"Nhưng mà, chị chỉ có thể trộm đi những tác phẩm đã biết."
Tư duy của tôi, suy nghĩ của tôi, những gì tôi thấy đều có thể trở thành cảm hứng của tôi.
Chỉ cần cho tôi một cây bút, mọi chuyện còn chưa biết được đâu.
Khương Nguyệt nắm được toàn bộ cốt truyện, tự cho là bản thân có thể khống chế tất cả.
Đối với chị ta, những ẩn số bất biến là điểm yếu chết người.
Còn những người trong giấc mơ vốn dĩ nên yêu thương tôi kia, họ không phải là đồ vật, họ có suy nghĩ riêng của mình.
Có thể bị cướp đi, chứng tỏ vốn dĩ không thuộc về tôi.
Tôi chịu đựng đau đớn dữ dội ở bắp và mắt cá chân, từng bước lê người đến bên cửa sổ.
Trong vườn hoa của bệnh viện tư nhân, Khương Nguyệt mặc lễ phục dạ hội nạm kim cương, sánh vai cùng Giang Xuyên, sau đó ngồi vào chiếc Ferrari đỏ rực gần như nghiền nát bắp chân của tôi để đi đến bữa tiệc lớn tổ chức riêng cho chị ta.