Sơ Lê không có nhiều cảm xúc,ừ một tiếng không muốn cùng Triệu Hợp Thuần nhiều lời.
Triệu Hợp Thuần cưỡng chế đáy lòng bất mãn, giữ nguyên trên mặt nụ cười như gió xuân, cô ta hỏi:" Sơ Lê, chị là đi một người sao?"
Trên mặt Sơ Lê không mang chút biểu tình trả lời:" Chẳng lẽ tôi còn có thể đi nửa cái người hay sao?"
Triệu Hợp Thuần không thể hiểu được chị họ ngốc này có cái gì không đúng, dù sao Sơ Lê cũng là người rất dễ bị lừa. Cô ta miễn cưỡng mà tươi cười:" Lê Lê, em bây giờ phải lập tức đến Thất Trung nhập học, sau này mỗi bữa trưa chúng ta có thể ăn chung rồi."
Ai cần cô ta ăn chung???
Triệu Hợp Thuần xem cô phản ứng như bình thường, trên mặt lại không nhịn được khó chịu, cô ta lại nói:" À Lê Lê, trên người chị có mang tiền sao? Có thể cho em mượn chút tiền trước được không? Em muốn mua thêm hai quấn sách phụ đạo để học".
Sơ Lê không hề cho cô ta chút mặt mũi nào:" Không có tiền."
Có cũng không cho cô.
Triệu Hợp Thuần tuyệt đối không phải muốn mua sách, nhất định là muốn mua đồ trang điểm hay quần áo để tự mình làm đẹp. Hơn nữa Triệu Hợp Thuần hỏi vay cô tiền từ trước đến nay đều chưa bao giờ hoàn trả.
Sơ Lê không muốn cùng cô ta nhiều lời thêm nữa, thấy cô ta sắc mặt ngày càng kém liền lạnh nhạt nói:" Cô ở đây chơi, tôi đi trước."
Triệu Hợp Thuần bị mấy cô bạn kéo vào trung tâm thương mại, trước khi rời đi còn nhìn Sơ Lê với ánh mắt lạnh căm, nghiến răng nghiến lợi không cam lòng.
***
Bên ngoài thời tiết vẫn vô cùng nóng bức, ra khỏi trung tâm thương mại mát mẻ, ánh nắng chiểu thẳng thiêu đót gương mặt cô.
Sơ Lê không chỉ không ăn được Haagen-Dazs, đi đã lâu đến như vậy khiến nước miếng cũng chẳng còn mà nuốt, trong túi lại không có lấy một phân tiền, lại trong cái nóng như lò luyện đan phải quốc bộ trở về nhà.
Sơ Lê vừa ngẩng đầu, ánh nắng làm cô nhức mắt vô cùng đành quay đầu sang bên tiệm sách đối diện chờ đến khi mát mẻ mới trở về nhà.
Vừa mới quay đầu liền thấy thiếu niên đang mua nước ngọt.
Cô vừa bất an lại khẩn trương nhéo hai bàn tay, làm như không nhìn thấy Trần Dã mà đi thẳng vào tiệm sách.
Trần Dã nhìn bóng dáng cô chạy chối chết, lười nhác đứng tại chỗ, chỉ đứng nhìn một cách hờ hững mà không có phản ứng gì hơn.
Ngày thường Sơ Lê chỉ nghiêm túc mặc quần áo đồng phục, tóc cột đuôi ngựa, trong trường nhất nhất làm theo quy củ khiến thầy cô giáo vô cùng hài lòng với nữ sinh ngoan ngoãn này.
Hôm nay ra cửa cô lại mặc quần jean, Trần Dã vừa rồi không dấu liếc cô một cái cảm thấy Sơ Lê thật xinh đẹp. Cẳng chân cô thẳng tắp, mắt cá chân lộ ra ngoài một đoạn trắng nõn vô cùng tinh tế.
Trần Dã lại đến sân vận động trễ, nhóm Triệu Văn Kiệt đã kịp đổi xong quần áo và đang khởi động làm nóng người.
Triệu Văn Kiệu nhanh miệng hỏi hắn:" Sao cậu đến muộn như vậy hử? Đi tán gái???"
Trần Dã đặt chân dài lên ghế, khom lưng cột lại dây giầy, không chọn lời liền phun ra mấy câu thô tục không một chút cố kị:" Lắm mồm thì cút".
Thời điểm bốn giờ chiều, tuy rằng mặt trời vẫn rực rỡ như vậy nhưng ánh nắng cũng đã không còn quá gay gắt.
Thời Gia Lễ cầm quạt ra sức thổi, miệng hỏi:" Không phải cậu vừa nói là đi mua coca sao? Vừa đi là hết hẳn hai mươi phút khó trách người khác hiểu lầm a~"
Trần Dã cười lạnh: " Tôi nhanh như vậy? Ít nhất thì tôi cũng phải đi đến hơn một giờ thì các cậu mới nên hiểu sai a."
Thời Gia Lễ cùng Triệu Văn Kiệt bị hắn chặn họng, xấu hổ nghẹn lời không nói được gì.
Trần Dã đã thay xong quần áo cùng giày chơi bóng, lười biếng nhích lại gần lưng ghế, hai chân vắt qua nhau tư thái mười phần lười nhác tùy ý. Hai ngón tay sạch sẽ kẹp chặt điếu thuốc lá, hắn nhắm hai mắt, mở miệng không chút để ý" Vừa rồi tình cờ gặp người quen."
Triệu Văn Kiệt trong lòng ngập tràn tò mò:"Ai vậy?"
Tràn dã:" Học bá Nhất ban, Sơ Lê".
"Ê khoan, là cô bé lần trước bị cậu đánh đó hả, cô ấy có phải vừa nhìn thấy cậu liền chạy hay không?" Triệu Văn Kiệt hít hít điếu thuốc hỏi liền một lèo.
Trần Dã bất chợt mở hai tròng mắt, ánh mắt đen tĩnh lặng bị ánh mặt trời chiếu xuống khiến có chút nhíu lại không mở ra được, khoé miệng lười nhác câu lên một chút:" Ông đây đánh cô ấy". Dừng một chút:"Có điều đúng là cô ấy chạy quả thực rất nhanh".
Triệu Văn Kiệt lại không bỏ được sự hiếu kì mà hỏi:"Đụng trúng cậu liền chạy?"
Trần Dã nửa ngồi dậy, nói rõ ràng từng chữ:" Đúng vậy, đụng phải tôi, đánh lòng bàn tay tôi, rồi cuối cùng liền không cho tôi chút mặt mũi mà cắm đầu chạy thẳng".
Triệu Văn Kiệt thoáng giật mình, tính tình Trần Dã thế nào chẳng lẽ anh lại không hiểu? Hắn là loại người không bởi đối phương là phụ nữ liền sẽ nương tay dễ nói chuyện như vậy.
Không cần đạo lí, Trần Dã từ nhỏ cũng chưa phải là chưa đánh con gái bao giờ.
"Cậu không có ngăn cản cô ấy lại mà giáo huấn một hồi?"
Cái chuyện này thật sự không giống với tác phong của Trần Dã, thật là kì quái.
Nếu nói đám Triệu Văn Kiệt bọn họ là một đám rác rưởi không hơn không kém thì cái loại rác rưởi nhất cũng không thể nào cmn so sánh với thứ rác rưởi như Trần Dã.
Hắn không chuyện nào là không dám làm, tính tình lại cực kì không tốt.
Có đôi khi bạn học đeo một đôi giày mà hắn lại không thích nó, hắn cũng rảnh rỗi không có việc gì mà đi tới cười nhạt, đá lăn bạn học, nói:" Ai cho phép cậu đi đôi giày kiểu này?"
"Bởi vì tôi thích."
Trần Dã không khỏi phân trần lại một hồi:" Cậu thích? Có thích thì cậu cũng không thể đeo, biết không?"
"Biết...., đã biết."
Trần Dã chính là như vậy mà quấy rối người khác
Người khác dù không chọc hắn, thì cũng đều không thể yên thân.
Hắn để ý một cái liền xác định chết chắc.
Huống chi hôm nay Sơ Lê còn trực tiếp làm mất thể diện của hắn nhưng lông tóc không mất đến một sợi mà bình an trở về.
Tiếng còi thổi lên, họ cùng đội bóng cao nhị* lập tức bắt đầu thi đấu bóng đá.
(*Cao nhị: giống với lớp 11 ở Việt Nam)
***
Ánh sánh thiên quất* mờ nhạt chiếu vào cửa kính trong suốt của tiệm sách, nhiệt độ không khí ngoài trời đang dần hạ xuống.
(* Ánh sáng thiên quất: ánh sáng màu vàng cam của mặt trời lúc chiều tà)
Sơ Lê ngồi ở tiệm sách hơn một tiếng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo cao trên vách tường, chậm rãi đứng dậy kéo lại ghế vừa ngồi cho ngăn nắp rồi đem sách trả lại trên kệ.
Đi ra khỏi cửa tiệm, chút ánh sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt làm hai má cô ửng lên.
Sơ Lê cúi đầu đi đường, nhìn bóng dáng chính mình bị ánh hoàng hôn kéo dài cũng cảm thấy hay hay. Cô vừa ngẩng đầu thì thấy Trình Nam Song mặc trang phục của cổ động viên.
Trình Nam Song có lẽ cũng không nghĩ tới trên đường lại gặp được cô nên đáy mắt lộ lên vẻ vô cùng kinh ngạc.
" Ê, Lê Lê, cậu cũng đang về nhà sao?"
Sơ Lê gật gật đầu:" Đúng vậy."
Trình Nam Song đi lên kéo cánh tay cô:" Bây giờ còn sớm đừng trở về vội. Cao nhất cao nhị* hôm nay hẹn thi đấu bóng đá, bọn mình đang muốn đến đó cổ vũ bọn họ cố lên, hay cậu cũng cùng đi đi!"
(*Cao nhất cao nhị: lớp 10,11)
Hai đội bóng đá của cao nhất cao nhị đã có hiềm khích từ lâu, các cô muốn đến đó cổ vũ khuyến khích tạo khí thế áp đảo dội bóng cao nhị.
Kì thật Sơ lê cũng không quá tình nguyện, nhưng Trình Nam Song lại mời một cách vô cùng nhiệt tình, mà cô cũng không giỏi cự tuyệt bạn bè nên bỏ qua một tia khó xử mà nhẹ nhà đáp ứng: "Được."
Thời điểm các cô đi đến sân bóng, thi đấu còn chưa bắt đầu, cầu thủ còn đang trên sân khởi động.
Trình Nam Song vừa tới đã nhận ra Triệu Văn Kiệt cùng Trần Dã, túm cánh tay Sơ Lê nhìn nhóm người khởi động đi qua đi lại, bĩu môi hỏi:" Các cậu hôm nay có nắm chắc phần thắng hay không?"
Triệu Văn Kiệu trả lời đầy tự tin:" Cậu cứ banh mắt ra mà chờ xem tôi đá tung lưới của bọn họ."
"Xí, khoác lác thì ai mà chả biết nói chứ."
Sơ Lê im lặng đứng một bên, cúi đầu nhìn mũi chân, không tính chen vào nói câu nào. Trước mắt cô đột nhiên có một bóng người che khuất cả ánh sáng.
Mặt Trần Dã không chút biểu tình yên lặng đứng trước mặt cô. Sơ Lê vừa ngẩng đầu liền chậm ngay phải ánh mắt của hắn, bốn mắt nhìn nhau.
Trên người thiếu niên mặc bộ đồ đá bóng phía sau là số sáu, eo hẹp vai rộng, còn có một đôi chân dài phải nói là vô cùng gợi cảm. Hắn mặt mày sạch sẽ, con ngươi đen nhánh phản chiếu thân ảnh của cô.
Trần Dã nhướng mày:" Tới cổ vũ tôi sao?"
Sơ Lê nhìn hai người phía trước liền có chút đỏ mặt, không thể nói là phải, cũng không thể nói là không phải.
Vì không muốn Trần Dã hiểu lầm, cô liền nhanh trí nhỏ giọng giải thích:" Tôi đến đây để cổ vũ cho cao nhất cố lên."
Trần Dã trong lòng dồn nén một trận khí tức:"Khinh thường ông đây?"
Vì khinh thường hắn nên cô mới hay cố ý tránh hắn sao?
Trần Dã cười xoà ra tiếng, cười một cách tùy ý, có chút trào phúng nhàn nhạt:" Chờ ông đây đấu cho cậu xem."
Ở hai đầu sân bóng, cổ động viên cổ vũ hô hào như một trận sóng nhiệt, một tiếng so với một tiếng lại càng cao hơn, học sinh trường khác chạy đến để cổ vũ Trần Dã cũng không ít.
"Trần Dãaaaa!!!!"
"Dã ca cố lênnnn!!!!"
"Mợ nó nha, hôm nay tôi cũng đã có thể nhìn thấy Trần Dã giáo bá đại danh đỉnh đỉnh ở Thất Trung nha, anh ấy thật sự quá quá quá đẹp trai đi ư ư ư...!"
Triệu Văn Khiệt không có ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, nghe những tiếng gào thét cuồng loạn lạu có chút buồn bực, nhỏ giọng nói thầm:" Cẩu tử Trần Dã như thế nào mà lại được hoan nghênh như vậy, đôi mắt mấy đứa trẻ ranh đấy đều bị mù hay sao mà không thấy đại gia đây? Nhìn không ra hắn chính là cái tên cặn bã cụ nội của rác rưởi, tiểu súc sinh hay sao??!!"
Ế còn có một người không hề bị mù kìa.
Đó chính là cô bạn học bá chưa từng nhìn trúng Trần Dã, Sơ Lê.
Triệu Văn Kiệt mở to mắt mà nhìn thật kĩ, âm thầm một bên mà đánh giá Sơ Lê. Cô bạn này đứng một cách an an tĩnh tĩnh, tròng mắt xinh đẹp chuyên chú quan sát trận đấu trên sân.
Cô mặc chiếc áo thun màu trắng, đằng trước in hoạt hình nai con, giống cô vô cùng đáng yêu. Dáng người cân đối tinh tế, tóc dài ngoan ngoãn rủ xuống cổ.
Ngũ quan ấy, khiến người ta cảm thấy mười phần kiều diễm xinh đẹp.
Bắt đầu trái phải được mười phút, Trần Dã liền đá một quả trúng gôn.
Từ trong ra ngoài, sân bóng vọng lên những tiếng hét chói tai,mấy bạn học ngồi trên đó gào bất chấp như muốn nổ tung sân vận động.
"Dã ca, cậu tính ép chết họ aaaa!!!"
Ánh náng cuối ngày chiếu lên mái tóc xanh nhạt của Trần Dã khiến nó hiện lên trong suốt. Thiếu niên ấy vô cùng tự tin, thần thái cuồng ngạo. Những giọt mồ hôi chạy theo gương mặt tinh sảo của hắn mà rơi xuống, khoé môi âm lãnh rương lên ba phần ý cười. Hắn thở dốc sảng khoái, giơ ngón tay cái hướng về phía Sơ Lê.
Triệu Văn Kiệt vô cùng tự luyến nhảy nhót múa may đôi tay:" Trần Dã, tôi cũng yêu cậu!!!"
Trần Dã:" Tôi không quen cậu."😒
"........."
Trần Dã phũ phàng vô tình:" Cậu mau tránh xa ông ra."
Triệu Văn Kiệt ngơ ngơ ngác ngác, nhìn lại mình giống như một cô gái nhỏ vừa tỏ tình thất bại.
???
Trần Dã đây là có ý gì a? @@
Trần Dã nâng tay lên là hướng Sơ Lê làm động tác như vừa nãy, lưu manh cười hỏi:" Sao hả, thấy Dã ca đá bóng soái hay không soái?"
Mặt Sơ Lê cúi đến gần như muốn chạm đất, không biết vì sao mà mặt lại đỏ như tôm luộc, nóng lợi hại.
Cao nhất khí thế sừng sững, hoặc có thể nói là khí thể của Trần Dã quá cường đại.
Cao nhị cũng có thể loại lão đại của khối, sớm nhìn Trần Dã không vừa mắt. Có điều trên sân bóng bọn họ không dám sử dụng mấy thủ đoạn bỉ ổi với hắn.
Cái người tên Trần Dã này có tiếng rác rưởi,thanh danh đã muốn truyền xa vạn dặm.
Hồi Sơ Tam*, nghe nói bởi vì trong khi đá bóng đối phương chơi bẩn mà chọc tới cơn giận của Trần Dã, khiến hắn ở ngay sân bóng đạp gãy xương đùi tên kia.
(* Sơ Tam: có lẽ là Sơ Trung năm ba, khoảng lớp 8 ở VN)
Đội cao nhị tất nhiên vì thế mà không dám tính kế Trần Dã, nhưng lại cũng không cam lòng để bị chèn ép trên sân cho nên phải tìm được cách gì đó, ít nhất cũng để Trần Dã không thể cảm thấy thoải mái.
Sơ Lê trên khán đài, mới đầu bị Trình Nam Song ép kêu nhỏ giọng Trần Dã cố lên, dần dần liền không phát ra tiếng nữa mà đôi mắt đen nhánh linh động dõi theo bóng dáng Trần Dã.
Tuy cô xem bóng đá không hiểu lắm nhưng cũng có thể nhìn ra được, Trần Dã ở ngoài hay trên sân bóng đều giống y nhau, tác phong đều một mực ngang ngược.
Sơ Lê nhớ đến cuộc sống đời trước, tự cảm thấy khẩn trương.
Đột nhiên bên tai cô thổi tới một trận gió, bóng từ trong sân bay ra ngoài sượt qua tai cô. Sơ Lê phải nói là vận khí cực kì tố nên mới không bị đụng trúng, trong lòng cô còn cảm thấy sợ hãi vỗ vỗ lồng ngực rồi lùi ra sau hai bước.
Bóng này không phải nhằm Sơ Lê mà đến, chẳng qua là truyền vào chân Triệu Văn Kiệt khiến suýt chút nữa làm cô bị thương.
Triệu Văn Kiệt muốn hung tợn mắng: Mợ nó, ngu dốt không đá nổi thì đổi Thời Gia Lễ lên sân. Còn chưa kịp mở miệng đã thấy Trần Dã đằng sau có điểm âm trầm, dáng vẻ giống như rất không cao hứng.
Trần Dã hung tợn, ánh mắt lạnh lùng hung ác nhìn chằm đối phương, biểu tình vô cùng đáng sợ.
Nửa trận sau vừa mới bắt đầu, đối phương lại cố tình mang bóng để lọt vào chân cầu thủ mới thay thế bổ sung của đội cao nhất( đội Dã ca), sau đó hướng trực tiếp tới Sơ Lê mà đá thẳng.
Chẳng qua lần này vận khí của Sơ Lê lại vô cùng tốt, quả bóng sượt qua sườn mặt cô rồi rơi xuống đất, lăn ra xa, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Sơ Lê bị tạp âm bên tai khiến đầu óc ong ong, có chút hoảng hốt.
Tuyến lệ của cô không chịu sự khống chế, nước mắt cứ vậy từ hốc mắt lăn xuống. Cô ngồi xổm xuống che tai lại nhằm bỏ đi âm thanh hỗn tạp ấy.
Trần Dã trầm mặc, trong chớp mắt khuôn mặt lại càng thêm băng lãnh. Đột nhiên khí thế lạnh léo ấy hướng về người vừa đá quả bóng về phía Sơ Lê, vung một đấm thẳng cánh cò bay vào mặt người nọ, đầy mặt tức giận chửi ầm lên:" Mẹ ngươi"
________ Hết chương 8___________
Tác giả có lời muốn nói: Dã ca thực soái aaaaaa!! Thực đẹp trai quá!!! Ta muốn cưới aaaaaaa!!!
A bánh: muốn làm tiểu tam????
****
Chuyên mục Minhminh lảm nhảm: hế lu, ra chương rồi đây mina-san. Mình đã cố gắng để edit thật nhanh rồi nhưng cũng không nhanh hơn được, mọi người đừng ghét nha;). Chắc 5trăm ae đi học rồi, chúc các bạn sức khoẻ thật tốt để học tập thật tốt ~