàn nhạt hỏi một câu:" Có thể uống rượu không?"
Sơ Lê lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Cũng không phải cô không thể uống dù chỉ một ngụm rượu, rượu trái cây hoặc bia vẫn có thể nếm một chút. Giọng cô mềm mềm trả lời:" Có thể, nhưng không lạnh."
Trần Dã hơi cong khóe môi:" Đã biết."
Sơ Lê giơ lên hai ngón tay:" Hôm nay tôi nghĩ sẽ uống hai ly, một ly rượu trái cây, một ly bia."
Trần Dã trầm mặc:"Si tâm vọng tưởng, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước."
Có lẽ hắn cũng đã nhận ra sự khổ tâm hết sức của Sơ Lê khi chạy theo sau hắn, cho dù không lên tiếng nhưng vẫn cố ý thả chậm bước chân để cô có thể đuổi kịp mình. Trần Dã đứng lại hai giây rồi nhưng khoảng cách vẫn quá lớn nên hắn chủ động kéo tay cô tới, nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô gái thật chặt trong lòng bàn tay mình.
Sơ Lê cũng không ra vẻ cố ý tránh đi, đối với sự thân mật của Trần Dã cũng không phải là cô chưa từng cảm nhận qua.
Từ hồi trọng sinh tới nay Sơ Lê rất ít mơ thấy việc của đời trước, nhưng cái ngày mà cô đồng ý Trần Dã, giấc mơ ấy lại một lần nữa xuất hiện.
Trần Dã tuy thành thục nhưng vẫn có lúc vô cùng tùy hứng. Đôi khi hứng khởi hắn mua cho cô rất nhiều đồ, cô không thích cũng chưa từng dùng qua nhưng hắn chỉ cười cười, nói đùa rằng hắn mua về cho cô vứt đi cũng được.
Quần áo trang sức có giá trị liên thành mà hắn vứt thật sự rất không ít.
Hôn nhân của bọn họ ngay từ đầu cũng chỉ là một thỏa thuận, cũng không đến Cục Dân Chính lãnh giấy đăng kí. Tháng đầu tiên sống ở Trần gia, Trần Dã rất bận, ngày thường rất ít khi thấy được hắn.
Có lúc đêm đến hắn trở về thì cô cũng đã ngủ mất rồi.
Nửa đêm bị Trần Dã đánh thức, khi đó Sơ Lê đã nghĩ có phải hắn cố ý làm như vậy hay không. Nhưng nghĩ kĩ lại thì đây cũng không phải là việc mà người có tính cách ác liệt cực đoan như Trần Dã có thể làm qua.
Tính cô khá nhu nhược, không dám phản kháng, lúc nào cũng nhẫn nhục chịu đựng, lại nghĩ đến hôn nhân thỏa thuận thì lại càng nghĩ rằng đây hẳn là việc hắn sẽ làm. Đêm đến tuy rằng bị đánh thức rất khó chịu nhưng dù có đau đến khóc thì cũng vẫn ôm cổ hắn, thuận theo hắn.
Cô lén mắng Trần Dã mặt người dạ thú nhưng chỉ cần nhìn thấy ánh mắt kia cong lên thì trong lòng có muốn mắng cái gì cũng không dám nữa.
Ngày lấy giấy chứng nhận kết hôn cô dậy rất sớm, mặt đỏ bừng thay chiếc váy hai dây màu đỏ, trang điểm tỉ mỉ, ngồi trên xe để tài xế đưa đến Cục Dân Chính.
Ngày đó Trần Dã khen cô xinh đẹp. Quá trình lĩnh giấy cũng thật nhanh, kí tên đóng dấu, cứ thế thuận lí thành chương.
Lúc cầm quyển sổ màu đỏ xinh đẹp, mặt cô so với ánh chiều tà còn muốn đỏ hơn. Ngón tay cô kéo kéo ngón tay hắn, hai mắt long lanh:"Tôi sẽ cố gắng làm một người vợ tốt."
Trần Dã sửng sốt, dịu dàng xoa đầu cô:"Bây giờ đã rất tốt rồi."
Sống lại một lần, Sơ Lê vẫn còn một bí mật cất giấu đã rất lâu vẫn chưa có ai biết.
Cô thật sự không thể tưởng tượng rằng ngày đó Triệu Hợp Thuần muốn Trần Dã đến đòi chết đòi sống, nhưng không ai có thể ngờ rằng, người bị bán cho Trần Dã lại chính là cô.
Chuyện xưa cứ thế luồn lách ùa về, rất khó để xé rách tất cả sự thật.
Lại là một câu chuyện chưa ai được biết..
Thái tử gia Trần gia nói một không hai, thô bạo tàn nhẫn, vô tình vô nghĩa kia một ngày nọ lại lười biếng nhạt nhẽo lại đi lang thang vô định sau giờ trưa. Đó cũng là ngày đầu tiên hắn gặp cô.
Vừa rồi hắn cùng một đám vệ sĩ ở một nơi tối tăm, thèm muốn tính mạng đối thủ như sói đói, lúc nổi giận thì lạnh như băng đi thu thập đám chó không nghe lời. Miễn cưỡng xong hết việc, hắn tùy tiện lái xe đến dừng ở nơi góc phố, mùi máu tanh trên người còn chưa tan hết.
Ánh mặt trời xán lạn, chiếu xuống cây đại thụ làm in tầng tầng lớp lớp vết bóng ngược phủ trên mặt đất, loang lổ xuống bờ vai thiếu nữ.
Cô gái nhỏ mặc áo liền váy màu xanh nhạt, ngồi xổm dưới bóng cây chơi với chú mèo con không biết từ đâu ra.
Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, không biết đang hát bài gì mà cứ ngâm nga thì thầm, trắng trắng ngoan ngoan dừng ở tầm mắt hắn, cánh môi hồng nhạt khép mở trông thật xinh đẹp.
Tầm mắt hắn dừng lại trong một khắc kia, dục vọng bấy lâu nay im lặng bỗng chốc bốc cháy giữ giội, vô cùng nóng bỏng.
Cô gái ngẩn người ngồi nửa giờ, hắn cũng ngồi trong xe ngắm hết nửa giờ.
Cô cùng mèo con lại nói chuyện, nói xong lời cuối cùng cô dường như mới khóc xong lại rộ lên nụ cười, ánh nắng chiếu nụ cười ấy khiến cho cô gái nhỏ kiều mị đến khó tả.
Cô chậm rãi rời đi.
Trần Dã cũng rời khỏi đó. Lúc trở về, rất nhanh hắn đã cho người điều tra đến tận gốc gác cô gái có tên Sơ Lê này. Biết rằng cả cha lẫn mẹ cô đều đã qua đời, anh trai lại đang vướng phải một vụ kiện tụng khó khăn.
Trần Dã làm điều gì cũng không thích dây dưa lằng nhằng, hầu như là hắn sẽ quyết định ngay và làm thật tốt điều đó.
Hắn phải có được Sơ Lê.
Hắn đã quen dùng thủ đoạn trơ trẽn giảo hoạt, mạnh mẽ cướp về, nhưng lần này hắn đã thu hồi bớt không ít nanh vuốt, biến thủ đoạn mềm mại hơn một ít. Hắn đã ép thím nhỏ của Sơ Lê kiện anh hai cô đến cùng, khiến cô không còn đường lui.
Sau đó hắn được như ý nguyện, có được Sơ Lê.
Tất cả mọi người đều cho rằng Sơ Lê bị bán cho Trần Dã, chính cô cũng luôn cho là như vậy.
Ai biết được, người không từ thủ đoạn thật sự lại chính là hắn.
(*đoạn trên nói về lần đầu tiên Trần Dã gặp Sơ Lê và nguyên nhân sâu xa của việc Sơ Lê bị bán. Đoạn mình viết dành cho những ai chưa hiểu, cảm ơn)
***
Bất tri bất giác Sơ Lê đã bị Trần Dã nắm tay đưa vào một căn phòng đang vô cùng ồn ào náo động.
Mọi người thấy Trần Dã đưa vào một cô gái nhỏ, đột nhiên cả đám như nhìn thấy ve sầu kêu vào mùa đông. Ca khúc trên KTV lúc này trùng hợp dừng lại, không khí an tĩnh đến quỷ dị.
Trần Dã nhường cho cô vị trí vốn dĩ là của mình, nói: "Ngồi đi."
Hắn chắn ánh sáng trước mặt cô, hỏi:"Cậu muốn uống gì?"
Sơ Lê liếm môi:"Tôi muốn nếm thử bia, không lạnh."
Trần Dã trầm giọng ừm hai tiếng:" Tôi cho cậu thử, chỉ một chút thôi."
Triệu Văn Kiệt nhìn cái cảnh này đã chẳng còn cảm thấy lạ lẫm gì, ở trước mặt Sơ Lê, Trần Dã còn ngoan hơn cả cún con, hắn chẳng thấy kinh ngạc nhưng vẫn mở miệng nhắc nhở:" Anh Dã, tất cả bia đều đã ướp lạnh, không có loại thường."
Bọn họ cmn không phải là nhà dưỡng lão, quán dưỡng sinh!!!!
Trần Dã đá hắn:" Đi mua cho ông."
Triệu Văn Kiệt nghe thấy lời này liền cảm thấy khô lời, tấm tắc hai tiếng rồi gọi phục vụ phòng, lấy bia không lạnh.
Trần Dã rót cho cô một ly nhỏ: "Uống đi."
Tay Sơ Lê ôm cái ly, tò mò hỏi:" Đêm nay cậu gọi tôi tới làm gì, tôi còn chưa viết xong bài tập."
"Mang cậu đến gặp những bé ngoan từng trải."
Sơ Lê thật không tài nào thích nổi mấy nơi linh tinh như KTV. Cô hát không hay, cũng không thích ngồi hóng linh tinh. Lần nào đến mấy nơi như này thì cô cũng đều trốn trong góc nhìn di động, nếu không thì cũng là ngồi ngẩn người.
Sơ Lê vừa mới chỉ nếm thử một ngụm bia, cái ly đã bị Trần Dã cướp mất, nói:" Nếm cho biết hương vị là được rồi."
"Úc, cũng được." Cô cũng không có ý kiến.
Thân Trí Hòa đẩy đẩy mắt kính gọng vàng, không náo loạn bắt Sơ Lê hát hò mà rót một ly rượu đẩy đến trước mặt cô:" Cho tôi chút mặt mũi?"
Sơ Lê trong mắt Thân Trí Hòa thật sự kinh diễm vô cùng, chính xác là hắn đã để Sơ Lê vào mắt. Cô gái này hiền lành xinh đẹp lại an tĩnh, làn da trắng hồng, hàng mi vừa dài vừa cong, đôi mắt như có thể phát ra tiếng nói (ý là đôi mắt có hồn).
Sơ Lê nhìn hắn:"Tôi không thể uống rượu."
Thân Trí Hòa đặt ly xuống, không có ý định quá miễn cưỡng cô.
Mấy đề tài của họ Sơ Lê chẳng có chút hứng thú nào, cô mờ mịt ngồi cạnh Trần Dã, thậm chí không biết mình tới đây có ý nghĩa gì.
Tay Trần Dã cầm một bộ bài, âm nhạc KTV đã sớm kết thúc.
Bài poker trong tay hắn rất đa dạng, mấy người này cá cược lớn đến dọa người.
Sơ Lê ngồi trong góc không có chút cảm giác tồn tại, chán muốn chết cũng không muốn chơi điện thoại. Trần Dã kéo cô ra chơi, Sơ Lê cũng dùng hết sức bình sinh mà lăn lộn, cầm bài trong tay hắn vứt lung tung lên bàn.
Tâm tình Cố Trình vô cùng phức tạp, hắn thật sự chưa từng nhìn thấy Trần Dã nuông chiều cô gái nào đến như vậy.
Trần Dã thua vài ván, Sơ Lê cũng không quấy phá bài hắn nữa.
Cô có chút mệt mỏi, Trần Dã cởi áo khoác xuống ném cho cô để cô ngồi vừa ôm vừa nghỉ.
Sơ Lê vốn dĩ muốn dựa vào sofa ngủ một lát, bống lại thấy một lồng ngực ấm xuất hiện ngay phía sau. Cô có đang mơ màng chợt có cảm giác mình trở về hồi mới kết hôn cùng hắn thật lâu trước đây, theo bản năng ôm cổ hắn cọ cọ cằm:"Trần Dã, em muốn ngủ một chút."