Sơ Lê không hiểu Trần Dã còn muốn gì từ mình, cô cảm thấy người đàn ông này đã có tất cả mọi thứ rồi.
Cô có chút khó hiểu nhưng cũng rất thông minh, biết không nên hỏi về điều hắn muốn từ cô. Cô muốn được ăn đường mà không chịu chi trả lại một phân một li nào, cứ gặp khó khăn là lại sợ hãi chạy trốn. Cô nói: "Không cần nữa, em từ bỏ."
Trần Dã hình như cũng đoán được cô sẽ trả lời như vậy nhưng cũng vẫn hơi giật mình.
Hắn nhẹ vuốn mái tóc cô vợ nhỏ của mình, cực kì ôn nhu nói: "Khuya rồi, em về phòng nghỉ ngơi trước đi."
Sơ Lê gặt đầu, không được việc cô cũng không muốn ở lại lâu, còn ước mình có thể lắp mô tơ vào mông mà phi thẳng ra ngoài kia: "Vậy em không phiền anh làm việc nữa."
Cô gần như là chạy trốn ra khỏi phòng sách, mở cửa phòng ngủ rồi nhào thẳng lên giường, dùng chăn trùm kín mặt, sắc mặt đỏ bừng thở hổn hển.
Sơ Lê vẫn còn chưa từ bỏ ý định đi xem show của mấy tiểu minh tinh kia vì thế bất chấp giá cao học mua vé của mấy tên đầu cơ tích trữ trên mạng.
Có lẽ là do lần đầu cô đu idol nên chưa có kinh nghiệm, mới đầu còn phải bỏ ra một vạn hai để mua vé hàng ghế đầu, được hai ngày sau mới phát hiện đối phương là kẻ lừa đảo.
Mấy kẻ lừa đảo trước khi bỏ trốn còn tốt bụng nhắn lại cho cô: [cô gái nhỏ, tôi nói thật cho cô biết nha, vé hàng ghế đầu đã sớm cháy hàng từ lâu rồi, hiện tại cô có tiền cũng không mua được đâu, bây giờ chỉ có thể nhanh tay giật lấy vé mấy hàng ghế sau thôi.]
Sơ Lê đọc tin nhắn trong điện thoại, tâm tình hết sức phức tạp.
Tuy rằng cô chưa từng đi xem concert nhưng cũng vẫn biết rằng ghế hàng trước và hàng sau, cách biệt quá lớn. Nhưng dù sao thì rảnh rỗi đều sinh nông nổi, cô vẫn chưa từ bỏ ý định, hằng ngày đều đắm chìm vào internet, chờ đợi một ai đó vào pass lại vé.
Cuối cùng thì trời cũng không tuyệt đường người, trước khi buổi biểu diễn bắt đầu một ngày, Sơ Lê lên siêu thoại* của tiểu minh tinh kia thấy đúng là có người đang pass lại vé.
[Bởi vì có việc gấp nên pass lại vé hàng ghế trước, giá gốc, cảm ơn các vị.]
Sơ Lê lập tức liên hệ để mua vé.
Từ lần trước, sau khi Trần Dã nói mấy lời tàn nhẫn đó cô cũng không còn cố giữ lòng tự trọng gì gì đó nữa vì thế bây giờ vung tiền cũng không cảm thấy đau lòng.
Hôm sau, cô nhận được vé chuyển phát nhanh từ tiểu mỹ nhân kia, sau đó đi chọn một chiếc váy thật đẹp để mặc đi xem biểu diễn.
Hôm đó Trần Dã vốn là muốn nghỉ ngơi cho tốt nhưng công ty lại có việc khiến hắn phải đi giải quyết. Thay đồ xong đi ra thấy Sơ Lê đang cẩn thận chọn váy áo liền biết cô đang muốn ra ngoài.
Hắn dặn dò một câu: "Ra ngoài nhớ về sớm chút."
Sơ Lê ừ một tiếng, kì thật cũng không lưu lại lời dặn đó vào bộ nhớ.
Chạng vạng, Sơ Lê váy áo tinh tế trang nhã gọi lái xe đưa cô đến sân vận động lớn nhất thành phố.
7 giờ rưỡi sẽ bắt đầu buổi biểu diễn, Sơ Lê đến đó sớm một chút, bỏ ra 100 đồng để mua hai món đồ tiếp ứng.
Sau khi qua cửa an ninh là cô vào thẳng khu VIP, vị trí không tính là xấu, ở giữa hàng ghế số 3. Sân khấu thật ra có chút cao, hàng ghế thứ nhất ngược lại góc nhìn sẽ không đẹp bằng.
Hai tay Sơ Lê cầm gậy tiếp ứng, an tĩnh ngồi yên vị ở ghế của mình giống như một bức tranh phong cảnh đặc biệt giữa biển người bao la, đôi mắt cô chăm chú dừng lại trên màn hình đang chiếu đoạn video tuyên truyền.
Bên tai cô, tất cả đều là những tiếng thét chói ta của fans.
So với hoàn cảnh xung quanh cô lại càng an tĩnh lãnh đạm hơn. Cô thích vị tiểu minh tinh kia, có thể vì hắn mà sẵn sàng tiêu tiền, mà nếu có cơ hội được ôm người đó một lần thì càng tốt.
Một nhóm mười mấy người nhưng cô chỉ dừng ánh mắt trên người idol mình đang đứng ở phía bên phải sân khấu, chăm chú không hề chớp mắt.
Hình như mỗi thành viên trong nhóm đều có cơ hội hát solo một lần, chỉ người đó là không có.
Cô ngồi gần sân khấu, gần như khoảng cách hai người chỉ là ba hàng ghế, cô có thể nhìn rõ khuôn mặt idol đang biểu diễn một cách say mê, mồ hôi đầm đìa rơi từ trán trượt xuống má rồi dừng lại ở áo thun. Hắn nở nụ cười rất sáng, rất đẹp sau đó cúi chào và cảm ơn khán giả, tiếng nói dễ nghe truyền vào tai cô.
Sơ Lê ngắm nhìn nụ cười của hắn, trong lòng thật sự quá vui.
Sau đó trên khán đài lại to gan hơn xíu, một người hai người.., dần dần ngày càng đông khán giả gọi tên hắn, nhịn không được mà hét chói tai để bày tỏ sự kích động của mình.
Gần 10 giờ tối, buổi biểu diễn mới chính thức kết thúc.
Trên sân khấu, các thiếu niên chân thành nói lời cảm ơn, pháo hoa từ không trung rơi xuống mang đến phong cảnh rực rỡ chói mắt nhưng lại để lại trong lòng người hâm mộ một chút cảm nhận của sự biệt ly đầy thoải mái, là kết thúc để bắt đầu một cuộc đời mới.
Sắc mặt Sơ Lê hơi không tốt, cô cảm thấy hơi nóng, dường như bị không khí trên sân khấu, bị người tên là "Hứa Xương Hách" kia ảnh hưởng.
Cô lau mồ hôi, thu dọn đồ tiếp ứng đứng dậy đi ra phía cửa.
Sơ Lê không nghĩ tới người tài xế đưa cô đến đây vẫn chờ ở ngoài không đi.
Tài xế có gì đó muốn nói rồi lại thôi, trên mặt hơi bối rối. Sau khi cung kính mời cô lên xe mới ngập ngừng nói: "Phu nhân, lúc nãy tiên sinh đã gọi đến mấy cuộc điện thoại."
Sơ Lê đang sắp xếp đồ thì hơi ngừng lại: "Anh ấy gọi cho anh sao?"
Tài xê trầm mặc vài giây rồi gật gật đầu, "Đúng vậy, bởi vì điện thoại của ngài vẫn luôn không liên lạc được."
Toang!
Sân vận động quá nhiều người lại vô số thiết bị ghi hình nên sóng rất kém, không có tín hiệu nên cô không nhận được cuộc gọi nào.
Sơ Lê bất an không thôi, tay siết chặt túi xách: "Anh ấy gọi đến có việc gì vậy?"
Tài xế thành thật trả lời: "Ngài ấy nói ngài về sớm một chút."
Sơ Lê chợt nhớ ra lúc trước khi đi hắn đã nhắc nhở cô, chỉ là cô sớm đã vứt lên tận chín tầng mây rồi. Nhìn thấy Idol là ý muốn về nhà của cô bị hòa tan thành khói bụi, tự nhiên vứt cả hắn ra sau đầu.
Cô lại hỏi: "Vậy... Trần Dã có tức giận không?"
Thường ngày hắn rất bao dung chiều chuộng cô nên hẳn là sẽ không vì việc nhỏ như vậy mà tức giận đâu.......nhỉ?
Tài xế nghĩ một lúc rồi nói: "Ngữ khí của tiên sinh so với ngày thường không có gì khác biệt."
Sơ Lê nhẹ nhà thở ra: "Được rồi."
Cô lại cúi đầu tiếp tục sửa lại túi giấy đựng đồ tiếp ứng của idol, sắp xếp gọn gàng theo thứ tự từ móc khóa, bưu thiếp, còn có poster tạp chí...
Lúc về đến nhà cũng đã gần 11 giờ, cả tòa biệt thự vẫn để đèn sáng trưng.
Hắn ngồi bắt chéo chân ở giữa sofa, quanh người có mùi thuốc lá nhàn nhạt. Hắn buông điện thoại, ánh mắt dừng trên người cô: "Về rồi sao."
Sơ Lê bị hắn nhìn chằm chằm mà thành khẩn trương, tay cầm túi giấy bất giác siết chặt lại thấp giọng "ừ" một tiếng.
Cô đã quên mất trên má mình còn dán tên idol cực kì ấu trĩ bằng giấy kia, thứ đó phải dùng nước ấm mới có thể gỡ được.
Trần Dã nhìn chằm chằm mấy thứ nghịch ngợm trên mặt cô chợt cười ra tiếng, hơi châm chọc, khuôn mặt yêu nghiệt lộ vẻ sắc bén.
Sơ Lê sờ sờ mặt: "Em đi rửa mặt trước."
Trần Dã túm chặt cánh tay cô, đầu ngón tay hơi lạnh, cười cười: "Không vội, nếu em thích thì từ nay về sau để luôn như thế cũng được."
Nhìn cảm xúc trên mặt hắn không được tốt lắm, Sơ Lê nhất định sẽ không tin lời nói cực điểm rối trá này của hắn.
Cô giật giật cánh tay, nhất thời cũng không biết phải biện minh thế nào mới đúng. Mặt cô trắng bệch, chóp mũi lại phiếm hồng giống như sắp khóc, sợ sệt trả lời: "Không, em không thích."
Ngón tay Trần Dã khá mềm, xoa nắn cũng không làm cô đau. Đây chính là bàn tay của người trời sinh đã có tinha cách tự phụ.
"Vậy sao? Tôi còng tưởng em rất thích chứ." Giọng hắn lạnh lùng thấm vào tận xương tủy, hắn tiếp tục nói: "Tiểu minh tinh kia tên là Hứa Xương Hách, đúng không?"
Khí thế lạnh lùng của hắn xông thẳng vào đại não, cô cắn môi, nói: "Đúng vậy."
Trần Dã đột nhiên đại phát từ bi buông lỏng cánh tay cô ra, sau đó đưa tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ, nhàn nhạt nói: "Đi rửa mặt đi, thời gian tuy sắp hết nhưng vẫn còn kịp, kỉ niệm ngày cưới của chúng ta sẽ mau qua mất đó."
Sơ Lê ngây ngốc bất động tại chỗ, cô cũng còn không nhớ hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của họ.
Sơ Lê ngơ ngác đi vào toilet rửa mặt tẩy trang, khuôn mặt nõn nà sạch sẽ, tóc tơ bên tai vì dính nước nên bị cô thuận tay vén ra sau.
Giữa bàn ăn trong phòng bếp đặt một bó hoa hồng rất lớn được đóng gói cực kì tinh xảo, cô rửa mặt xong bước ra ngoài, Trần Dã đang ngồi một mình nhấm nháp rượu vang.
Sơ Lê đi qua chậm rãi ngồi ghế đối diện với hắn, như thể bị cái gì đó nghẹn lại, một chữ cũng nói không nên lời.
Tối hôm nay Trần Dã ép cô uống đến ba ly vang đỏ, thẳng đến lúc cô gái xinh đẹp trong ngực hai mắt mê ly, hơi nước lưng tròng túm tay áo hắn nói không thể uống được nữa mới nhân từ tha cho.
Tửu lượng Sơ Lê cực kém, mới ba ly vang đỏ nhập khẩu đã không phân biệt được đâu là trời đâu là đất, mặt sắc cùng vành tai đỏ bừng, cả người nềm mại ngoan ngoãn nhưng cũng đầy mị hoặc.
Cô rên hừ hừ ngồi trên đùi hắn, cánh tay trắng nõn tin tế vòng qua cổ Trần Dã, cả người mất hết sức lực vô cùng khó chịu, khóc thút thít không ngừng lên án hắn: "Hức, anh cố tình bắt nạt em!"
Giọng Sơ Lê trong cơn say so với ngày thường còn lớn hơn, lá gan cũng phình ra không ít, còn dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói chuyện, lại còn đại nghịch vất đạo vò rối tung mái tóc hắn.
Cô cho rằng Trần Dã đang tức giận vì cô về muộn nên cố tình chuốc rượu say để nhìn cô bị cơn khó chịu hành hạ.
Sơ Lê siêu vẹo dựa vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông, bàn tay Trần Dã nhẹ nhàng đặt trên eo cô đùa nghịch: "Muốn nôn sao?"
Sơ Lê lắc đầu: "Không muốn."
Không muốn nôn, nhưng muốn đi ngủ!
Trần Dã không thành toàn cho ý muốn của đó, cứ lúc hai mí mắt sắp khép lại thì hắn cứ xoa véo má cô khua cho tỉnh ngủ luôn.
Sơ Lê không được ngủ liền khóc lớn hơn nữa, nhớ ra cái gì đó rồi ngó trái ngó phải, không thấy thì hỏi hắn: "Cái túi giấy lúc nãy em mang về đâu rồi?"
Trần Dã nói không chút biểu cảm: "Ném."
"Sao anh lại làm như vậy chứ!? Em phải đợi rất lâu mới lấy được đồ tiếp ứng đó." Cô còn đang muốn mang nó đi cất vào tủ, mỗi lần thấy nhớ lại mang ra ngắm là tốt rồi.
Nói thì dễ nghe lắm chứ trên mặt thì chả có chút biểu cảm hối lỗi nào.
Ngày kỉ niệm kết hôn qua đi không mấy vui vẻ, hôm sau Trần Dã đưa cô đi theo dự một bữa tiệc, ở đó có mấy tiểu minh tinh cô thích.
Trần Dã giơ tay ra hiệu, tiểu minh tinh kia nịnh nọt đi đến bồi họ uống rượu nói chuyện phiếm, miệng ngọt như bôi mật lại rất thích nịnh hót, khác hẳn với ngôi sao rực rỡ nở nụ cười hết mực ngọt ngào trên sân khấu kia.
Sơ Lê ngơ ngác ngồi đó, hào hứng tụt đi một nửa.
Tiệc tối kết thúc, Trần Dã ôm eo cô rời đi. Lúc đi hắn cười lạnh một tiếng trào phúng, nói: "Nói cái gì mà ngôi sao, cái gì mà cười ấm áp, chả phải cũng giống cún con hay sao? Người ta ngoắc tay một cái là chạy đến vẫy đuôi nịnh nọt."
"Loại người này, không đáng để em thích."
"Thời gian em chạy đi chạy lại mệt nhọc lãng phí trên người hắn chả bằng đến đây lấy lòng tôi."
Tay Sơ Lê bị nắm thật chặt, cô thất thần ngẩng đầu nhìn khuôn mặt yêu nghiệt kia, cuối cùng cũng thông minh ra: "Anh có phải cố tình làm ra như thế cho em xem hay không?"
Cố tình gọi tiểu minh tinh đó tới, cố tình để cô thấy được bộ dạng đó của hắn, cố tình đập nát trái tim thiếu nữ của cô.
Trần Dã dường như trào phúng mà cười cười nói như đúng rồi, chối bỏ mọi thứ thành không còn bất cứ liên quan gì đến hắn, lời nói ra làm cô không cách nào phản bác: "Không phải em thích minh tinh đó sao? Tôi thành toàn giúp em, gọi người đến cho em gặp mặt trực tiếp mà em còn trách tôi? Đáng nhẽ ra là phải rất vui mới đúng chứ?"
Nụ cười của người đàn ông yêu nghiệt dưới ánh trăng lại càng thêm chói mắt, bất lửa tinh xảo trong tay vang lên tiếng lạch cạch lúc bật lúc tắt, hắn hạ khóe miệng xuống, không còn cười cợt nữa: "Em đi live show không được thấy rõ mặt hắn, bây giờ tôi cho em sáp mặt chào hỏi, không phải vô cùng hợp ý em hay sao?"
Vừa rồi lúc minh tinh kia biết cô là vợ Trần Dã liền hết mực cung kính, tủm tỉm cười duyên tiến lên bắt tay cô, khách khí nói rất vui khi được biết cô.
Sơ Lê thì ngược lại, không thể vui nổi.
Trần Dã đưa ra một lí do thật không thể bắt bẻ được, giống như mục đích của hắn đúng thực là thành toàn giấc mơ gặp người trong mộng của cô, còn hắn thì là một sứ giả đứng ngoài cuộc vô tội.
Mắt thấy đã sắp đến mùa hè mà cơ thể Sơ Lê vẫn vô cùng lạnh lẽo, trên mặt không có chút huyết sắc mà nhợt nhạt gầy yếu.
Thời gian dài qua đi cô mới nhận ra người đàn ông của mình không phải là người hành xử ôn hòa, ấm áp như gió xuân mà cô đã nhận định.
Có khi lời nói từ hắn, không biết vô tình hay cố ý mà sẽ không để lại cho người khác bất kì đường lui nào.
Đối mặt với hắn, Sơ Lê luôn có một loại sợ hãi vô hình, nhưng vẫn luôn giấu đi sự sợ hãi khiếp đảm trong lòng mà chỉ thể hiện cho hắn thấy vẻ lấy lòng tươi cười rạng rỡ của mình.
Cô biết mình đã rung động vì người đàn ông này, nguyện ý vì tình cảm hèn mọn đó mà giấu nội tâm mình đi.
Kể cả không nói đến tình yêu, thích cũng không phải là vẫn đền nên xuất hiện giữa hai cái tiên Sơ Lê Trần Dã.
Từ trước tới nay cô chưa từng có can đảm hỏi hắn vì sao lại muốn cưới mình. Cô nghĩ dù bản thân hắn có vang danh ác ma ở ngoài kia cũng không đến nỗi không ai muốn lấy hắn, ít nhất vì tiền thì chắc người cũng có thể xếp một hàn quanh biệt thự ý chứ.
Trần Dã thấy cô phát ngốc, không vui hỏi: "Sao nào, lại nghĩ đến thằng đó?"
Sơ Lê dẵm lên cái bóng trên mặt đất, biểu cảm có chút ngu muội: "Không có."
Sự việc về tiểu minh tinh kia cũng không gây ra sóng gió gì quá lớn. Về sau Sơ Lê cũng thỉnh thoảng thấy hắn trong tin tức trên TV, ví dụ như không lâu nữa cả nhóm sẽ giải tán, hắn thì chuyển hướng từ ca sĩ sang làm diễn viên. Bộ phim đầu tay đã được làm nam chính, nói thành công thì chưa phải nhưng xếp hạng đại gia giới giải trí thì chắc chắn cũng sẽ có tên hắn.
Từ đó về sau Sơ Lê cũng không còn thích bất kì minh tinh nào nữa, cũng không bao giờ gặp lại bọn hoàng ngưu chuyên đầu cơ vé live show nữa, thậm chí cô cũng thầm nhủ sẽ không bao giờ quay lại khán đài live show đến lần thứ hai.
Trần Dã là con người giảo hoạt, thậm chí dùng cả phong sát để ném hết minh tinh ra khỏi thế giới của Sơ Lê.
Sau khi vào hè Sơ Lê quá lười nên không ra khỏi cửa, Trần Dã biết ý mua về cho cô mấy cái máy chơi game, nhưng mà, cô chơi hai lần liền bỏ xó, chả có chút hứng thú nào.
Thế giới của cô đơn điệu đến buồn tẻ. Không có việc làm, trừ Sơ Nguyên ra cũng không còn bất kì người thân nào nữa. Đôi khi cô ngồi trên ban công nhìn ra thế giới rộng lớn bên ngoài cửa sổ, dòng người qua lại tấp nập, mới chớp mắt một cái đã không thấy đâu.
Bầu trời ngoài kia tự do không chút trói buộc nhưng lại như một sợi dâu vô hình cột chặt cô ngay tại nơi này.
Ngày qua ngày, buồn tẻ chán ngắt khiến cô cuối cùng cũng có nhứng ý nghĩ không nên có. Cô nghĩ tới chuyện muốn ly hôn, cũng muốn có một tình yêu bình thường như bao người với Trần Dã chứ không phải là cuộc hôn nhân bị sắp đặt này.
Hoảng hốt trôi qua mấy ngày, ý nghĩ muốn ly hôn trong đầu cô ngày càng lớn lên, lập tức liền muốn thốt ta ngoài. Ngay lúc đó như vô tình lại như cố ý, Trần Dã hỏi một câu bên tai cô: "Anh trai em trong khoảng thời gian này đang nằm viện, em còn muốn đi?"
Sơ Lê đột nhiên tỉnh táo lại, mồ hôi lạnh trên lưng chảy ròng ròng.
Đúng vậy, anh hai vẫn còn đang nằm viện, tiền viện phí thuốc men tất cả đều do Trần Dã thanh toán.
"Bác sĩ nói so với mấy tháng trước anh ấy đã khá hơn nhiều, chắc không lâu nữa sẽ có thể sinh hoạt lại một cách bình thường."
Trần Dã nhìn cô, khẽ cười: "Ừm, là chuyện tốt."
Rõ ràng lời hắn nói là vẻ quan tâm vô đối nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy lạnh sống lưng, sợ hãi vô cùng, cảm thấy lời quan tâm của hắn thật quá trùng hợp, lại càng giống uy hiếp nhiều hơn.
Cả đêm cô không yên giấc, nói mớ toàn những điều kì lạ.
Ngày hôm sau cháu trai bên nhà Trần Dã tổ chức sinh nhật, cha mẹ hắn mở tiệc ở nhà mời cả bọn họ.
Sắp đến giờ phải đi, Sơ Lê mãi cứ ôm chăn không buông, dung nhan ngủ say rất điềm tĩnh, đôi mi lại hơi run, nửa khuôn mặt giấu trong chăn không cho hắn nhìn.
Trần Dã túm chăn trên người cô kéo ra, động tác tuy lạnh nhạt vô tình nhưng trong miệng lại một câu tiểu tâm can hai câu tiểu bảo bối. Ai không biết còn tưởng hắn có nuôi cả trẻ em trong nhà.
"Nên rời giường rồi."
Sơ Lê gối lên tay hắn, tóc tai tán loạn, không vui chu môi lên, giọng oán hận: "Không, buồn ngủ lắm."
Trần Dã nói: "Em có thể đến bên kia rồi ngủ tiếp nhưng chúng ta đến muộn thì không hay đâu."
Sơ Lê vẫn bất động, cô mặc kệ tất cả không thèm dậy.
"Em còn không dậy?" Trần Dã tiện đà nói: "Vậy thì tôi đi trước, đến bên kia đợi em."
Hắn hiểu quá rõ con người Sơ Lê. Cô nhát gan sợ người lạ còn hơn cả sợ thuốc độc, để tự mình đi tới bữa tiệc không khác gì muốn lấy mạng cô.
Sau ba giây dãy dụa không có kết quả, Sơ Lê mở mắt ra, trong đó như chứa một tầng sương mù dày đặc. Cô vươn hai tay tạo thành tư thế muốn ôm, cả người mềm mại ôm lấy Trần Dã: "Anh giúp em thay quần áo đi."
Cô ngáp một cái, vẫn rất buồn ngủ, tính tranh thủ lúc hắn giúp thay đồ thì ngủ thêm một chút.
Trần Dã: "Được thôi."
Sơ Lê lại vận dụng kĩ năng được voi đòi hai bà Trưng khuyến mãi thêm bà Triệu của mình: "Còn muốn anh giúp em rửa mặt trang điểm nữa."
Trần Dã nhướng mày: "Đều được."
Sơ Lê tạm thời không còn yêu cầu khác, cô an tĩnh mơ màng trong lòng chàng trai, yên tâm hưởng thụ sự hầu hạ của hắn như một nữ vương.
Trần Dã hầu hạ cô rất giống nô tài thời xưa, chọn phong cách ngày thường cô thích nhất, giúp cô trang điểm đơn giản rồi bế lên xe.
*
Đứa cháu trai hôm nay dự sinh nhật tính cách rất không tốt, lại thích nghịch ngợm gây sự với người khác, lại thêm một nhóm trẻ xấp xỉ tuổi nhau tụ tập thành một team làm người lớn đau đầu không thôi.
Người lớn Sơ Lê này, ngày thường trước mặt bọn trẻ chẳng có chút uy hiếp nghiêm nghị nào, chúng thấy cô ngồi một góc ăn bánh kem thì trộm tới lấy điện thoại rồi dấu đi.
Ăn bánh xong tìm điện thoại không thấy đâu, cô tìm tất cả ngóc ngách mất hơn hai giờ cũng không tìm được đành mất hết mặt mũi chạy vào phòng Trần Dã đang đánh bài tìm hắn giúp, giọng nói rất bé, không nghe kĩ chắc sẽ không nghe thấy: "Điện thoại của em...hình như bị bọn nhỏ giấu đi mất rồi."
Trần Dã vừa cười vừa hỏi: "Không tìm được sao?"
Sơ Lê cảm thấy cực kì ủy khuất, hắn vậy mà còn ngồi đó cười nhạo cô? Vốn tính toán ăn xong miếng bánh rồi lên lầu nghỉ, ai ngờ vì tìm điện thoại mà cứ thế mất toi hai tiếng đồng hồ.
Nhóm trẻ đó miệng rất kín, làm thế nào cũng không cạy được nửa chữ, dù cho cô có hỏi thế nào cũng không nói.
Cô hung hăng đứng dậy bỏ đi, chúng càng không thèm sợ.
"Đã tìm liền hai tiếng rồi, em thật sự muốn đi ngủ, tìm không thấy thì không ngủ được. Anh mau đến tìm giúp em đi" Sơ Lê đỏ mặt nói.
Trần Dã nhởn nha hỏi: "Em muốn anh giúp như thế nào?"
Sơ Lê nhéo tay hắn, rũ đầu: "Bọn nhỏ sợ anh, anh trực tiếp nói là anh muốn tìm thì được rồi, không phí thời gian tìm loạn chút nào."
Trần Dã bật cười: "Còn muốn tôi giúp em bắt nạt một đám nhóc? Thật có tiền đồ nha."
Sơ Lê nghe hắn nói liền thẹn quá hóa giận, thở phì phì ném tay hắn đi, cắn môi nói nhỏ rất có "cốt khi": Sớm biết anh như vậy em đã chẳng tới nhờ vả, cũng không cần anh giúp."
Không nghĩ rằng Trần Dã thật sự chưa muốn giúp vội.
Cuối cùng Sơ Lê vẫn mang theo đôi mắt đầy nước đi tìm điện thoại, mỗi ngóc ngách đều tìm một lần nhưng vẫn không thấy.
Là Trần Dã không kìm được lòng nhìn cô bị đám trẻ con bắt nạt, giải tán nhóm đánh bài liền túm tên nhãi cầm đầu kéo tới, mặt không cảm xúc hỏi: "Điện thoại của thím mấy đứa giấu ở đâu?"
Đứa bé kia rất có cốt khí: "Chuyện này không liên quan tới cháu, cháu không biết."
Giọng Trần Dã càng lạnh hơn: "Ta không nói lần thứ hai. Năm phút sau mang điện thoại của thím đến phòng ngủ, bằng không đừng trách ta đánh gãy tay cháu."Cậu bé kia bị hắn dọa đến run lập cập, trong nhà người bị hắn đánh gãy tay gãy chân cũng không phải là chưa có.
Mấy tiểu ma vương kia, bố không sợ mẹ không sợ, trời không sợ đất không sợ, chỉ sơ tiểu thúc Trần Dã.
Trần Dã ném tên nhãi con này lên mặt đất, mắt hướng về phía Sơ Lê: "Lên lầu ngủ, không được thức đêm."
Thức đêm không tốt cho sức khỏe.
Sơ Lê đi theo sau hắn: "Tại sao tất cả mọi người đều muốn bắt nạt em chứ?"
Thật là mấy người không có lương tâm chỉ muốn bắt nạt kẻ yếu!
Trần Dã cười cười nhìn cô: "Tại vì nhìn em dễ bắt nạt."
Sơ Lê mềm mại như cục bột, hiền đến mức kì lạ, người nhát gan như vậy đương nhiên sẽ "thu hút" sự bắt nạt của người khác rồi.
Trần Dã lại bồi thêm một câu: "Chính là nhìn em dễ bắt nạt nên cũng chỉ có thể bắt nạt được tôi thôi, chứ em làm gì bắt nạt nổi ai nữa đâu." (?)
"Bởi vì em là vợ tôi."
"Còn tôi cũng là người đàn ông của em, là người đàn ông DUY NHẤT."