Rất ăn ý, tôi không chủ động tìm Chu Hoài, anh ta cũng xem như không nhớ đến tôi.
Mãi đến khi trở về nhà sau tiết tự học thứ Sáu, khi tôi đang nhốt mình trong phòng ngủ chật hẹp, đắm chìm trong thế giới văn chương muốn viết ra một bài thi tốt hơn thì cửa phòng bị ai đó đập ầm ầm.
"Khương Huỳnh, mày ra đây cho tao!"
Tôi đặt bút xuống, đi ra mở cửa. Vừa thấy tôi, mẹ tôi đã vung tay tới tát cho tôi một cái trời giáng. Mặt tôi bỏng rát, khoang miệng tràn ngập máu tươi.
Hai tai ù đi, tôi chậm rãi quay đầu lại.
"Chị gái mày làm gì mà mày hận nó đến thế hả!"
Mẹ tôi quát tháo.
"Nếu như không có bạn học phát hiện ra, trời lạnh thế này, chị gái mày có phải sẽ bị mày nhốt trong phòng học đàn cả đêm không!"
Ánh mắt của tôi nhìn ra sau lưng bà ấy, bắt gặp khuôn mặt đẫm nước mắt của Khương Nguyệt, cùng với Chu Hoài đang đứng bên cạnh chị ta.
Trên người Khương Nguyệt còn khoác áo khoác của Chu Hoài, mu bàn tay và bả vai có vài vết trầy xước.
Chị ta rưng rưng nước mắt nhưng vẫn cố gắng gượng cười:
"Không sao đâu ạ, Tiểu Huỳnh không phải cố ý, chắc là em ấy muốn đùa với con thôi."
"Hơn nữa, con cũng tự trèo ra ngoài cửa sổ rồi mà."
Từ bé đến lớn, chị ta luôn luôn biết cách châm ngòi cho sự tức giận của ba mẹ.
Quả nhiên, lửa giận của mẹ tôi càng tăng lên.
"Đến mức này rồi mà chị gái mày còn nói đỡ cho mày đó!"
"Khương Huỳnh, mày có lương tâm hay không hả?"
Tôi cười lạnh:
"Con không làm gì chị ta hết."
Tôi lười quan tâm, đang muốn xoay người trở về phòng thì cổ tay bỗng nhiên bị một người túm lấy.
Là Chu Hoài.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói:
"Đồ dối trá."
"Cô chính miệng nói với tôi là cô căm ghét chị gái mình."
"Cô chép tác phẩm của em ấy đi dự thi bị phát hiện nên ôm hận trong lòng, cố ý trả thù em ấy chứ gì!"