Đỗ Duy cho cô gái tên gọi Hàm Nguyệt thời gian vài ngày. Hắn hạ lệnh trong mấy ngày tới không một ai được hạn chế tự do của cô. Ở trong lâu đài, cô có thể làm gì tùy thích, kể cả người nhà của cô nữa. Trên thực tế, Đỗ Duy sớm đã mua hết cả gia đình mấy cô bé này về, sắp xếp cho họ làm mấy việc vặt trong lâu đài. Người nhà Hàm Nguyệt được một món tiền, có điều được nói là nhờ con gái họ biểu hiện xuất sắc nên đức ngài công tước ban thưởng. Hàm Nguyệt cùng người nhà bên nhau mấy ngày, cực kỳ kín miệng, không hé lộ ra một chút gì khác lạ. Mấy hôm sau, Hàm Nguyệt được Đỗ Duy gọi đến phía sau lâu đài, đến phòng thí nghiệm ma pháp của ngài công tước. Cô gái xinh xắn biết rằng nơi đây là cấm địa của phủ công tước, không có lệnh của ngài công tước, bất kỳ ai cũng không được phép tiến vào. Đỗ Duy khoác áo bào ma pháp sư. Khi Hàm Nguyệt bước vào, cô cảm nhận rõ thần sắc ngài công tước cực kỳ hờ hững. -Mấy ngày nay cô nghỉ ngơi tốt chứ? Trong lòng cô đã chuẩn bị kỹ chưa? Hàm Nguyệt gật đầu, vẻ mặt cô không một chút bi ai. Thái độ cô rất bình tĩnh, trong ánh mắt còn pha một chút kiên định. Đỗ Duy thở dài một hơi, ngữ điệu chợt trở nên dịu dàng một chút: -Cô… Còn có tâm nguyện gì không? Hàm Nguyệt nghĩ kỹ một hồi, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Đỗ Duy, nhỏ giọng: - Thưa ngài công tước… Tôi… Tôi từ nhỏ đã nghe cha mẹ nói, cha mẹ tôi xuất thân từ Nam Dương, tôi cũng là một người Nam Dương nhưng trước giờ tôi chưa từng đến Nam Dương, thậm chí còn chưa trông thấy biển bao giờ. Lúc nhỏ, cha mẹ bảo tôi rằng Nam Dương có rất nhiều đảo nhỏ, giống như những viên ngọc trai rải khắp biển bao la. Tôi chưa từng đến thăm quê nhà, thế nên trong lòng tôi, mỗi lần nghĩ đến quê nhà đều không khỏi nghĩ đến những viên ngọc trai mà cha mẹ kể….Thế nhưng cả đời này tôi lại chưa từng nhìn thấy ngọc trai …cho nên…. Đỗ Duy gật đầu, hắn xoay người như muốn tìm gì đó. Đợi hắn quay lại, chìa tay ra, bàn tay xòe mở, trên lòng bàn tay là một viên ngọc trai lấp lánh. Đây là một viên ngọc trai Nam Dương thượng đẳng, bất kể là màu sắc hay phân lượng đều thuộc loại cực phẩm. -Viên ngọc trai này tặng cô!_Đỗ Duy khẽ cười. Hàm Nguyệt nhận lấy, cô ngắm kỹ một lát, ngón tay khẽ mân mê viên ngọc… Cô không cảm thấy lạnh chút nào mà còn thấy ấm áp… Và rất bóng. Đúng lúc ấy, Hàm Nguyệt nghe thấy tiếng ngài công tước. - Bây giờ thì cởi y phục của cô ra! Thần sắc Hàm Nguyệt thong dong không một chút do dự. Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Đỗ Duy, bắt đầu giải thoát dần từng chiếc áo từng cái quần của mình, đem thân thể trẻ trung đầy dụ hoặc không chút che đậy phơi bày trước mặt Đỗ Duy. Khi cô đã hoàn toàn khỏa thân đứng trước Đỗ Duy, đến cả Đỗ Duy cũng không nhịn được phải hít sâu một hơi. Cô gái này thực là xinh đẹp hiếm có. Đôi gò bồng đảo trắng ngần đẫy đà tròn trịa, vòng eo nhỏ nhắn, cặp đùi thon dài, tấm thân tha thướt. Cùng với sự huấn luyện lâu ngày đã tạo cho cô một khí chất cao quý, giờ đây cô giống như một trái dâu tây tươi mới đầy sự dụ hoặc. Nét mặt cô vẫn bình tĩnh, dường như không vì bởi thân thể đang xích lõa trước mặt Đỗ Duy mà cảm thấy xấu hổ, mà ngược lại cô còn dũng cảm ngẩng đầu nhìn Đỗ Duy, thậm chí ánh mắt còn lấp ló đôi chút chờ mong. Trên mặt mang theo một vẻ thánh khiết, cô gái khỏa thân làm theo yêu cầu của Đỗ Duy, hai tay chụm lại che đi bầu ngực yêu kiều, sau đó hơi dang hai chân ra. Đỗ Duy không chút chậm trễ, hắn hít một hơi thật sâu, cố kềm nén những rung động trong lòng, tiếp đó nhanh chóng lấy ra một cây bút đặc biệt cùng một chén ma pháp dược tề đã điều chế xong. Sau đó Đỗ Duy bước lại gần thiếu nữ, đầu bút chấm nhẹ vào thuốc rồi khẽ khàng vạch lên làn da non mềm của Hàm Nguyệt… Khi đầu bút lạnh lẽo chạm lên da thịt, Hàm Nguyệt rốt cuộc không nhịn nổi nữa! Toàn thân cô run rẩy. Tuy cô cố giữ được nét mặt bình tĩnh nhưng hai tai vẫn đỏ lựng lên. Đầu bút lạnh lẽo mà dịu dàng, điểm từng từng điểm chạm vào những vị trí nhạy cảm trên người cô, như muốn kích thích một khát vọng sâu kín nào đó trong nội tâm sâu thẳm. "Nhất là …. Trước mặt ngài công tước! Ở trước mặt ngài công tước kia mà…" Ròng rã bốn giờ đồng hồ, Hàm Nguyệt cứ xích lõa ở trong phòng thí nghiệm ma pháp của Đỗ Duy như thế. Nghe theo yêu cầu của Đỗ Duy mà làm đủ các loại tư thế, thậm chí có những tư thế rất xấu hổ. Cuối cùng, dưới lệnh Đỗ Duy, cô quỳ trên mặt đất, hai tay chống về phía trước. Tư thế vi diệu thế này khiến thân thể cô không khỏi vô ý thức dướn mông lên. Đỗ Duy thì vẻ mặt nghiêm trang, cầm bút nhẹ nhàng vẽ vào cái gì đó giữa cặp đùi thiếu nữ. Hàm Nguyệt thở dồn dập Cuối cùng, Đỗ Duy cũng đã hoàn thành xong kiệt tác của mình. Hắn đặt bút sang một bên rồi lùi về phía sau hai bước, hít thở sâu một hồi. Khi hắn điều tức xong, ánh mắt đã hoàn toàn khôi phục lại vẻ bình tĩnh, không còn một chút trầm mê. Hắn nhìn Hàm Nguyệt… Toàn thân cô gái đã bị hắn vẽ đầy các loại đồ án hoa văn kỳ dị. Những hoa văn đó phủ khắp cơ thể, cả trên một vài vị trí đặc biệt nhạy cảm của phái nữ. Đây không phải những hoa văn bình thường, mà là những đường vân ma pháp có hiệu quả thần kỳ. Khi Đỗ Duy nhấc tay lên chỉ vào Hàm Nguyệt, khẽ ngâm xướng mấy câu chú ngữ, những tia sáng nhỏ li ti phát ra từ đầu ngón tay hắn rồi nhanh chóng dung hợp vào thân thể Hàm Nguyệt. Tiếp đó trên thân hình kiều diễm của cô gái tỏa ra một vầng ánh sáng ma pháp yếu ớt. Cuối cùng, những đường vân trên mình cô ẩn dần vào trong da thịt rồi hoàn toàn biến mất! Đây là một thứ nước thuốc tàng hình mà Đỗ Duy đã dày công chế ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com Đỗ Duy nhìn cô bé đang khỏa thân, thấy vẻ mặt cô đỏ lựng. Ngẫm nghĩ giây lát, hắn cởi áo choàng của mình bước đến khoác lên người Hàm Nguyệt. Hàm Nguyệt chợt thấy lòng mình run rẩy. Nhìn động tác của ngài công tước, đột nhiên không kìm được nhỏ giọng: -Thưa ngài… Chẳng lẽ, tôi không đủ đẹp hay sao? Đỗ Duy cười nhìn cô gái rồi lắc đầu: -Không, cô rất đẹp, cực kì đẹp! Nhưng… Vì nhiệm vụ lần này của cô, nhất định phải là một người nữ đồng trinh. Đỗ Duy lùi một bước, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc: -Bây giờ cô vẫn còn cơ hội để hối hận. Vẻ mê loạn trong mắt Hàm Nguyệt dần biến mất. Đôi con ngươi mỹ lệ lấp lánh vẻ kiên quyết: -Không, thưa ngài, tôi bằng lòng tiếp nhận! Đỗ Duy móc từ trong túi ra một hạt châu nhỏ như hạt gạo, sau đó bảo Hàm Nguyệt há miệng, Đỗ Duy cẩn thận nhét vào trong kẽ răng của cô. -Sau khi làm xong việc của cô… viên thuốc này có thể giúp cô giải thoát mà không hề đau đớn. Khi nói câu này, chính Đỗ Duy cũng không khỏi tự hỏi bản thân mình có phải đã quá tàn nhẫn hay không. Nhìn khuôn mặt thiếu nữ, Đỗ Duy thở dài, vẫy tay: -Cô lui đi… Còn một ngày nữa, một ngày sau, cô phải xuất phát rồi. Hãy trân trọng ngày tự do cuối cùng này! Ngập ngừng một lát, Đỗ Duy nói tiếp: -Ừm, còn một chuyện nữa! Người thân của cô sẽ lên đường cùng ngày cô xuất phát… chỉ là họ sẽ không đi cùng đường với cô mà là rời Tây Bắc đến Nam Dương. Ở đó có một con thuyền, ta sẽ đưa họ về Nam Dương. Hàm Nguyệt lặng im không nói, cô không rời đi ngay lập tức mà như đang hạ quyết tâm để làm một chuyện gì đó rất quan trọng. Cô thấp giọng nói: -Thưa ngài công tước! Tôi… tôi… vẫn còn một tâm nguyện nữa. Đỗ Duy nhìn nàng thiếu nữ mà không khỏi mềm lòng: -Nói đi, tâm nguyện của cô, ta sẽ giúp cô thực hiện! Hàm Nguyệt hít sâu một hơi, tiếp đó cô thong thả bước lên vài bước đến trước mặt Đỗ Duy, cố sức kiễng chân khẽ hôn nhẹ lên má Đỗ Duy một cái. Sau khi lùi ra, cô mỉm cười: Đây chính là tâm nguyện cuối cùng của tôi! Bây giờ đã hoàn thành rồi. Thưa ngài công tước, mạng của tôi là của ngài, tôi nguyện làm tất cả vì ngài! Thảo Nguyên Vương, vầng mặt trời không bao giờ tắt của các bộ lạc trên thảo nguyên, vị chủ nhân của thảo nguyên vương đình. Khi ông ta lần đầu tiên trông thấy Hàm Nguyệt, ông ấy đã hoàn toàn chết lặng. Thảo Nguyên Vương không hề già cả hoa mắt. Tuy lão năm nay đã gần sáu mươi nhưng thân là người thảo nguyên dũng mãnh, lão vẫn có thể cưỡi con ngựa hung nhất, uống thứ rượu mạnh nhất, ban đêm vẫn có thể ngủ với hai ba phụ nữ. Đồng thời cánh tay lão vẫn mạnh mẽ đầy sức lực, dáng đi vẫn đầy phong độ khí khái. Thế nhưng khi lão vừa trông thấy cô gái tên Hàm Nguyệt này, Thảo Nguyên Vương chợt thấy miệng lưỡi khô khốc, lão thậm chí cảm thấy bàn tay cầm ly rượu của mình cũng nhũn cả ra. Ý nghĩ duy nhất trong đầu lão bây giờ là: " Xé tan quần áo trên người cô gái này, sau đó đè cô ta xuống!!!" Còn Shaladin .. Ồ, không! Bây giờ nên gọi hắn là ngài Saladin rồi. Theo thói quen của người thảo nguyên, cái tên Shaladin này mở đầu bằng âm cuống lưỡi, được cho là cái tên ti tiện, còn âm đầu lưỡi mới là cái tên cao quý. Thế nên hiện giờ hắn thân là đứa con trai được thảo nguyên vương thừa nhận, tên hắn đã đổi thành "Saladin" cao quý. Khi Saladin trông thấy Hàm Nguyệt, trong lòng hắn cũng rung động dữ dội, hít thật sâu một hơi. Giây phút đó đến bản thân hắn cũng không khỏi có phần dao động. "Cô gái xinh đẹp dường này, thực sự phải đem đi tặng sao?"- Cố sức lắc đầu, Saladin dù sao cũng là một kẻ kiêu hùng gian manh. Hắn chậm rãi buông ly rượu, sau đó bước lên mỉm cười với vua cha cao cao tại thượng: -Chủ nhân của thảo nguyên, vua cha tôn kính của ta! Cô gái này là do thuộc hạ của ta cướp được từ một thương đoàn Roland. Ngài xem, cô ta xinh đẹp như vậy, hơn nữa cũng chẳng phải hạng phụ nữ thân phận thấp kém. Thân phận cô ta là con gái của một tộc trưởng bộ lạc lớn ở Nam Dương, vì bộ lạc của cô ta bị người Roland chinh phục nên mới biến thành nô lệ. Đám Roland đáng chết đó không ngờ lại định đem bán cô ta với giá mười vạn đồng vàng… Hừ, đáng tiếc! Tuy ta không có mười vạn đồng vàng nhưng ta lại có thanh loan đao sắc bén. Thảo Nguyên Vương vô thức gật đầu, trên thực tế toàn bộ tâm trí lão lúc này đã đặt cả vào người cô gái. Saladin nói gì, lão gần như một câu cũng chẳng nghe lọt tai. Có điều câu cuối cùng, lão vẫn nghe thấy: -……. Cô gái mỹ lệ thế này chỉ có vị vua cao quý nhất của thảo nguyên mới có thể hưởng dụng, vì thế ta hiến cô ấy cho ngài! Thảo Nguyên Vương cực kỳ hài lòng. Lão nhìn kỹ đứa con trai một thoáng, sau đó bật cười. -Ta rất hài lòng! Ta thưởng cho con năm ngàn con bò, năm ngàn con dê, và cả năm ngàn thớt tuấn mã. Sau đó lão không thèm để ý đến con trai nữa, cặp mắt tham lam dính vào người cô gái. Không giống những cô gái thảo nguyên mà lão quen thuộc, đám con gái sinh trưởng trên thảo nguyên đó uống sữa ngựa mà lớn lên nên tính cách bẩm sinh đã ương ngạnh. Thuần phục loại con gái này cũng giống như cưỡi một con ngựa bất kham vậy. Thế nhưng cô gái tuyệt sắc trước mặt này, cô ta không chỉ mỹ lệ mà càng quan trọng hơn là có một dáng vẻ làm cho Thảo Nguyên Vương có một cảm giác hoàn toàn mới lạ. Mặc kệ mọi người đang trố mắt nhìn, vẻ mặt cô ta vẫn cứ cao quý thánh khiết như thế. Loại khí chất này, đám đàn bà xinh đẹp bên người mình đều không có. Quan trọng hơn, cô ta ngoài nét cao quý thánh khiết ra còn mang một nét yếu đuối. Sự yếu đuối ấy như chú dê non mới ra đời, khiến người ta nhìn mà muốn cưng nựng… Sau đó là xé phanh ra! Dẫm đạp nàng! Để cho nàng la hét gào khóc dưới thân mình!!- Thảo Nguyên Vương nghĩ đến đây, cũng không biết là do tác dụng của rượu hay là thứ gì khác, lão cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên, nhất là phía bụng dưới như đang có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Liền đó, lão phát hiện ra ánh mắt của mọi người trong kim trướng cũng gần như giống hệt mình, tham lam dán chặt vào mỹ nhân trước mặt. Đến cả mấy đứa con trai lão tín nhiệm, cả mấy vị đại tướng, ánh mắt đều như muốn nuốt sống mỹ nhân kiều diễm ấy. Thậm chí có vài tên chảy cả nước miếng.