Chương 18
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure's Attique
Người dịch: Ayako
Proof: Lancelot
"Cái gì? Cậu ta là ai làm có thể nói như vậy?"
"Ngài ấy nói quý cô Artizea là chủ của trang viên Rosan, vì vậy ngài ấy sẽ nói với cô ấy về những gì đã xảy ra."
Miraila đứng dậy một lần nữa.
"Tia là chủ? Ngươi chỉ đứng đó nghe cậu ta nói à?"
"Đó là ngài đại công tước Evron. Làm sao thần dám đáp trả lại? Ngài ấy sẽ xé toạt cổ họng của thần ngay lúc đó mất."
"Ha."
Miraila cảm thấy cổ mình bỏng rát và với tay ra. Bill nhanh nhẹn đưa cho bà ta một ly nước lạnh.
Mirala uống hết cốc nước, thở dài và ngồi trở lại ghế.
'Kỳ lạ. Nó gặp được đại công tước Evron ở đâu ?"
Bà ta có một linh cảm.
Khi nói đến mối quan hệ giữa nam và nữ, linh cảm của Miraila luôn luôn đúng.
Theo lẽ mà nói, bà ta nghĩ không đời nào một cô gái thiếu hấp dẫn như Artizea lại có thể thu hút được đại công tước Evron. Không thể nào họ có thể gặp nhau ở đâu đó.
Nhưng linh cảm của bà lại nói khác.
Bằng cách nào đó nhưng bà cảm thấy không thoải mái, không, tâm trạng bà ta thực sự rất tệ.
Artizea là một cô gái xấu xí. Miraila nghĩ như vậy từ trong sâu thẳm trái tim mình.
'Artizea không có bất cứ thứ gì giống mình. Nó đã 18 tuổi, nhưng không hề có một xíu nữ tính nào, thậm chí cũng không quyến rũ. Nó chỉ có thể sống với mình mình, bởi vì mình là mẹ nó. Nó không có cơ hội để kết hôn đâu?'
Đó là những gì bà ta nghĩ, nhưng không phải là địa công tước Evron.
Tuy nhiên, Miraila vẫn tin tưởng rằng tất cả các cô gái đều như nhau. Thậm chí có chống đối họ, họ vẫn tìm cách để quyến rũ cánh đàn ông.
"Có lẽ ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi."
Vào thời điểm đó. Một người hầu hấp tấp gõ cửa.
Bill xin phép và đi ra mở cửa.
"Tổng quản, cận vệ của đại công tước Evron đang ở đây à."
"Cận vệ của ngài ấy? Để làm gì?"
"Rõ ràng, sau khi tham gia buổi khiêu vũ tại dinh thự của bá tước Enda, đại công tước và tiểu thư Artizea cùng đi đâu đó bằng xe ngựa của tiểu thư. Ngài ấy đã yêu cầu cận vệ của mình đợi ở đây."
"Cái gì?"
Bill lén nhìn về phía Miraila, mặt bà ta phút chốc trở nên dữ tợn.
Ngay sau đó Lawrence xuất hiện.
Anh ta vừa trở về nhà sau khi đi ra ngoài hóng gió. Anh ta cau mày nhưng đang long lắng điều gì đó.
"Thiếu gia, ngài có thích buổi đi chơi chứ?"
Bill cúi đầu lễ phép. Người hầu nhanh chóng quỳ một chân.
Lawrence có thói quen nhìn chằm chằm vào quản gia Bill khi anh ta có tâm trạng tồi tệ.Và giờ, một tình cảnh tương tự vậy đang xảy ra.
"Bill, cận vệ của đại công tước Evron đang ở ngoài kia. Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ah, đó là..."
"Lawrence, hoàng tử của ta, con đã về."
Miraila rời phòng bà ta với một nụ cười rạng rỡ, mặc một chiếc áo khoác bên ngoài cái áo choàng mỏng.
Lawrence mình mẹ của mình với vẻ mặt khó chịu.
"Có rắc rối gì với đại công tước Evron à mẹ?"
"Không. Làm sao mà ta lại có vấn đề rắc rối với địa công tước chứ? Cậu ta là chiến binh từ chiến trường này sang chiến trường khác. Cậu ta chỉ đến thăm Tia vào buổi chiều."
Maraila lầm bầm. Lawrence cau có.
"Con giận gì à?"
"Có đùng là mẹ không làm gì thiếu tôn trọng với địa công tước Evron chứ?"
"Ta thậm chí còn chưa nhìn thấy cậu ta. Khi quản gia thông báo với cậu ta rằng Tia đã đi đến buổi khiêu vũ tại dinh thự của bá tước Enda, cậu ra đã đi đến đó luôn."
"Con hiểu rồi. Nếu anh ta quay trở lại, mẹ đừng xen vào. Hãy ở yên đây. Con sẽ lo ổn thỏa."
"Tại sao?"
"Mẹ à, đại công tước Evron là một người đàn ông chính trực. Đây có thể là khoảng thời gian mà Tia thực sự hữu ích, nhưng nếu lỡ có ai đó ví như mẹ can thiệp, thì tất cả sẽ tiêu tan."
"Con nói vậy là có ý gì?"
Mirai hoảng hốt phản ứng lại. Lawrence lạnh lùng nói.
"Mẹ à, đại công tước xem thường mẹ. Mẹ nói như thể là mẹ không hề biết điều đó. Và không may thay, anh ta cũng xem thường con. Vì lý do đó, bố không thể tin tưởng giao cho con ngôi thái tử."
Những ẩn ý trong lời nói anh ta đã quá rõ ràng. Miraila tái mặt.
Tuy nhiên, bà ta không làm gì cả.
Miraila đối xử với Artizea như thể một bạo chúa tồi tệ nhất thế giới. Nhưng đối với con trai, bà ta là một người mẹ thấu hiểu và phục tùng.
***
Marcus do dự một lúc lâu khi cô đề nghị ông quay trở lại lãnh địa hầu tước Rosan và giúp cô.
Mặc dù công nhận cô như người thừa kế chính thức, nhưng quay lại lãnh địa hầy tước Rosan lại là một chuyện khác.
「Tôi sẽ sớm kết hôn, và sẽ dành lại được lãnh địa từ tay mẹ của tôi. Tôi đang rất cần ông, ngài Hanson.」
Đã gần 18 năm kể từ khi hôn rời lãnh địa hầu tước Rosan.
Hiện giờ, tất cả người làm ở đó đều đã có liên quan với nhau, và đều phục vụ cho Miraila.
Trang viên của hầu tước Rosan rất rộng lớn và có khối tài sản kếch xù. Nó rất khó để chống lại tất cả trong cùng một lúc.
「Tôi muốn ngăn chặn việc tài sản của gia đình Rosan bị đánh cắp và lấy lại tất cả, ngài Hanson, ông biết tất cả về nhà hầu tước Rosan. Hơn nữa, ông cũng biết rất nhiều về những người làm trước đây, đúng chứ?」
「Vâng, đúng là như vậy, nhưng...」
「Vậy, tôi không nghĩ nó thực sự làm khó ông để hiểu và kiểm soát tình hình. Mọi thứ sẽ tốt hơn nếu cả gia đình Hanson có thể đến và giúp đỡ. Làm ơn, hãy trở về với đúng vị trí của ông và giúp tôi.」
「Nhưng gia đình tôi bị buộc tội đã đầu độc hậu duệ của hầu tước Rosan, vậy chúng tôi cũng có thể quay lại ư?」
「Đó đã là 18 năm trước rồi. Bây giờ, vụ đầu độc đã trở thành quá khứ. Hoàng đế đã can thiệp để làm sáng tỏ tình hình, nhưng thủ phạm thực sự vẫn chưa xác định được.」
Artizea tiếp tục.
「Mẹ tôi đã cố đổ tội cho gia đình Hanson, nhưng không những không có chứng cứ mà cũng không ai tin bà ta cả. Vì vậy, bà ta nghĩ rằng sẽ tốt hơn khi bỏ qua mọi chuyện.」
「Quý cô...」
「Dù gì, tôi cũng đảm bảo rằng sự cố đó sẽ không ảnh hưởng gì đến ông.」
Đó là một sự cố lớn, nó đã khiến gia đình Rosan bị tuyệt diệt. Sự thật thì, nếu không tìm được thủ phạm thì đó sẽ là một phiền toái lớn cho hoàng đế.
「Trong trường hợp sự cố này xảy ra lần nữa, lần này với tư cách là người kế nhiệm, tôi sẽ ở bên cạnh ông, vì vậy hãy cùng nhau chiến đấu đến cuối cùng. Nếu ông vẫn còn lo lắng, ông có thể thay đổi danh tính và ẩn giấu thân phận ddeens khi mọi việc được giải quyết. 」
「Tôi đã sống trong trang viên của hầu tước Rosan 60 năm, với 45 năm tôi phục vụ bên cạnh ông chủ Michael. Không chỉ riêng người hầu, nhiều quý tộc khác họ đều biết điều đó.」
「Tại sao chúng ta không làm giống như cách mẹ tôi đã làm? Chính vì mọi người đã bị che mắt nên bà ta mới không bị kết tội vì vụ đầu độc.」
Artizea nghiêm trang nói.
「Tôi sẽ trở thành nữ hầu tước Rosan, ngài Hanson. Với tư cách là người thừa kế duy nhất, tôi có thể xử lý tất cả các vấn để có liên quan đến lãnh địa Rosan theo ý định của mình. Miễn là,ông Hanson sẽ quay trở về, tôi sẽ giải quyết các vấn đề còn lại.」
Tuy nhiên, Marcus không gật đầu ngay tức thì. Vết thương quá sâu. Nhưng ông cũng không lắc đầu.
Trở về xe ngựa, Cedric nói.
"Tôi rất ngạc nhiên đấy tiểu thư Artizea."
"Ngạc nhiên?"
"Cách tốt nhất để chạm đến trái tim của một người là xao động nó, đúng chứ? Tiểu thư Artizea, mặc dù cô còn trẻ nhưng cô dường như cô đã biết rất rõ điều này."
"Tôi không có ý định làm mủi lòng Hanson. Tôi chỉ cố gắng đưa cho ông ấy lý do chính đáng."
"Lý do?"
"Hanson đang phải vật lộn để kiếm sống. Ông ấy đang chăm sóc một cô cháu gái 14 tuổi. Tôi chắc chắn ông ấy cũng muốn rời khỏi đường Reve từ lâu rồi. Nhưng không có một lý do thích hợp, ông ấy sẽ không nắm lấy tay tôi."
Artizea nói. Và cô cũng xin lỗi vì điều đó.
Cedric khúc khích cười . Artizea đỏ mặt.
"Tại sao anh lại cười khúc khích như thế?"
"Tiểu thư Artizea dường như cô đnag coi chính bản thân mình như một nhân vật phản diện."
"... Bởi vì nó là sự thật."
Đối với Artizea , điều đó đúng như như ban ngày.
"Bất cứ ai khi nhớ đến khoảnh khắc vinh quang đều muốn chạy trốn khỏi sự tủi nhục. Và điều đó chỉ được nhận ra bởi chính bản thân của mình. Tiểu thư Artizea, cô không đưa cho Hanson một lý do, cô chỉ nhắc ống ấy nhớ về khoảnh khắc vinh dự đó. Vì vậy, ông ấy sẽ quay lại với cô thôi."
"Vì tôi?"
"Đúng vậy. Bởi vì ông ấy yêu quý gia đình hầu tước Rosan và cô là người duy nhất thừa kế nó."
"Nhưng, toi không phải là con gái ruột của Michael."
"Ông ấy từng là tổng quản, vì vậy ông ấy chắc chắn đoán được cha ruột của cô là ai. Bây giờ, cô là người thừa kế duy nhất của hầu tước Rosan. Nếu không, ông ấy đã không chấp nhận cô."
"Tôi biết. Tôi chưa bao giờ nghĩ theo cách đó."
Cedric hỏi.
"Cô chưa bao giờ tò mò cha mình là ai ư?"
"Chưa, chả có ích gì khi biết cả. Bất cứ ai là cha ruột của tôi thì chỉ nhìn thoáng qua, ông ta cũng là người suy đồi đạo đức, ngoại tình với vợ của hầu tước Rosan. Nhưng hơn cả điều đó, ông ta là tên đần độn khi đã ngủ với thiếp của hoàng đế."
Artizea nói và mím môi.
Khi bánh xe ngựa bắt đầu di chuyển, những rung động lạch cạch truyền đến cơ thể của họ.
Artizea lặng thinh và Cedric cũng không nói gì. Chỉ có sự tịch mịch bên trong xe ngựa cho đến khi nó đến trước trang viên của hầu tước Rosan.
Một lần nữa, Cedric xuống trước và giúp Artizea.
Cô cúi đầu.
"Thưa ngài, cảm ơn anh đã hộ tống tôi. Nếu không có anh ở đó,Hanson đã không tin tưởng tôi. Ông ấy sẽ nghĩ rằng con gái Miraila lại bày mưu tính kế mình."
"Không có gì cả. Tôi hiểu được cuộc gặp hôm nay quan trọng như thế nào đối với tiểu thư Artizea và nhà Rosan. Tôi rất vui khi cô mời và cho phép sự có mặt của tôi. Nếu cô cần điều gì nữa, hãy cho tôi biết."
"Nếu anh đã nói vậy, tôi sẽ thoải mái yêu cầu anh bất cứ điều gì đấy nhé. Mặc dù, bây giờ tôi không quyền lực, không gia tài, không có ai bên cạnh."
"Nhưng cô có nó mà phải không?"
Cedric chạm ngón tay trỏ vào thái dương.
Artizea mỉm cười.
"Từ bây giờ, tôi sẽ chỉ cho cô xem nó có thực sự hữu ích hay không."
"Tôi sẽ tin tưởng vào nó."
Ngay sau đó, cận vệ của Cedric xuất hiện, dẫn theo sau là một con ngựa.
Bill vội vã theo đuôi người cần vệ. Hắn chỉ đang làm theo lệnh của Lawrence.
"Chào mừng, quý ngài. Chuyến đi chơi của người như thế nào, thưa quý ngài?"
Artizea nghiên đầu nhìn Bill.
Bill nói một cách lo lắng.
Gã ta không nghĩ rằng Cedric sẽ lắng nghe mình, kể từ khi anh ta làm anh nổi giận không lâu trước đây.
Tuy nhiên, bởi vì Lawrence nghiêm khắc ra lệch cho anh ta, vì vậy anh ta không có lựa chọn nào khác là phải truyền lại lời nhắn của Lawrence.
"Thưa quý ngài, cậu chủ Lawrence nói với tôi rằng cậu ấy rất hân hạnh khi được mời ngài ở lại dùng bữa tối."
Cedric nheo mắt nhìn Bill, đeo găng tay cưỡi ngựa mà người hầu đưa cho anh.Anh muốn mắng hắn một lần nữa nhưng cuối cùng anh quyết định không làm vậy.
"Đợi một dịp khác đi. Trừ khi, tiểu thư Artizea mời ta."
Artizea mỉm cười
"Là cô gái chưa lập gia đình, tôi hơi ngần ngại khi mời một người đàn ông không phải họ hàng vào nhà mình vào giờ này."
"Tôi biết là cô sẽ nói như vậy. Thật xin lỗi. Lần tới ta sẽ mang theo trái tim thánh nữ Olga đến thăm cô."
Cedric cố gắng cúi đầu thật sâu để chào tạm biệt. Artizea cũng cúi đầu chào lịch sự.
Cedric leo lên ngựa định rời đi, Artizea gọi anh lại khi một ý nghĩ chợt nảy sinh trong đầu cô.
"Oh, bây giờ tôi mới nghĩ ra nó, tôi có thể hỏi anh một điều không?"
"Nói đi."
"Tại sao anh lại hành động theo nghi thức với tôi vậy? Trước đây anh đâu có như vậy?"
Artizea nhìn chằm chằm Cedric.
Cedric nghĩ rằng đôi mắt xanh ngọc của cô thật sáng, thật sâu và nhiều màu sắc.
"Tôi kính trọng cô, không phải vì cô là con gái của Miraila, mà bởi vì cô là vợ tương lại của tôi."
Cedric nói và quay ngựa.
Artizea cúi đầu, cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên.