Trời vừa sáng, lão quản gia Hi Nhĩ tự mình đem bữa sáng vào thư phòng, khi ông vừa đẩy cửa vào thì liền thấy vị đại thiếu gia đang đứng trên thang lầu trước mặt là giá sách, trong tay vẫn còn cầm một quyển sách về tinh tượng thật dày đọc tới nhập thần. Nhìn qua hình dáng, thiếu gia tựa hồ là một đêm không ngủ, mặc dù trên mặt thoáng có chút mệt mỏi nhưng tinh thần tựa hồ rất phấn chấn. Chỉ là trên người hắn có hơi bẩn một chút... chẳng lẽ buổi tối hôm qua hắn đều ở trong này lăn lộn hay sao? Còn nữa, một thanh đoản kiếm trên vách tường cũng bị hắn lấy xuống đặt trên bàn... Ai, kia chính là món đồ cổ mà tổ tiên đã từng sử dụng qua a. Lão quản gia thở dài, lập tức gọi người tới giúp thiếu gia tắm rửa. Ăn xong bữa sáng, Đỗ Duy vươn vai một chút: "Những người đi cùng với ta đều đã an bài tốt cả chứ?" "Đương nhiên rồi, bọn họ sẽ ở phía sau pháo đài. Đám hộ vệ kỵ sĩ của ngài dựa theo quy định gia tộc sẽ được biên nhập vào hộ vệ đội của pháo đài... thứ cho ta mạo muội, thiếu gia tôn kính, tựa hồ trên đường ngài có chiêu dụ một kỵ sĩ? nhưng lại là một nữ kỵ sĩ, ta vốn muốn an bài nàng ở trong tòa thành nhưng nàng lại cự tuyệt... Vì trên đường ngài còn mang theo một tù binh, ta đã nhốt hắn lại vào trong lao rồi. Tối hôm qua, vị nữ kỵ sĩ và hai trợ thủ của nàng đã ngủ ở căn phòng bên cạnh địa lao." "Rất tốt". Đỗ Duy thở dài: "Vậy ban ngày ta sẽ phải làm gì... tiếp tục xem đám sổ sách này nữa hả? Ta nghĩ nếu xem hết đống sổ này ít nhất phải mất ba bốn ngày... như thế thì nhàm chán quá, Hi Nhĩ, ta muốn tìm việc gì khác để làm." "Ba bốn ngày? Trong mười ngày ngươi chưa chắc đã xem hết." Lão quản gia trong bụng nghĩ thầm, nhưng trên mặt vẫn một bộ cung kính: "Vâng, ngài là chủ nhân nơi này. Tất cả mọi người trong pháo đài đều là người hầu của ngài. Ở chỗ này chí lớn của ngài sẽ được thể hiện tất cả, vì thế đám sổ sách kia ngài cũng không cần cấp bách xem hết chúng nó. Dù sao đây cũng là sổ sách của cả năm mà. Ta lại nghĩ, nếu sau này ngài rảnh rỗi, có thể sắp xếp một chút chút thời gian quý giá rồi tìm một hai địa phương trong gia tộc xem qua một chút, có lẽ sẽ có tác dụng hơn là xem đống sổ sách khô khan này." Đỗ Duy cười cười, hắn nhíu lông mày: "Một đề nghị không tồi, Hi Nhĩ, cách đó tốt lắm! Vậy hôm nay sẽ làm cái gì? Ở chỗ này... có tiết mục gì không?" "Ách... "Lão quản gia lộ vẻ khó xử: "Cái này ..., ngài cũng biết chỗ này vốn không sánh được đế đô phồn hoa. Tòa thành trấn gần pháo đài nhất cũng phải mất một ngày phi ngựa. Vì thế trong tòa pháo đài này bình thường không có nảy sinh hoạt động gì cả. Bất quá, cảnh sắc chung quanh coi như cũng đẹp, nếu ngài có hứng thú thì có thể cưỡi ngựa đem theo vài kỵ sĩ vào trong rừng săn bắn. Mặc dù chưa vào mùa săn bắn, có ít con mồi nhưng đi ra ngoài dạo một chút cũng là một lựa chọn không tệ lắm." Đỗ Duy gật đầu, hắn đưa tay cầm lấy cốc hồng trà uống một ngụm, sau đó trong lòng chợt động: "Kẻ bị ta bắt về kia... không nảy sinh vấn đề gì chứ? Ta muốn nói, ở chỗ này ta có quyền..." "Ngài nói là chấp pháp quyền? Lão thiên a... thiếu gia, nơi đây là la lâm bình nguyên! Cả bình nguyên này đều thuộc về la lâm gia tộc hết! Ở chỗ này chỉ cần ngài không làm ra việc gì phản lại đế quốc thì ý nguyện của la lâm gia cũng chính là pháp luật! Mà ngài, bây giờ là người có thân phận cao nhất của gia tộc trong pháo đài." "Được rồi." Đỗ Duy đứng lên, một nữ hầu bên cạnh cầm theo một tấm áo da đi lại gần muốn khoác lên mình Đỗ Duy. Hắn nhìn thoáng qua y phục không biết làm bằng da động vật gì, lắc lắc đầu nói: "Thời tiết mát mẻ như vậy, không cần mặc cái này... Ah, đúng rồi, Hi Nhĩ, bên người ta có lẽ cần một hai tùy tùng, ta thích dùng người mình quen thuộc.. Đúng rồi, gọi Mã Đức tới dây đi, ta có lẽ thích hắn hơn cả. Mọi người còn lại, như là hơn hai mươi hộ vệ kỵ sĩ có phải ngươi biên nhập hết vào hộ vệ đội trong thành rồi đúng không? Vậy rất tốt, ta lúc nào có thời gian sẽ tới thăm họ, thuận tiện kiểm duyệt đám hộ vệ trong pháo đài. A... việc cuối cùng, vị sư phụ dạy vỡ lòng thủa nhỏ cho ta là một vị chiêm tinh sư nổi tiếng, chính là La Tây Á Đặc tiên sinh nổi tiếng đó. Lúc ông còn day ta, ta đối với tinh tú học rất có hứng thú. Trong khoảng thời gian ta ở đây ta muốn dùng căn phòng trên tầng cao nhất của tòa bạch tháp." "Bạch tháp... tầng đỉnh..." Lão quản gia há miệng, trên mặt lộ ra vẻ khó khăn: "Việc này... thiếu gia, có lẽ ngài không biết. Trong gia tộc luôn có cấm lệnh, ngoại trừ tộc trưởng ra, bất luận kẻ nào cũng không được phép đi lên trên đó." "Ah?" Ánh mắt Đỗ Duy sáng ngời: "Là như thế sao?" Hắn không hề có ý chán nản, ngược lại trong nội tâm còn có chút chờ mong... đúng, đã là cấm địa thì bên trong không biết còn có di vật nào của Tái Mai Nhĩ hay không? Nói không chừng còn có thể phát hiện ra cái gì nữa. Vì thế... không cho đi vào? Đường hoàng không được, ta lại không trộm vào được chắc? "Được rồi, vậy ta còn vài việc nữa, ngươi hãy phái người đi mua mấy thứ này cho ta." Đỗ Duy nói xong, từ trên bàyn với lấy một tờ giấy trắng, sau đó rất nhanh trên đó ghi ghi chép chép vài thứ. Đây chính là vài món đồ cần dùng khi nghiên cứu tinh tượng học. Nghiên cứu tinh tượng, ít nhất phải có một kính viễn vọng! Hơn nữa, tốt nhất là một kính thiên văn. Nhưng mà trên thế giới này chắc là không có rồi. Đành phải tự trông vào mình chế nó ra mới được. Pha lê.. cái này ở đây chắc là phải có, ở nơi này công nghệ làm gương rất cao. Mình nghiên cứu một chút chắc cũng sẽ làm được một viễn vọng kính. Kỳ thật... ài, trên thế giới này, viễn vọng kính kỳ thật chỉ nhìn được không xa lắm. Vật này làm ra chủ yếu chỉ dùng trong tác chiến quân sự mà thôi. Ở trên thế giới này có ma pháp! một khi ma pháp sư gia trì một "Ưng nhãn thuật" thì so với kính viễn vọng hiệu quả còn tốt hơn nữa. Ài, ma pháp, ma pháp! Xem ra phải tìm cách học cho được ma pháp mới xong. Nghĩ vậy, Đỗ Duy lập tức đứng lên: "Xem ra hôm nay ta phải tốn chút thời gian vào trong địa lao thăm tên tù binh kia rồi." Đỗ Duy từ trong thư phòng đi ra, đã gặp lại Mã Đức vừa được lão quản gia nhanh chóng gọi tới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Vị tiền nhậm mã phu này vẻ mặt có chút buồn bực. Vì dù sao hắn cũng đường đường là một "tổng quản đại nhân", trên đường chỉ huy hơn hai mươi kỵ binh, cảm giác đó rất sảng khoái a. Nhưng mà vừa vào trong pháo đài này, đám hộ vệ kỵ sĩ lập tức được biên nhập vào hộ vệ đội, đóng quân tại doanh trại phía bên trái thành. Còn vị "Tổng quản đại nhân" lập tức bị biến thành tướng không quân. Mang trên đầu cái chức tổng quản mà liên tới một thủ hạ cũng không có. Lão quản gia nơi này xem ra là nhân vật cấp nguyên lão của la lâm gia tộc, mình lại dám tranh quyền với hắn sao? Sau khi vùi đầu vào trong phòng ngủ một đêm, Mã Đức còn vì tương lai sắp tới của mình lo lắng... tiểu chủ nhân tối hôm qua cũng không để mình hầu hạ, ngài không phải quên mất ta chứ? Vì thế, vừa nghe được Đỗ Duy gọi tới, Mã Đức lập tức một đường chạy thẳng tới đây. Bộ dạng vội vã của hắn khiến cho lão quản gia Hi Nhĩ có chút bất mãn, nhưng Mã Đức lại không quan tâm. Chạy tới đại sảnh pháo đài, nhìn thấy Đỗ Duy ở kia Mã Đức vội vàng chạy tới, hận không thể nhào tới ôm lấy cổ hắn. "A, chủ nhân của tôi, tôi là người hầu trung thầnh nhất của ngài đây. Ngài có điều gì phân phó không?" Đỗ Duy nhìn Mã Đức hình dáng có chút vô thố, dù sao ở chỗ này cũng chỉ có hắn được xem như tâm phúc của mình, những người khác thì... đúng rồi, Nhược Lâm cũng miễn cưỡng coi như là một nửa. Đỗ Duy không lập tức đi gặp gã ma pháp sư bị nhốt dưới địa lao mà hạ một mệnh lệnh trước: "Từ hôm nay trở đi, không có mệnh lệnh của hắn, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào thư phòng! Đối với mệnh lệnh kỳ quái này, lão quản giả không có điều gì dị nghị cả. Sau đó, Đỗ Duy mang theo người đi tới quân doanh ngoài thành, nơi đây đóng hơn ba trăm tư quân của la lâm gia. Trong đó hơn một trăm là kỵ binh, hai mươi người thành một đội, biên chế làm năm tiểu đội kỵ binh. Mỗi ngày luân lưu tuần tra xung quanh pháo đài. Đỗ Duy mang từ đế đô tới hai mươi hộ vệ kỵ sĩ cũng lập tức được biên chế thành tiểu đội thứ sáu. Những người này ở trong quân doanh lập tức thay đổi trang bị, đi tới nghênh tiếp Đỗ Duy. Đỗ Duy dọc đường đã cùng Mã Đức nói qua, sau đó để Mã Đức ra mặt chọn lấy sáu người làm tùy tòng của mình. Sáu người này đều được Mã Đức dọc đường đi quan sát qua, coi như là người trung thành, hoàn thành đủ chức trách của mình. Sáu gã kỵ binh này hai câu không nói, lập tức cởi ngay bộ khải giáp trên người, thay vào khinh giáp cưỡi ngựa cáo biệt quân doanh. Đồng liêu của họ đều mang theo vẻ mặt hâm mộ nhìn những người này rời đi... ài, dù sao cũng là ở bên cạnh chủ nhân a. Nói không chừng ngày nào đó lại được chủ nhân nhìn thuận mắt thì sẽ có cơ hội đề bạt. Không thể không nói tới Đỗ Duy, hắn ly khai khỏi bá tước phủ tại đế đô đầy áp lực kia, tới tòa pháo đài này, cuộc sống có lẽ sẽ thoải mái hơn một chút. Ít nhất, Đỗ Duy ở nơi đây thân phận là cao nhất, hơn nữa cuộc sống quý tộc loại này cũng rất tốt. Đỗ Duy vừa ra khỏi cửa, đã có người hầu dắt tới một con tuấn mã, con ngựa to lớn này đã được thuần hóa. Nghe nói vì lấy lòng Đỗ Duy, thất mã này đã được tự mình Mã Đức lựa chọn ra, ánh mắt của vị tiền nhậm mã phu này nhìn ngựa không sai được. Một buổi sáng nọ, Đỗ Duy mang theo sáu gã tùy tùng thong dong đi dạo hai vòng trong rừng, cuối cùng hắn cũng chọn được một nơi. Ở sát bên cạnh rừng cây, cách tòa pháo đài hơi xa một chút, nơi này có một dòng suối nhỏ, là một nhánh của Phỉ Thúy Hà. Thủy lưu hiền hòa, hơn nữa tra xét chung quanh không thấy dấu viết của dã thú. Đỗ Duy lập tức hạ quyết định sẽ ở chỗ này kiến tạo một tòa mộc ốc. Nơi đây sẽ trở thành ma pháp thí nghiệm thất đầu tiên của hắn - mặc dù bây giờ vẫn chưa phải là ma pháp sư, hơn nữa còn bị nhận định là không có thiên phú về ma pháp nhưng Đỗ Duy cũng không lo lắng về điểm này. Rốt cuộc sẽ tìm ra biện pháp . Ghi chép lại địa điểm, Đỗ Duy liền mang người đi xung quanh xem xét. Vị thiếu gia này hành vi đích thật là rất cổ quái. Trong buổi sáng này, hắn ngoại trừ việc đi nhìn quanh rừng cây, còn lại thì ở trong pháo đài cùng người hầu nói chuyện phiếm. Hơn nữa người đầu tiên hắn gặp lại là người làm vườn trong pháo đài. Sau đó thiếu gia lại lấy ra một danh sách, bảo người này chiếu theo danh sách mà chuẩn bị một ít hoa cỏ và thực vật kỳ quái. Bản danh sách này rất nhanh đã rơi vào tay quản gia Hi Nhĩ. Ông ta không nói gì, lập tức làm theo. Tới buổi tối, Đỗ Duy rốt cục có thời gian nhàn rồi tới địa lao thăm kẻ tù binh kia. Đã trải qua hai ngày hai đêm hành hạ, vị ma pháp sư kia có lẽ cũng ăn đủ đau khổ rồi, xem hắn có nguyện ý khuất phục hay không đây? Đỗ Duy rất tự tin đem người vào trong pháo đài, nhưng người đầu tiên tìm tới hắn lại là lão quản gia Hi Nhĩ. "Thiếu gia, mọi thứ có trong bản danh sách của ngài giao cho ta đều đã phái người đi tìm cả rồi." "Nhanh như vậy sao?" Đỗ Duy có chút vừa hài lòng vửa hân hỉ. "Đương nhiên, nơi đây là lãnh địa của la lâm gia tộc, mệnh lệnh của ngài chính là thiên chức của chúng tôi. Nhận được danh sách đó ta đã phái người phi ngựa tới thành trấn xung quanh đây mua về, bây giờ mọi thứ đang trên đường tới. Nhưng mà, có một vấn đề nho nhỏ..." "Cái gì?" "Tiền của ngài có lẽ không đủ." Lão quản gia bất động thanh sắc trả lời. "...." Đỗ Duy ngược lại có chút ngạc nhiên: "Tiền?" "Là như thế này." Lão quản gia sắc mặt bình tĩnh, chính vì cái vẻ mặt và ngữ khí rất bình tĩnh này ngược lại khiến Đỗ Duy không khỏi có chút căm tức. VÌ rõ ràng trong ánh mắt đó có che dấu một chút niềm vui trên tai họa kẻ khác: "Thiếu gia, vì ngài vẫn chưa trưởng thành nên trưởng tộc đã ra quy định. Ngoại trừ mọi thứ ngài ăn mặc thường ngày, mỗi tháng ngài chỉ có thể lây từ trong kho của gia tộc ba trăm kim tệ thôi. Mỗi tháng chỉ có ba trăm kim tệ, đây là hạn ngạch một tháng của ngài. Nếu chi tiêu vượt qua thì số tiền sẽ bị trừ vào tiền tháng sau." "...." Đỗ Duy có chút không nói nên lời. Tiền? Đỗ Duy lại không nghĩ tới, mình đường đường là trưởng tử của bá tước, lại có thể vì số tiền cỏn con này sinh ra vấn đề? Lão quản ra rất nhanh từ trong lồng ngực lấy ra một cái kính độc nhãn đeo lên mắt, sau đó rút ra tờ danh sách của Đỗ Duy viết lúc trước: "Thủy tinh thượng phẩm 4 khối, Pha lê thủy tinh hai 20 khối, Luyện lô 1 cái, than đá nửa xe. Thực vật chỗ này ngài mua một gốc đại kim lân, một gốc đại tiễn lan, còn cả một bình lớn hoa phấn hắc mân côi.... ngoài ra còn có một bộ công cụ trồng hoa tốt nhất. Từ chỗ người làm vườn, ngài mua về hai cây hổ bì lá rộng, một trăm cây tam diệp thảo, còn có..." Lão quản ra rất nhanh đã đọc xong danh sách, sau đó chậm rãi nói: "Mua mấy thứ này tổng cộng tiêu tốn của ngài ước chừng 420 kim tệ. Nói cách khác, ngài không những tiêu hết tiền tháng này, thậm chí tới cả tiền tháng sau cũng lẹm vào.. hơn nữa, ta còn nghe ngài ở ven rừng muốn kiến tạo một mộc ốc. Ta đã làm một dự toán. Nếu dựa theo kiến trúc một tòa mộc ốc hai tầng không quá phức tạp thì có lẽ ngài phải tiêu hơn ba trăm kim tệ. Còn nữa, ngài yêu cầu những dụng cụ có trong đó... có lẽ ước chừng hai trăm kim tệ nữa. Như vậy tổng cộng ngài đã tiêu hết tiền 4 tháng sắp tời rồi." Đỗ Duy đã nói không thành lời rồi. Hắn ý thức mình có lẽ là tính sai rồi! Tiền! Đường đường một trưởng tử của bá tước lại có thể không có tiền! Đống hoa cỏ này tất yếu phải có. Đây chính là nguyên liệu cơ bản để nghiên cứu dược tề học Đỗ Duy bắt buộc phải có. Đỗ Duy nhìn lão quản gia, hắn trầm mặt xuống: "Phải không? ngươi nói, ta, trưởng tử của tộc trưởng, người phụ trách trông coi sản nghiệp lãnh địa gia tộc, mỗi tháng lại chỉ có thể dùng chỉ có 300 kim tệ? Ta không nghe nhầm đấy chứ?" Thái độ của lão quản gia vẫn cung kính như cũ: "Đúng vậy, đây là quy định, là chính tay tộc trưởng địa nhân viết ra. Mặc dù sản nghiệp của gia tộc mỗi tháng đều thu về mấy vạn kim tệ nhưng ngài biết rằng... đây là tiền công. Ngài bây giờ vẫn chưa trưởng thành, còn chưa lấy được tước vị của mình, cũng chưa có lãnh địa riêng,nên..." "Cho nên, ta mỗi tháng chỉ có 300 kim tệ tiền tiêu vặt, đúng không?" Ngữ khí của Đỗ Duy rất lạnh lùng, sau đó hắn phất phất tay: "Được rồi, ta đã biết, sau này sẽ không tùy tiện mua các thứ nữa, được chưa?" "Rất xin lỗi, đây là mệnh lệnh của đích thân bá tước đại nhân. Ngài nhiều nhất chỉ có thể tiêu trước tiền ba tháng thôi." Lão quản gia nhìn vị tiểu chủ nhân đang không vui của mình, lập tức cáo từ. Chờ lão quản gia lui ra, Đỗ Duy nhìn Mã Đức bên cạnh, Mã Đức dè dặt: "Thiếu gia,... tôi chỗ này vẫn còn bảo quản một ngàn kim tệ của ngài, đây đều do ba tước phu nhân cấp trước lúc ngài đi." Đỗ Duy thở dai: "Ài, ta lúc trước cũng kỳ quái, vì sao mẫu thân lại đưa trộm cho ta số tiền đó... bây giờ mới biết a... hắc hắc, xem ra phụ thân đại nhân cũng lo lắng đứa con ngu ngốc của mình ở trong lãnh địa sẽ làm loạn, phá hoại tổ nghiệp đây. Cho nên cho ta danh nghĩa trông coi lại không cho ta dùng tiền nơi đây." "Việc này... chúng ta có thể tiết kiệm một chút chi tiêu. Kỳ thật, một tháng ba trăm kim tệ cũng không ít... " Mã Đức nói tới đó lập tức tự giác ngậm miệng. "... Được rồi, đã như vậy chúng ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp kiếm tiền." Sau một lúc khó chịu, Đỗ Duy cũng nghĩ thoáng ra... dù sao Tái Mai Nhĩ cũng lưu lại cho mình bí đạo kia, trong đó không phải còn không ít tài bảo hay sao? Nếu không được thì lấy từ đó ra là được. Chỉ là... xem ra cuộc sống đi đầy này có lẽ không tự do giống như mình nghĩ a. "Đi nào, tới địa lao xem" Đỗ Duy phất phất tay, lầm bầm: "Chỉ mong gã ma pháp sư hôm nay không cự tuyệt ta nữa, bây giờ tâm tình ta quả thực không tốt!"