Ác ma bên người

Chương 25



Edit: Minhminh

_____________

Lại qua nửa giờ nữa, Sơ Lê cũng chưa cảm thấy buồn ngủ, giống như đã quá giấc.

Cô mở to đôi mắt, chớp chớp đảo đảo, tinh quang tràn đầy hai tròng mắt cô. Nhiều lần nghĩ muốn nói chuyện cùng Trần Dã nhưng nghe giọng cảnh cáo vừa rồi của hắn thì lại rụt rè không dám lên tiếng.

Cô cũng không biết Trần Dã đã ngủ chưa, nhiệt độ phòng ngủ hình như ngày càng tăng, tay chân Sơ Lê khua khoắng tán loạn ra khỏi chăn. Cô nằm nghiêng người, tay gối đầu, lợi dụng ánh sáng mỏng manh ngắm nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Trần Dã.

Thiếu niên của hiện tại so với lúc lớn lên cũng không khác là bao. Mặt mày tinh xảo, môi dưới căng mọng, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt 360° không góc chết, xương quai xanh quyến rũ vô cùng xinh đẹp. Hai hàng mi dài rũ xuống vô tình tạo nên vài phần xa cách.

Hắn rất đẹp, khi ngủ trông nhu hòa hơn đôi chút, không còn cảm giác ác liệt như khi tỉnh.

Bỗng nhiên người đàn ông nằm gần trong gang tấc mở hai mắt, tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, khóe miệng cong cong cười như không cười, giọng nói lúc đêm khuya khàn hơn so với ban ngày:"Không muốn ngủ?"

Sơ Lê ngây ngốc một chút, sau đó vô tội chớp chớp đôi mắt:"Tôi muốn ngủ, nhưng không ngủ được."

Trần Dã thở dài một tiếng, nhìn đôi mắt cô gái nhỏ, vô cùng bất đắc dĩ:"Đếm cừu đi, đếm một lúc là ngủ được."

Sơ Lê cũng thở dài theo:"Tôi đã đếm rồi, phải đếm đến mấy ngàn con rồi mà càng đếm càng cảm thấy tỉnh táo."

Sơ Lê kéo góc chăn, cũng không dám khua loạn nữa:"Tôi muốn uống nước lạnh, nếu không thì sẽ không ngủ được."

Trần Dã liếc cô, cười lạnh:"Cậu có thể uống?"

Sơ Lê bị hắn nói đến á khẩu không trả lời được. Cô lúc này đúng là không thể uống. Lúc kì sinh lí đến tốt nhất là không nên đụng tới đồ ăn thức uống đã bị nguội lạnh. Nhưng lúc này bụng đã không còn đau nên cô liền mộng tưởng, ôm tâm lí may mắn nghĩ rằng mình chỉ uống một chút thì sẽ chẳng sao hết.

Sơ Lê không nhịn được, càng ngày lại càng thấy thèm. Mấy năm kia Trần Dã quản cô vô cùng nghiêm khắc.

Lúc đó tính tình Sơ Lê vô cùng tốt, cơ bản là Trần Dã nói gì cô cũng không phản đối, luôn làm theo ý hắn.

Có một năm Tết, Trần gia khó lắm mới có thể náo nhiệt một chút. Năm đó quan hệ của Trần Dã cùng họ hàng thân thích ở Trần gia đã có khởi sắc tốt lên. Hắn sắp xếp an bài thỏa đáng,  để cả đại gia đình đều ăn tết ở nhà chính.

Trần Dã và cô không có con nhưng mấy anh chị em họ của hắn đều đã thành gia lập nghiệp, đứa lớn nhất cũng được 5, 6 tuổi rồi, chạy đi chạy lại vô cùng ầm ĩ.

Trần Dã cùng mấy anh họ ngồi trong phòng khách đánh bài, không hề ngại ánh mắt người khác mà ôm cô đặt lên đùi dạy cô chơi. Cô không kiên nhẫn chơi bài, đánh loạn một hồi thì bị mấy anh em cười nhạo, không chịu nổi ngồi đó đánh bài nữa.

Trần Dã không trông cậy được vào việc có thể ôm cô ngồi một chỗ, đành phải thả ra cho cô tự đi chơi.

Trong nhà có mấy đứa trẻ liền trở nên náo nhiệt hẳn. Mấy bé trai nghịch ngợm gây sự ngồi trên sofa, biết kiếm đâu ra mấy cái máy game ngồi chơi. Mấy bé cũng không có nhiều kiên nhẫn, chơi mệt liền kéo nhau đến tủ lạnh tìm đồ ăn.

Vốn dĩ trong nhà cũng chưa có đồ ăn vặt nhưng hôm nay lại có trẻ con tới đây, Trần Dã liền phân phó người giúp việc đi mua mấy loại đồ ăn mà các bé hay thích.

Các bạn nhỏ ôm kem từ trong tủ lạnh ra, ngồi xếp thành một hàng trên sofa xúc từng miếng từng miếng ăn ngon lành.

Sơ Lê thấy chúng ăn ngon miệng liền cũng phát thèm, lén lút chạy vào nhà bếp mở tủ lạnh tìm kem, nhưng không thấy hộp nào.

Cô mất mát đóng tủ lạnh, uể oải ỉu xìu.

Người giúp việc trẻ đi tới, xấu hổ nói:"Tiên sinh chỉ cho tôi mua 5 hộp kem, thừa một hộp cũng cấm nên tôi không còn cách nào khác.

5 cái kem cho 5 đứa trẻ, cho nên cô không còn cái nào.

Trong lòng Sơ Lê ấm ức khó chịu, vô cùng tức tối, sắp khóc đến nơi.

Cô ủ rũ cúp đuôi trở lại phòng khách, lạnh mặt ngồi trên sofa. Một bé cầm hộp kem đã liếm đến sạch sành sanh chạy tới chỗ cô, hỏi:"Dì không có kem để ăn sao?"

Đúng vậy, cô không có.

Anh bạn nhỏ nhìn cô với ánh mắt đồng tình:"Dì thật quá đáng thương, đến kem mà cũng không được ăn."

Sơ Lê cũng cảm thấy mình thật quá đáng thương vì thế chạy tới bên người Trần Dã, nhẹ nhàng cầm cánh tay hắn ôm lấy lắc lư, giọng nói nhẹ nhàng:"Em cũng muốn ăn kem."

Lúc Trần Dã đánh bài liền đem tay áo cuốn lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng gầy. Ngón tay thon dài vừa ra bài vừa nói:"Ừm"

Cái "ừm" này không biết là ý gì?

Sơ Lê đã hơi hơi hiểu tính hắn, cái "Ừm" này quá nửa là không đồng ý.

Hai mắt cô hơi cay, cho rằng hắn thật sự rất quá đáng, ăn tết náo nhiệt như vậy cũng không châm trước cho cô một chút, quản nghiêm như vậy chẳng cho cô bất kì cơ hội phản kháng nào.

Đôi mắt cô hồng hồng, nghẹn một hơi:"Em muốn ăn."

Trần Dã kéo tay cô qua, cười nói:"Hôm tước em đã ăn, hai cái."

Sức khỏe của cô quá kém.

Bệnh tim ngày càng nghiêm trọng, nếu Trần Dã không quản cái miệng của cô thì sợ rằng bệnh đã nặng đến mức không đứng dậy nổi.

Sơ Lê không vui, nói:"Hôm trước ăn là việc của hôm trước rồi. Hôm nay bọn họ đều có ăn, chỉ mỗi em không có."

Trần Dã không chút để ý:"Một tuần một lần, em cũng đã đồng ý rồi."

Sơ Lê tiếp tục nói điều kiện với hắn:"Nhưng hôm nay là TẾT ÂM LỊCH."

Trần Dã không thèm để ý đến cô nữa.

E ngại nhóm anh chị em họ, Sơ Lê cũng không cò kè mặc cả lai rai vì việc này nữa.

Cô chạy về phòng ngồi một mình giận dỗi. Sơ Lê thèm, hơn nữa nếu cô thèm mà còn không được ăn thì sẽ nhắc mãi như vậy luôn.

Câu kia của bé trai "dì thật đáng thương" không ngừng quanh quẩn trong đầu cô, càng nghĩ lại càng cảm thấy mình thật đáng thương.

Cô để trần hai chân ngồi ở mép giường, dưới mông có thảm bông mềm mại thật thoải mái, co hai chân lại thành tư thế khi khóc.

Mấy năm nay cô được Trần Dã nuôi quen kiểu như vậy rồi, nước mắt nói rơi liền rơi ngay.

Trần Dã kết thúc ván bài, vừa bước vào phòng đã thấy nàng vợ nhỏ của mình ngồi ôm gối, nước mắt giàn dụa.

Hắn không nhịn được, mím môi bật cười:"Em sao vậy?"

Vành mắt Sơ Lê hồng hồng, nói:"Không sao hết!"

Trần Dã cũng biết cô vợ của mình ngoài dồ ăn ra thì chẳng đòi hỏi cái gì bao giờ, nhưng mà đồ cô thích ăn ít nhiều đều ảnh hưởng đến sức khỏe.

Nếu là việc khác mà Sơ Lê khóc, Trần Dã sẽ đi đến ôm cô, dỗ dành tiểu tâm can này.

Nhưng ở phương diện đã là nguyên tắc, dù là Sơ Lê thì hắn cũng phải sắt đá đến cùng, cho dù thế nào cũng không thể nhân nhượng như vậy.

Trần Dã mở điện thoại, vào phần lịch rồi đưa ra cho cô xem:"Em xem, đợi thêm mấy ngày nữa là được, cần gì phải khóc chứ!"

"Còn những năm ngày."

"Ừ, năm ngày sau sẽ có."

Sơ Lê không thèm để ý đến hắn nữa, chán ghét.

Trần Dã không cần xem sắc mặt cô cũng biết trong lòng cô đang ngập vạn câu chửi, hắn kéo mấy tờ khăn giấy đưa qua:"Em lau nước mắt đi."

Sơ Lê không thèm, đưa tay hất khăn giấy ra:" Em không cần anh."

Trần Dã cũng không nói nhiều nữa, từ từ cởi áo trên, thắt lưng, rồi quần dài, sau đó......đi nhà tắm tắm rửa.

Mặt Sơ Lê đỏ bừng, chờ hắn đóng kĩ cửa nhà tắm rồi mới dám tiến lên, nói:"Lần sau anh có thể đừng cởi đồ trước mặt em nữa có được hay không, quá chán ghét."

Chỉ lúc Sơ Lê tức giận mới dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Trần Dã.

*****

Nghĩ một lúc về chuyện trước kia, Sơ Lê dần cảm thấy buồn ngủ.

Người con trai bên cạnh đứng dậy, đèn cũng không bật mà rời khỏi phòng, xuống nhà bếp rót cho cô một ly sữa bò, đưa đến đầu giường:"Uống đi rồi hẵng ngủ."

Cốc sữa vẫn còn ấm.

Sơ Lê uống sạch sẽ ly sữa, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, liền lui vào trong chăn, đột nhiên nói:"Trần Dã, sinh nhật vui vẻ."

Cô nguyện ý.

Cô nguyện ý đem vui vẻ của mình chia cho hắn một nửa.

Biết rõ hắn là một kẻ điên cuồng, cố chấp, dù được chọn thêm lần nữa, cô cũng vẫn sẽ chọn ở bên hắn.

Trần Dã hình như đã ngủ rồi, không trả lời.

Trước khi ngủ Sơ Lê nghĩ thầm:"Hai ngày nay tính tình trần Dã đã tốt hơn trước rất nhiều, không còn hung ác tàn bạo như trước nữa.

*

Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời vừa chiếu xuống, Trần Dã đưa cô về nhà họ Sơ. Sơ Lê không dám để hắn đưa mình đến tận nhà, thứ nhất là sợ hàng xóm trông thấy, thứ hai lại càng sợ Sơ Nguyên nhìn thấy.

Trần Dã lạnh mặt rời đi.

Vừa tựu trường được một ngày, Trần Dã đã bị gọi lên giáo huấn cho một trận.

Lần này không biết hắn phạm lỗi gì làm chủ nhiệm tức muốn hộc máu, mặt đỏ tía tai, nước miếng bay loạn xạ:"Tốt ha, trước giờ tôi chưa từng nghe hồi Sơ Tam cậu đã từng tham gia thi vật lý, còn lấy được giải nhất. Hôm nay nếu không phải giáo viên Sơ Trung nói, tôi thật không biết trần Dã cậu cũng đã từng là một học bá."

Hít một hơi thật sâu, lấy sức để tiếp tục nói.

"Kiểm tra vừa rồi, tất cả đều là giấy trắng, a ha, cậu thật sự có năng lực phải không!? Vừa khai giảng đã cho tôi mở rộng tầm mắt, vừa đánh nhau vừa đánh bạc, có phải cậu muốn chọc tôi tức chết mới chịu có phải không?!!"

Trần Dã đứng nghe dáng vẻ lười nhác, vừa nhìn là biết nghe tai nọ xuyên tai kia rồi.

Chủ nhiệm chưa bao giờ được nhìn thấy đức hạnh của hắn, nói thế nào thì nói, hăn luôn xem như người ta đang diễn một màn đánh rắm liên hoàn.

"Cậu ra cửa đứng cho tôi!!"

Trần Dã bị phạt đã không còn là điều gì mới mẻ, ngày nào cũng phải bị phạt một lần, không bị phạt không chịu được.

Trần Dã chậm rãi tiến về phía cửa văn phòng, dựa vào bức tường trắng xóa, bộ dáng lười nhác hết sức.

Vừa tan học, Triệu Văn Kiệt lập tức chạy lại xem náo nhiệt:"Tôi suy xét kĩ càng rồi, có vẻ như ông đầu trọc kia cố ý làm khó dễ cậu, muốn hành cậu chút, nếu không thì ông ta đã sớm biết cậu là tên vương bát đản rồi, sao lại còn ôm chờ mong cậu sẽ tốt lên cơ chứ."

Trần Dã híp mắt, nói từng từ:"CÚT, CHO, TÔI.

Triệu Văn Kiệt cười hì hì, nói:"Anh Dã, không phải em sợ anh nhàm chán nên mới đến đây nói chuyện cùng hay sao? Đừng đen mặt mà."

Trần Dã nhắm mắt lại:" Cậu chắn mắt mặt trời của ông đây rồi."

Triệu Văn Kiệt cứ như vậy mà bị đuổi đi.

Trần Dã bị phạt, người bình thường không có gan đến xem náo nhiệt.

Tạ Mạn từ cửa văn phòng, vừa chạy vừa bay về lớp, đem việc này nói cho Sơ Lê, cuối cùng khẽ hỏi:" Cậu thật sự đang yêu đương với Trần Dã sao?"

Sơ Lê gật gật đầu:"Đúng vậy."

Tạ Mạn tỏ ra khiếp sợ:"Chuyện từ khi nào!??"

Sơ Lê nghĩ nghĩ nhẩm tính:" Ừm, cũng chưa lâu lắm."

Tạ Mạn nhíu mày, thật khó có thể tiêu hóa được tin động trời như vậy:"Sao cậu với hắn lại ở bên nhau được cơ chứ?! Ài, cũng phải thôi, Trần Dã ở Thất Trung rất được hoan nghênh đó, cậu không cầm lòng được thì cũng không có gì là lạ cả."

Trình Nam Song vuốt cằm nói:" Đoán chừng chẳng ai có thể ngờ được hai người sẽ ở bên nhau. Hồi trước trong trường có loan tin hắn ta đánh cậu cơ mà."

Sơ Lê vén tóc, nói:"Chuyện này thật ra cũng không có nhiều ngời biết, khẩn cầu mấy cậu giữ bí mật ít lâu."

Tạ Mạn cùng Trình Nam Song rất trượng nghĩa, cả hai đều cam đoan sẽ không tiết lộ bất kì điều gì.

Yêu sớm, việc không lớn không nhỏ, nhưng cũng không nên để các thầy cô biết.

Bạn học trong Thất trung đều đã biết Trần Dã là người có bạn gái nhưng không ai nghe ngóng được bạn gái đó là ai tên gì ở đâu. Mấy thành phần bát quái trong trường hừng hực ngọn lửa nhiệt huyết, nhàn rỗi không có việc gì liền cùng nhau ngồi lại suy đoán.

Đa số đều cho rằng bạn gái Trần Dã học cùng lớp với hắn, nếu không vị thái tử gia này sẽ không ngoan ngoãn đi học đều đặn như vậy.

Cuối cùng bọn họ đều dừng ánh mắt đánh giá trên người Triệu Hợp Thuần, nữ sinh mới tới này kết giao khá rộng, ngoại hình lại không tầm thường. Chủ yếu là có người chạy tới hỏi cô ta, cô ta cũng chẳng phủ nhận.

Chẳng qua, tốc độ tự vả của cô ta cũng quá xuất thần đi. Có người chạy đến hỏi Trần Dã, hắn liền tặng cho nụ cười khinh bỉ trào phúng, phun ra một câu:"Triệu Hợp Thuần? Cô ta là cái thứ gì?"

Trần Dã sẽ không để thời gian của mình lãng phí bởi mấy thứ không liên quan, tan học hắn còn phải đến cửa sau để chờ Sơ Lê của hắn.

Sơ Lê đi đường với tốc độ sánh ngang ốc sên bò, trời đen kịt rồi mà không có chút sốt ruột nào.

Trần Dã không hề có kiên nhẫn trong việc chờ đợi người khác. Vốn dĩ thời gian hai người được ở bên nhau cũng không được bao nhiêu, chờ đến khi cô tới nơi thì chẳng còn dư chút nào mà nói đến hẹn hò, chỉ có thể ngoan ngoãn thành thật đưa người về nhà.

Trầm Dã cũng vì thế mà không vui, mặt đen như đít nồi, kéo cặp sách của cô lên vai, giọng nói lạnh như băng:"Lần sau cậu đi nhanh lên cho ông."

Trần Dã thời niên thiếu, nói chuyện không chút kiêng nể bố con thằng nào cả.

Tính tình bây giờ không bằng khi trưởng thành, lại còn lời nói với suy nghĩ trong lòng không đồng nhất.

***

_____________hết chương 25__________