Ác Ma Hắc Bang Dưỡng Thê Chi Sủng

Chương 12: Về nhà



Tác giả: Tử Vy Bạch Sắc

Beta: Ngân Luna

Ngày 25 tháng 10, hôm nay là ngày sinh nhật của Thuần Hi Thiên, thời tiết bây giờ đã se lạnh, bên ngoài lá thu đã đỏ rực một mảng cùng với những cành cây khẳng khiu lá vàng xơ xác như những ngọn đuốc khổng lồ vươn lên trời cao. Mà ánh nắng ngày thu cũng đặc biệt đẹp đẽ mà u mỹ ( u buồn + mỹ lệ ), từng đám mây tím bay lơ lửng nên thơ như bồng bềnh xốp nhẹ những que kẹo bông gòn.

Ngẩn người nhìn lá cây thường xuân dần dần rơi xuống…

“ Tiểu Thiên hôm nay Long sẽ tặng cho Tiểu Thiên một món quà đặc biệt.” Đó là câu nói mà cậu nói sáng nay với cô nhóc nhỏ, lúc ấy nhóc con còn mơ màng đầu tóc còn hơi rối, đầu vai áo ngủ vừa lệch để lộ bờ vai trắng noãn, con ngươi đen trong trẻo mơ hồ nhìn khuôn mặt người trước mắt, cũng không nhớ hôm nay là ngày nào thì đã bị người ấy kéo tay đi, nào là tắm rửa cho thơm thật thơm, vận váy ren thật đẹp.

Đó là chính là sản phẩm mới nhất của nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp, váy viền ren đơn giản, thân váy áo được làm từ loại vải coton hỗn hợp, mùa đông mặc vừa ấm, vừa thoải mái, viền lông cừu váy xếp nếp trông rất đẹp mắt, còn có một đôi giày búp bê bằng da thật bên trong có may tinh tế vải lông, vớ chân màu trắng viền lam nhạt với một chiếc nón nhỏ và áo khoác bằng lông cừu Tây Tạng rất mịn trông cô nhóc chẳng khác nào một búp bê sứ tinh xảo cả. Nhưng búp bê sứ thì vô hồn còn với cô nhóc chỉ cần với ánh mắt trong trẻo như nắng thì cũng đủ khiến toàn thân cô nhóc sáng lên sự sinh động.

“ Cạch cạch.” Hoắc Minh Long từ bên ngoài bước vào, hôm nay cậu cũng ăn vận rất đẹp, thật ra chỉ là so với thường ngày có chút cầu kì, áo sơ màu trắng viền lam nhạt được ủi phẳng phiu, kết hợp với áo vét xanh, đường may tinh tế tao nhã, càng làm tôn lên vóc người vốn đã rất cân đối của cậu, 15 tuổi cao 1m75 chỉ vài năm nữa thôi thì tráng kiện sẽ dần hoàn mỹ, bộ vét khoát lên người làm nổi bật khí phách cùng sự chững chạc hơn so với tuổi.

Hôm nay, sở dĩ cả hai đều phải ăn vận như vậy bởi vì sẽ đi gặp một người rất quan trọng. Ba của Thuần Hi Thiên – Thuần Phong Triệt, người này là một anh em tốt của Hoắc Mạnh Hùng, không biết vì sao đột nhiên rút chân khỏi hắc đạo, mọi người chỉ biết người đàn ông này từng một thời sánh vai với anh, được xem là Nhị Thánh Hắc Long bang, nếu anh là Hắc đế thì ba của Thuần Hi Thiên được coi là Hắc vương tình cảm hai người rất tốt, thế rồi vào mười một năm trước rút chân, nghe nói là vì anh ta có vợ và có một đứa con nhỏ. Hắc đạo cũng không ít trường hợp như vậy, nhưng rất ít ai lại đang đứng trên đỉnh cao lại rời bỏ ngai vị của mình.

“ Tiểu Thiên xong chưa?” Hoắc Minh Long vừa bước vào, khuôn mặt vốn lúc nào cũng phủ một tầng băng lãnh liền hé ra vẻ hiền hòa và ôn nhu, cậu đi về phía cô nhóc nhỏ, hôm nay là ngày rất quan trọng là ngày cậu chính thức tiếp nhận lời đề nghị của Phong thúc nhóc con này thật sự rất quan trọng với cậu... Vén vén mái tóc đã hơi dài của Tiểu Thiên , cậu dịu dàng hỏi. “ Hôm nay chúng ta sẽ đi gặp người thân của Tiểu Thiên...”

Chiếc FCEV còn chưa chính thức xuất bán của Honda, màu đen viền trắng óng ánh chạy trên con đường rừng với hai bên là các cánh đồng hoa cải vàng độ nở thật nổi bật, bên trong xe, Tiểu Thiên bị bịt mắt vì nơi này là một nơi cực kì bí mật, cô nhóc dựa đầu vào cánh cửa xe để mở, làn gió mùa thu có chút lạnh, có chút mát lướt qua da mặt mịn màng hồng hào mang theo mùi hương đơn giản mộc mạc của hoa cải và cúc dại ven đường, mái tóc dài đen nhánh vài sợi tóc bay bay qua khỏi cửa kính, cả khuôn mặt tinh tế như chìm vào trong cảnh mùa thu với khung cảm màu vàng ưm đẹp đẽ.

Con ngươi màu lam nhạt của Hoắc Minh Long khẽ dời sang mắt gặp khung cảnh hút hồn ấy có chút say mê, nhóc con càng lúc càng biết tản ra hương vị mê người rồi...

“ Long chúng ta có phải vừa đi qua cánh đồng cải vàng hay không...” Trong đầu Tiểu Thiên mê mang suy nghĩ, con đường này rất quen thuộc, rất bình lặng, rất ưu thương giống con đường trở về nơi nào đấy trong kí ức... một nơi rất đẹp, tràn đầy tiếng cười noi vui vẻ cùa gia đình cô nhóc...

Chốc sau chiếc xe rẽ vào con đường núi mà hai bên là những cây phong màu lá đỏ rực như bức tranh mùa thu vàng của Levitan, xa xa có thể nhìn thấy những mãng cỏ ố vàng và bên cạnh là dòng suối trong vắt như gương soi rọi bầu trời vàng ươm dịu dàng, bánh xe chạy trên những chiếc lá phong đỏ rơi lả tả, còn một vài chiếc lá bay vào cửa đậu lên chóp mũi của Tiểu Thiên. “ Úp...” cô nhóc nhặt lấy nó, bàn tay nhỏ sờ sờ hình hài của chiếc lá, có mấy cánh có răng cưa... “ Đã đến rừng phong sao?...”

Trong hư không Tiểu Thiên có thể mơ hồ nghe thấy tiếng suối chảy róc rách, róc rách, nghe như tiếng bước chân của một người đàn ông mang giày gỗ, chậm chạp mà yên ả.

Cuối cùng khi không còn nghe thấy tiếng rì rào của rừng phong là lúc trước mắt hiện ra khung cảnh xinh đẹp đầy thơ mộng, có thể thấy trước mắt là một ngọn núi trồng rất nhiều cây phong, lá phong nhiễm màu đỏ rực như một đống lửa lớn dựng lên ở trời, khung cảnh hiện ra thoáng đãng mà mát mẻ, chân núi chỉ có duy nhất một đám cỏ chỉ cao tầm 5cm , màu đỏ rực như một tắm vải nhung tự nhiên của tạo hóa, xa xa một ngôi nhà bằng gỗ bên ngoài được gia cố bằng đá, với ống khói đang tỏa ra khói trắng mà thiết kế không khác gì ngôi nhà trong truyện cổ tích của những chú lùn, của người đẹp trong người đẹp và quái vật , ...

Lôi ngồi ở đằng trước lái xe, khóe môi cũng không khỏi nâng lên nụ cười yên ả, nơi này quả thực rất đẹp, đẹp đến mức người ta muốn đến mà không muốn về mùa xuân thì tươi mát, mùa hè thì trong lành, mùa đông thì ấm áp... còn mùa thu thì lại mang đến cảm giác mát mẻ yên bình khó tả. “ Thiếu gia, gần tới nơi rồi...”

Chiếc xe đậu ngay trước cửa ngôi nhà, người phụ nữ vốn còn đang loay hoay nhìn các đầu bếp chuẩn bị thức ăn, nghe thấy tiếng thắng rất nhẹ nhàng của xe thì vội vã bước ra, kinh nghiệm nhiều năm làm sát thủ khiến cô rất tinh ý với những âm thanh dù là rất nhỏ.

“ Về nhà thôi Tiểu Thiên.” Hoắc Minh Long nhẹ nhàng tháo khăn bịt mắt cô nhóc ra, để cô nhóc nhìn kĩ mọi thứ bên ngoài, bởi vì nơi này, không sai chính là ngôi nhà trước kia mà cô nhóc đã sống cùng ba mình.

Tiểu Thiên mơ màng mở mắt ra nhìn xung quanh, cảnh vật như cũ, vẫn theo tựa như kí ức của cô nhóc, không rõ ràng nhưng lại rất chân thật.

“ Tiểu Thiên coi ba làm gì cho con nè...” Người đàn ông mà cô nhóc còn không nhớ rõ khuôn mặt tự tay may cho cô nhóc một con gấu bông, tuy đường may vụn về nhưng cô nhóc rất thích, đáng tiếc ngày đó con gấu bông đã bị người ta ném ven đường.

“ Tiểu Thiên ba cho con coi cái này nè.” Người đàn ông cười cười, dẫn cô nhóc đến một nơi rất đẹp bên dưới tán cây liễu màu xanh ngắt, đào lên một chiếc hộp bí mật là nơi cất giữ hình mẹ của cô nhóc, chỉ biết người phụ nữ đó rất xinh đẹp,... kí ức vụn vặt...

“ Tiểu Thiên đến một ngày sẽ có một người yêu con như ba yêu mẹ...” Người đàn ông ngẩng đầu nhìn trời bầu trời cao xanh kia dường như hiện ra được hình ảnh người vợ của mình, trong đôi mắt đen như bảo thạch còn chứa một chút mất mát, một chút nhớ nhung...

...

Nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi lã chã, Thuần Hi Thiên không lau nước mắt vì người thiếu niên bên cạnh đã thay cô nhóc làm điều đó... cậu ôm cô vào lòng, cho cô nhóc khóc thật mệt khuôn mặt vì khóc mà hơi sưng mới đau lòng an ủi, ... nhóc con nhìn cậu, nhìn cậu rất lâu, giống như để cho từng chi tiết trên mặt cậu thấm vào trong trí nhớ, cuối cùng mới nở nụ cười như nắng ấm. “ Long vào nhà thôi...”

“ Long vào nhà thôi...” Thuần Hi Thiên nắm lấy tay cậu, trên môi gieo một nụ cười nhưng đáy mắt lại có chút ưu thương.

“ Ừm...”

Trong nhà, toàn bộ vật dụng đều áp một màu vàng nhạt của gỗ, từ sàn gỗ, bàn gỗ, các vật trang trí bằng gỗ, nội thất bên trong tinh tế mà ấm áp, so với Hoắc trạch một phần bề thế, oai lộng, nơi đây lại mang đến cho người ta cảm giác an bình và yên ả như được trở về mái nhà ấm cúng. Chỉ thấy ngoài loại đèn cao cấp tỏa ra ánh sáng vàng dịu dàng, một vài vật dụng đơn giản có giá vài trăm vạn và những thứ vật dụng đắc tiền thì cũng không còn gì khác.

Ngôi nhà có tất thảy ba phòng ngủ, không lớn nhưng rất thoải mái, mỗi phòng ngủ đều có một phòng tấm xa hoa riêng, có bể tắm tạo sóng, có ghế mát xa, có cả một giếng trời đối diện cửa phòng tắm chỉ cần ấn nút liền tự động mở ra, bình thường là loại kiếng một chiều có thể nhìn thấy trời xanh. Chính giữa là giường ngủ, nệm là nệm nước siêu bền, ngay cả ga giường cũng là làm từ loại vải rất thoải mái. Bước vào phòng liền thấy sáng sủa và tươi mát.

Vì chờ đến một ngày như hôm nay, sau khi an nghĩ cho Thuần Phong Triệt, cậu luôn cho người đều đặn về đây quét dọn và thỉnh thoảng kiểm tra lại mọi thứ để đảm bảo chúng luôn hoàn hảo như cũ. Nhìn lại ngôi nhà này, độ nhiên Hoắc Minh Long cảm thấy, so với Hoắc trạch rộng lớn mà lạnh lẽo, nơi này luôn tràn ngập sự ấm cúng của gia đình, được về nhà...

Dựa vào trí nhớ vốn mơ hồ, cô nhóc nín thở trở về căn phòng của mình, khi đến nơi đập vào mắt cô nhóc chính là hình một con thỏ trắng được dán lên trước cửa phòng, đi theo bên cạnh nhóc con, Hoắc Minh Long cười cười. “ Đây là phòng của Tiểu Thiên sao?” Rõ là biết mà vẫn cố tình hỏi.

Nhìn con thỏ trắng với hai cái răng cửa dài dài một mắt nhắm một mắt mở đối diện mình, Tiểu Thiên có chút hồi hộp, nhưng đây quả thật đúng là phòng của mình rồi. “ Ừm... chắc là nó...” Nhóc con nhíu mày nhỏ, nhưng cô nhóc vẫn là tò mò lo lắng nha. Phòng của mình lúc trước như thế nào?

“ Cạch...” Bàn tay nhỏ len lén mở cửa giống như trong căn phòng có người và cô nhóc thì sợ quấy rầy người đó vậy. Con ngươi đen trong trẻo, nhìn qua khe hở mà cô nhóc đoán là sẽ không ai nhìn thấy nhất là cái người thần bí trong suy nghĩ của cô nhóc ấy. Nhưng tất nhiên bên trong... không có người... nhìn bài trí trong căn phòng, con ngươi xinh đẹp của Tiểu Thiên không khỏi sáng lên...

Ngay cả Hoắc Minh Long cũng không đoán ra được, thì ra căn phòng lại đơn giản mà dễ thương đến như vậy. Không giống như suy nghĩ của cậu, phòng Tiểu Thiên ắt hẳn là kiểu phòng công chúa điển hình với mọi thứ đều là màu hồng phấn nhưng chí ít cũng có rất nhiều thứ màu hồng.

Thực tế lại không phải vậy, chỉ thấy trang hoàng trong phòng lấy màu xanh lam làm chủ đạo, ga giường màu lam nhạt, chăn lại màu lam sẫm, gối nằm là một con sâu bông màu lam mềm nhẹ chất liệu vải cực phẩm không gây hại với trẻ con, hầu hết mọi thứ trong phòng đều bằng gỗ sồi, bên cạnh có một cái tủ đựng quần áo bằng gỗ lim màu đen, một cái bàn học với cái ghế thấp và vài thứ linh tinh trên đó vẫn được giữ nguyên vẹn, trên tường có vài bước trang phong cảnh mộc mạc mà xinh đẹp. Cậu từng nghe nói Thuần Phong Triệt ngoài là một đàn anh xã hội đen, anh ta còn rất có khiếu hội họa và nhìn những tác phẩm trên tường này, đơn giản chỉ một bước giá trị cũng lên đến sáu con số.

Nhóc còn ngây ngẩn nhìn những thứ vật dụng trong phòng, loay hoay tìm tòi mọi thứ, khuôn mặt không kiềm được vẻ thích thú. Hoắc Minh Long nhìn đến không khỏi nâng lên nụ cười nhạt, dù sao thì Tiểu Thiên cũng chỉ là một cô bé mười tuổi ngây ngô đáng yêu. Sau đó dựa theo trí nhớ mờ nhạt của mình, đi về phía cái bàn bằng gỗ, nhóc con thẫn thờ nhìn hộc tủ cuối cùng rồi ôm bụng nghi vấn mở ra, bên trong tất cả đều là... tranh... cả một hộc tủ đầy đều là tranh, còn có màu nước đã khô, nhưng là loại màu chỉ cần đổ một ít nước là lại sử dụng được tiếp.

Nhìn những nét họa đầy màu sắc, trong lòng Tiểu Thiên không khỏi nâng lên sự yêu thích khó tả, chạm vào những màu sắc đã khô lại cô nhóc dường như muốn ngay lập tức vẽ tranh vậy. Không thể không nói sở thích cũng có thể di truyền mà tài hoa của Tiểu Thiên so với ba mình cũng không hề thua kém thậm chí còn nhỉnh hơn một chút...

Tranh vẽ lúc nhỏ của Tiểu Thiên có thể nói khá nguệch ngoạc đa phần đều là do cô nhóc thích thêm màu gì thì thêm màu đó, nhưng con ngươi Hoắc Minh Long lại không bỏ qua được những chi tiết rất quan trọng, ví dụ như vẽ quả táo chẳng hạn , nó không ra hình quả táo, có chút méo mó lại có chút không cân xứng, nhưng màu sắc lại rất tỷ mỉ , nhất là chỗ chuyển màu đậm nhạt, dường như màu sắc cũng theo ý cô nhóc vậy, từ từ chuyển qua chuyển lại một cách hài hòa. Cậu càng nhìn càng cảm thấy thích thú. “ Tiểu Thiên thích vẽ sao?”

“ Ừm...” nhóc con trả lời ngay. Ánh mắt cũng hơi nâng lên nhìn cậu cười vui vẻ, rồi lại nhìn xuống đống đồ vật bên dưới.

“ Vậy chúng ta đem những thứ này về.” Hoắc Minh Long liền nói như vậy, ánh mắt lại nhìn về phía tiểu bảo bối của cậu. Cậu biết cô nhóc rất yêu thích những thứ này, nhưng theo cách suy nghĩ của Tiểu Thiên...

“ Đừng, cứ để chúng ở đây...”

Bởi vì trong lòng cô nhóc, những thứ ở đây là những điều rất quý giá, mang nó đi rồi thì 1 ngày nào đó cô nhóc sẽ quên đi thôi, giống như hình ảnh về người ba đang dần mờ nhạt trong tâm trí cô nhóc vậy. Chính mình không thể nào nhớ được thôi thì để nó ở đây để luôn nhắc nhở mình, đã từng có những tháng ngày rất đẹp đẽ...

Khẽ vuốt mái tóc của cô nhóc vén ra sau vành tai, Hoắc Minh long cười bảo. “ Ừ không đem về...” Nói rồi nhìn cô nhóc lặng lẽ đặt mọi thứ vào chỗ cũ, cả hộp nước màu xinh đẹp cũng để lại nơi đó, rồi kéo hộc tủ lại, cô nhóc làm mọi thứ rất rành mạch nhưng trong con ngươi lại có chút luyến tiếc.

“ Mai Long sẽ mua một bộ màu mới cho Tiểu Thiên...” Nhóc con này càng khiến cậu hận không thể đem hết mọi thứ trân quý ra để chỉ cần nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô nhóc. Mà phần tình cảm này dường như ngày càng lớn đến mức cậu không thể lường trước được ngày mà cô nhóc biến mất khỏi cõi đời này cậu sẽ phải đón nhận như thế nào. Nhưng Hoắc Minh Long thề sẽ cố gắng để ngày đó không bao giờ xảy ra...

Nhóc con lại chú ý đến một vài thứ khác, nào là đồ chơi nhỏ, những món đồ linh tinh như chó nhỏ , búp bê nhỏ, hộp nhạc, ngôi sao lắp lánh, con cá vàng với chiếc vây xinh bằng nhựa dẻo, vài viên phấn nhỏ, vài tấm hình chụp riêng của cô nhóc, sau đó cô nhóc tìm thấy một tấm hình cũ, chất lượng hình rất tốt, trong hình là một người đàn ông cao, to, cả khuôn mặt chìm trong sự dịu dàng vui vẻ, đang giơ hai tay về phía ống kính, dường như người cầm máy ảnh khi đó bàn tay còn quá nhỏ để cầm, nên hình ảnh hơi nhòe và hơi nghiêng, nhưng ngược lại bóng dáng người đàn ông rất chân thật. Trên môi anh treo một nụ cười tươi dịu dàng đến dễ dàng làm say lòng người kết hợp với ngũ quan tinh tế ma mị, giống như một cốc rượu vang ngọt, càng ngọt thì lại càng say lòng người.

“ Đây là ba của Tiểu Thiên.” Hoắc Minh Long nhìn người đàn đó. Không đoán ra được Hắc vương trong mắt người đời là một người ít biểu tình, chỉ cần hơi câu môi liền tản ra ý cười ma mị lại là người đàn ông thoải mái dễ gần như vậy. Nhưng trong căn phòng này...

“ Long, thật ra ma ma của Tiểu Thiên vẫn còn...” Đúng vậy, người đó vẫn còn sống, trong trí nhớ mơ hồ, những đêm tối trời thường thấy Thuần Phong Triệt ngẩn người nhìn ra ngoài khung cửa sổ, giống như nhớ đến một người nơi xa xăm, ánh mắt không phải là sự chua xót khi âm dương cách biệt mà là nỗi lo sợ giống như xa mặt cách lòng vậy, ưu thương nhưng không tang tóc, mất mác nhưng không lãnh bạc... Nói xong câu này, cô nhóc vội vã chạy khỏi căn phòng, thật nhanh đi ra đến sau nhà có một khu vườn nhỏ có một cây liễu xanh um rất đẹp... Và một khung cảnh đột nhiên rõ ràng trước mắt cô nhóc.

“ Tiểu Thiên, sau này nếu có chuyện gì xảy ra con nhớ kĩ nơi này, mọi thứ quan trọng của ba luôn để ở đây...” Người đàn ông cẩn thận dặn dò con gái nhỏ rồi chôn một chiếc hộp gỗ xuống dưới góc cây liễu, cẩn thận lắp đất lại. “ Nhớ nha con...” rồi anh lặng lẽ xoa đầu con gái.

Tiểu Thiên nhớ kĩ trong chiếc hộp đó có giữ một thứ rất quan trọng là tấm hình duy nhất chụp cả gia đình... là thứ duy nhất... có hình ảnh người phụ nữ đó…

Bước chân nhỏ chạy ra khỏi ngôi nhà rồi đột nhiên ngừng lại, ánh mắt sửng sờ nhìn về phía cây liễu vẫn xanh mướt như ngày nào, những chiếc lá khẽ phất phơ theo làn gió lay động như một chiếc mành cửa màu lam tự nhiên rợp bóng xuống nền thảm cỏ màu xanh nhẹ nhiễm vàng. Nép mình dưới tán lá liễu rũ là một ngôi mộ, bên trên bao phủ một lớp cỏ xanh um, bia mộ được người ta thay phiên làm sạch vẫn còn mới giống như người quá cố ấy chỉ mới từ giã đời không lâu...

Không phải là chưa từng khóc lần nào, nhưng những giọt nước mắt có thể làm vơi đi nỗi đau, vào giờ phút này, trong mắt của Thuần Hi Thiên ráo hoảnh, cô nhóc không khóc, chỉ lặng lẽ bước về phía ngôi mộ, nhìn gương mặt nghiêm túc của người đàn ông trong ảnh, giống như trong kí ức cũ, giống hệt như tấm hình khi nãy vậy, bất cứ lúc nào khi nhìn ba mình, cô nhóc luôn cảm thấy ba đang cười dịu dàng với cô nhóc, nhẹ nhàng xoa đầu cô nhóc như khi còn nhỏ và luôn cảm thấy sự ấm áp của tình cha con trong đôi mắt của anh...

Bước ra sau cô nhóc, nhìn bóng dáng nhỏ gối đầu trên thảm cỏ xanh bên cạnh ngôi mộ, không có lấy một giọt nước mắt cũng không thấy cô nhóc buồn, ừ, cũng giống cậu khi ấy. Có những nỗi đau dù có như thế nào cũng không thể nào diễn tả hết được, mà người ta thường đem nó ấp ủ trong lòng, để trong một hộc tủ nào đấy khép kín trong tim vẫn lưu giữ nguyên vẹn nỗi đau đó. “ Tiểu Thiên, sau này Long sẽ thay ba ba ở bên cạnh Tiểu Thiên.” Đây không phải lần đầu tiên cậu nói những lời này, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thừa nhận cậu muốn bảo hộ cô nhóc trước mặt người mà cậu gọi là Phong thúc.

Ánh mắt nhấm lại, nằm bên cạnh cô nhóc, trong đầu chợt lóe lên câu nói khi nãy. “ Long, thật ra ma ma của Tiểu Thiên vẫn còn...” – Người phụ nữ đó vẫn còn sống, trong đầu Hoắc Minh Long chợt lóe lên một suy nghĩ. Nghiêng mặt nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn bình thản bên cạnh, gò má phấn hồng hơi nâng lên, đôi môi anh đào hơi mím, mái tóc dài xoăn đuôi xõa bung trên nền cỏ, dù mắt nhắm nhưng Hoắc Minh Long vẫn biết chỉ cần mở mắt ra thì đôi mắt kia sẽ linh động và lúng liếng như thế nào.

Tiểu Thiên bây giờ không tốt sao, sự xuất hiện hay không của người phụ nữ kia trong cuộc sống của cô nhóc chẳng còn quan trọng nữa rồi... Cậu lưu luyến đôi gò má trắng trẻo liền vương bàn tay thon dài trắng noãn ra khẽ vuốt ve, nhóc con hơi giật mình, mắt mở ra tràn đầy ý cười, cũng không tránh đi mặc cho bàn ta cậu sờ sờ.

Bất chợt, Tiểu Thiên sững người, ngồi bật dậy, chỉ kịp hô một tiếng. “ Đúng rồi...” Sau đó chạy vội vàng vào trong nhà.

Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn, cậu nhíu mày lại , hai chiếc giày vẫn còn nằm trên cỏ, nhóc con lại đi chân trần rồi. Nhưng bóng dáng nhỏ ấy còn không đợi cậu đưa giày cho thì đã lại chạy ra, hì hộc thở. “ Hì hì... Long... Tiểu thiên với ba ba có... hơ hơ... một chiếc hộp bí mật... hì hì...” Sau đó giơ cái xẻng nhỏ ra trước mặt cậu “ Long cùng đào kho báu... hì hì...” Xong, liền sờ sờ cằm thon nhỏ, lại ngắm ngắm thử xem, rồi phán. “ Ở đây...”

Hoắc Minh Long tức cười nhìn cô nhóc, ai nói cho cậu biết nhóc con hôm nay sao lại thừa tinh lực như vậy không, mà cậu cũng chẳng ngại bẩn, ngồi một bên chăm chú đào đào, hai người hì hục đào, thoáng chốc đã đào được ‘kho báu’ lên.

Đó là một chiếc hộp nhỏ được làm bằng gỗ sưa, bên ngoài được chạm khắc rất đẹp đẽ hoa văn hoa Tử Vy* ( *Hoa Tường vy ), đường nét hoàn toàn bằng thủ công, gọt đẽo tinh xảo khiến người ta không khỏi trầm trồ. Bàn tay nhỏ trắng noãn áp lên chiếc hộp , nhưng... khóa nằm ở đâu... nhóc con loay hoay... “ Long không mở ra được...” Cô nhóc giơ chiếc hộp ra trước mặt cậu, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu ý bảo ‘Giúp Tiểu Thiên đi’.

Nhìn chi tiết chiếc hộp gỗ này, đừng nói là có khóa mà khóa nằm ở vị trí nào cũng không biết, đột nhiên cậu chú ý đến đóa Tử Vy trên nắp hộp, nhóc con cũng chăm chú nhìn nhìn... sau đó không biết có suy nghĩ gì, ngón tay nhỏ nhấn cái ‘Pụp’ vào nhụy hoa... Thế nhưng chiếc hộp ngay lập tức bật nắp ra, và bên trong là...

Ngay cả Hoắc Minh Long cũng không khỏi kinh ngạc, hơi nhíu mày nhìn những vật bên trong thì kinh hỉ khi nhìn thấy một cái USB màu đen, còn mới như vừa mua. Chính là nó, thứ mà cậu cố công tìm kiếm trong suốt năm năm nay, thì ra nó nằm ở trong đây. Còn có một chiếc nhẫn hoa văn kì quái, hình thù khác lạ thứ này không phải là... Ngẩn người sờ thứ được đeo trong cổ của mình , là nó ‘Khế ước’ , một phần của bộ đôi đó... Vậy cái này là cái còn lại sao...???

Năm đó sau khi ma ma mất, Hoắc ba đã giao lại thứ này cho cậu, anh nói trên đời chỉ có hai chiếc như thế này, mà hai người giữ nó một người là anh em tốt của anh, một người là con anh, chỉ cần có thứ này trong tay tương đương với uy vọng của bang chủ, năm đó Phong Triệt rời khỏi bang, cải danh biến diện* (* Thay tên đổi mặt ) nhằm hi vọng được chung sống với người phụ nữ mà mình yêu thương, có một cuộc sống an ổn, là Hoắc ba đưa lại thứ này cho anh ta. Bây giờ nhìn nhóc con trước mặt cậu vẫn nhớ như in lời mà ba ba mình đã nói. “ Thứ này là ‘Khế ước’. Là trân truyền của bang...” Chỉ cần hai người là anh em, thì nhất quyết không phản bội. Là người yêu ngay cả sinh tử cũng không thể chia lìa...

Chiếc nhẫn lóe lên ánh sáng bạc chiếu vào trong sâu thẩm đôi mắt đen huyền đẹp đẽ của Tiểu Thiên như kí một loại khế ước với cô nhóc vậy, mà ngay cả Hoắc Minh Long cũng nhận thấy chiếc nhẫn đang mang trên cổ chợt lóe lên, ánh sáng xuyên qua lớp áo chiếu thẳng vào trong đôi mắt xanh lơ của cậu. Chẳng lẽ thật là nó có huyền lực? Hoắc Minh Long ngạc nhiên... nhưng rất nhanh cậu ném cái ý nghĩ đó ra sau đầu...

“ Long thật đẹp...” Tiểu Thiên cũng bị kinh ngạc một chút, nhưng nhìn hoa văn trên chiếc nhẫn không hiểu vì sao cô nhóc lại rất ưa thích nó.

Lấy chiếc nhẫn đang đeo trên cổ mình xuống giơ ra trước mắt cô nhóc. “ Tiểu Thiên hình như hai chiếc này là một cập đấy.” Sau đó lấy chúng xếp chồng lên nhau, tra một vòng liền thấy những hoa văn kì quái kia lại trùng hợp xếp thành một chữ cái tiếng Anh... là ‘Charter’ ( Khế ước ). Nhóc con nhìn thấy như vậy lại càng ưa thích không thôi, cười cười với cậu.

Dường như những thứ để trong hộp này là để lại cho Thuần Hi Thiên, cho nên cậu cũng liền đem chiếc nhẫn đó mang vào cho cô nhóc, rồi đem chiếc nhẫn của mình để lại như cũ trên cổ. Có lẽ định mệnh đã sắp đặt như vậy rồi thì cậu sẽ nuôi tiểu bảo bối trước mặt thật tốt để sau này là ... của cô nhóc. Nghĩ đến đó trong lòng Hoắc Minh Long chợt có cảm giác thỏa mãn không ít... ( Tác giả: Ăn người ta sạch sẽ chứ gì...)

Sau khi nhìn chiếc nhẫn một hồi lâu, Thuần Hi Thiên mới nhìn lại những thứ khác trong hộp, đưa cái USB không biết dùng để làm gì cho Hoắc Minh Long, lại lấy mảnh giấy được đặt sẵn trong đó ra đọc. Trên đó được ghi rất rõ ràng rành mạch những thứ anh để lại trong hộp này sẽ đi đâu về đâu...

“ Tiểu Thiên ba để lại một phần của ‘Khế ước’ lại cho con, hi vọng con sẽ trân trọng nó. Còn lại một tấm hình chụp gia đình không còn nguyên vẹn, ma ma của Tiểu Thiên giữ lại một phần. Còn cái USB này, một ngày này đó thiếu gia lấy được thì coi như Phong Triệt tẫn trách...” Giống như di ngôn vậy... ngắn gọn mà đầy đủ... thậm chí dường như anh có thể đoán được sẽ có một ngày như hôm nay vậy.

Nhóc con sững sờ, vuốt ve những nét chữ ngay thẳng xinh đẹp y hệt như chính bản thân anh vậy, lại nhìn tấm hình chụp chung ba người. người đàn ông đặt một bé gái chừng ba tuổi lên trên vai, cô bé có khuôn mặt tinh tế xinh đẹp như tinh linh bước ra từ truyện cổ tích và đi bên cạnh anh là một người phụ nữ mà mảnh thiếu lấy đi dường như toàn bộ hình ảnh về người phụ nữ đó. Nhưng nhìn nụ cười vui vẻ trên môi cô bé và người đàn ông cũng có thể đoán được sự hạnh phúc trên mặt người phụ nữ đó... rất ấm áp... chỉ tiếc... nó không ở đây...

Vào đúng lúc này thì Mị từ trong nhà bước ra nói. “ Thiếu gia và tiểu thư mời vào dùng bữa...”

Sau bữa tiệc sinh nhật vào buổi tối, Hoắc Minh Long và Tiểu Thiên mỗi người trở về phòng của mình...

Ngẩn người nhìn trần nhà mười lăm phút, không hiểu vì nguyên nhân nào mà Hoắc Minh Long lại không ngủ được, ánh đèn ngủ mờ mờ cùng một bản nhạc cổ điển nhẹ nhàng vang lên bên tai, nhiệt độ trong phòng liền được chỉnh thích hợp để ngủ nhất nhưng lăn qua lăn lại mấy lần cậu vẫn không thể chợp mắt, trong lòng liền mất mát đến khó chịu. Không phải là không biết nguyên nhân, quyết định ôm nhóc con mới uống có tí rượu ngọt đã mê ngủ vào trong phòng của cô nhóc nhỏ. Bây giờ mới thấy tự mình hại mình mà.

Ngón tay thon dài khẽ sờ sờ chóp mũi, thiếu vắng mùi hương sữa ngọt ngào quen thuộc, nhắm mắt lại tưởng tượng ra khuôn mặt ngây ngô tròn trịa của nhóc con vốn dĩ phải nằm trong ngực, chạm đến khoảng trống trong ngực thiếu vắng hơi ấm của cô nhóc nhỏ. Không xong rồi, từ khi nào thì Tiểu Thiên lại có thể ảnh hưởng đến Hoắc Minh Long cậu nhiều như vậy.

Dù thế nào thì cũng không ngủ được, cậu ngồi dậy xoa mắt rồi bước vào trong phòng tắm.

Cùng lúc đó trong căn phòng của mình, Thuần Hi Thiên cũng không ngủ được, vì bị Mị dụ dỗ uống mấy hớp rượu ngọt, thần trí cô nhóc lúc này mơ mơ hồ hồ, đúng là không nên bị người ta lừa uống bậy mà, ngủ một giấc mặc dù hơi mê man nhưng cũng tỉnh táo hơn đôi chút, chất cồn trong cơ thể là Thuần Hi Thiên say sẩm, nóng rát trong người, xoay qua xoay lại mấy lần vẫn không phát hiện thấy lòng ngực thân thuộc ở đâu, cô nhóc cũng không chịu nổi mà he hé mở mắt ra nhìn.

Đây là đâu? Nhóc con tự hỏi với lòng, nhìn mọi vật trong ánh đèn ngủ mờ mờ màu lam nhạt, có giường, tủ, bàn ... những thứ này? Là trong phòng của mình, sờ qua chỗ bên cạnh mình l, lúc này lạnh lẽo, cô nhóc chợt cảm thấy khó chịu và miên man khó tả.

‘ Ợ’ Men rượu trương lên làm nhóc con ợ một tiếng nho nhỏ, nghiêng đầu, lúc này Long đang ở đâu nhỉ, nhóc con không muốn ngủ một mình. Khi suy nghĩ này vừa xuất hiện thì Tiểu Thiên cũng không suy nghĩ nhiều, ôm thỏ bông trắng nhỏ bước chân trần ra khỏi phòng.

Dọc theo hành lang với ánh sáng lờ mờ, tăm tối không xuất hiện ai cả, mày nhỏ nhíu lại. Mọi người đâu cả rồi nhỉ ban nãy còn có rất nhiều người mà, có bác đầu bếp, chị nữ hầu, cả Lôi và Mị nữa, đâu rồi? Thuần Hi Thiên không biết là, ngoài hai người đứng bên ngoài vào lúc này là Lôi – Mỵ thì chẳng còn ai trong nhà từ đầu bếp đến nữ hầu đều đã được phân phó trở về Hoắc trạch cả rồi.

Khi cô nhóc còn ngây ngốc không biết Long đâu rồi thì từ phía sau một bàn tay giơ ra chạm lên vai cô nhóc nhỏ, nó hơi lành lạnh và khi cô nhóc nhìn lại thì kinh ngạc không thôi. “ Là chị...!!!” Mặc dù bây giờ nhóc con còn mơ màng nhưng khuôn mặt người trước mắt quả nhiên không sai biệt.

Dường như chẳng có điều gì làm nhóc con này giật mình cả, cô gái nhún vai tỏ vẻ chả có gì thú vị, bĩu môi. Nhưng nhớ đến suy nghĩ ... hắc hắc trong đầu mình, cô hầu gái liền như mở cờ trong bụng. “ Tiểu Thư đang tìm thiếu gia à?” khuôn mặt liền kề sát Tiểu Thiên cười đầy gian xảo... ( Tác giả: =_=#!!!! Sao ta lại viết nhân vật này nhỉ...??? Ma nữ: Hửm??? * Cười cười *)

“ Ừm...” Nhóc con giơ tay che miệng ngáp một cái, mặc dù rất buồn ngủ nhưng lại không ngủ được, thực là kì quái a.

“ Hì hì... Thiếu gia ngủ ở phòng đó đó...” cô hầu gái vừa cười vừa chỉ vào căn phòng cuối cùng của căn nhà. Nhóc con nhìn đến chưa kịp nói cảm ơn thì đã không còn thấy cô ấy đâu.

“ Ào...” Trong căn phòng truyền tới tiếng nước chảy. Được rồi, Hoắc Minh Long thú thật là mình ngủ không được tắm cho thoải mái thử xem có thể yên giấc không. Tắt vòi nước, với tay lấy khăn lông lau tóc còn ước, lấy khăn choàng lớn chèn qua hông rồi... “ Cạch cạch...” Bước ra khỏi phòng tắm.

Mà Thuần Hi Thiên vừa ở bên ngoài cũng đồng thời bước vào...

“ Ơ.”

“ Ơ.”

Hai người ngạc nhiên nhìn nhau, không khí trầm mặc kéo dài được... 1 phút thì nhóc con nào đấy đi về phía cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn lơ mơ chẳng quan trọng tình huống lắm, hơi mỉm cười nhìn cậu. Cô nhóc thật sự là đã buồn ngủ đến cực điểm rồi nên không hề chấp nhất tình huống bây giờ là gì, kéo kéo tay cậu. “ Oáp, Long... ngủ...”

Mà Hoắc Minh Long ngoài những phút sững sờ lúc đầu thì cũng không ngạc nhiên lắm, ôm lấy bóng dáng nhỏ nhắn đặt lên giường sau đó ôm lấy cô nhóc nhỏ vào lòng và ngủ say... Cuối cùng cũng có thể ngủ được rồi.

Sáng hôm sau khi Thuần Hi Thiên thức dậy đối mặt với mắt là bức tường thịt trần trụi, chưa kịp nhìn xuống dưới đã bị vị tiểu ca nào đấy che mắt lại. “ Không nên nhìn.” Lúc ấy mặt tiểu ca còn đỏ hơn cả quả gấc... ( Tác giả: Hừ hừ!!! Tên Tiểu ca này mọi người yên tâm về sau sẽ rất đen tối... he he... )

Ngồi trong thư phòng, nhìn chăm chú vào chiếc USB trên tay, con ngươi màu lam của Hoắc Minh Long là một mảng lạnh lẽo âm trầm, thứ này là dùng không ít sinh mạng của người khác đổi lấy, là thứ mà cậu tìm kiếm suốt năm năm qua, nhưng khi mọi sự thật đã được phơi bày rồi thì liệu rằng ba ba có thể bỏ qua quá khứ mà tiếp tục sống vui vẻ hay không cậu không biết, chỉ biết đến một ngày nào đó cũng sẽ có ngày này...

Cắm USB vào đầu gắm của chiếc máy vi tính, trên màn hình liền hiện lên khung cảnh ba người đang ngồi nói chuyện, trong đó có hai người đều là cậu biết chính là Hà Tiêu và Vũ Kiệt , họ đang cùng ngồi ở một địa phương khá tối, theo quan sát hình như là trong phòng bao của một quán bar nào đó.

Nhìn vẻ mặt của Hà Tiêu và Vũ Kiệt thì cũng biết người này không sai chính là đứng sau màn thâu tóm hết tất cả. Người đàn ông, lúc này đây đang vừa hút xì gà vừa nhả ra một làn khói mỏng, giọng nói ngả ngớn mà tản mát: “ Sao?” chất giọng hơi khàn, có lẽ đã uống thuốc chỉnh âm để phòng hờ chuyện bị quay lén. Mà đoạn video này là do chính Thuần Phong Triệt quay lại. Gã đàn ông bất chợt cười một tiếng rồi dụi tàn thuốc.

Bên kia Hà Tiêu đã mất kiên nhẫn rồi, ông ta vừa khó tin được lời mà gã đàn ông vừa nói vừa không thể không tin được. “ Ông nói hắn ta dám làm chuyện đó?” Giọng nói kiềm nén cơn tức giận đang chờ bộc phát, không rõ chuyện mà hai người này nói là gì nhưng theo phán đoán, có rất ít chuyện khiến Hà Tiêu không bình tĩnh được như thế này.

“ Thật.” người đàn ông khẳng định, để chứng minh cho sự thật của mình. Ông ta lấy ra một chiếc đĩa CD đưa cho Hà Tiêu. “ Lão Hà à, tôi không phải không hiểu cảm giác của anh nhưng sự thật thì nằm ở đây.” Nói rồi cũng tùy ý đan tay vào nhau, chuyển đề tài qua phía Vũ Kiệt. “ Vũ , lão nghĩ sao?”

Nhìn người đàn ông dường như nắm rõ mọi chuyện trước mắt, Vũ Kiệt đảo mắt. “ Được.” Không nói hai lời liền đồng ý ngay lập tức, bởi vì Hà Tiêu và Vũ Kiệt là cùng một nhóm, lại thấy giọng điệu chắc chắn mọi phần của lão nên không nghĩ nhiều liền ưng thuận ngay.

Hoắc Minh Long nhìn ngày giờ được cài lên máy quay là 8 năm trước sau cái chết của ma ma ba năm , linh tính cho cậu biết gã đàn ông đang cùng nói chuyện với Hà Tiêu này chắc chắc có liên quan đến cái chết cùa ma ma...

Nhìn biểu tình tức giận của Hà Tiêu , thứ gì lại có thể khiến cho một người trầm tĩnh ít nói, lúc nào bộ dáng cũng dễ gần hòa nhã biến hóa như vậy thì chỉ có liên quan đến những thứ rất quan trọng với ông ta... Người nào cũng biết Hà Tiêu rất coi trọng gia đình mình. Vợ ông ta trước là gái làng chơi từ ngày bị ông ta bao nuôi rồi lấy ông ta làm chồng dường như đã thay đổi hẳn... và có cả con gái ông ta nữa... Chuyện này?

Còn Vũ Kiệt, mặc dù lão có danh tiếng trong Hắc đạo nhưng trước giờ luôn là người vụ lợi, mà thường là cánh tay đắc lực của Hà Tiêu, tình thế này ông ta không chọn đồng ý cũng không được rồi...

Nhấn một dãy số điện thoại , bên đầu dây bên kia liền có người bắt máy. “ Tra cho tôi tất cả thông tin về vợ của Hà Tiêu và con ông ta.”

“ Vâng.”

Đoạn sau là đoạn đối thoại giữa lão ta với người đàn ông bí ẩn kia... mọi thứ dần dần hé lộ...