Chương 7: Lần gặp đầu tiên (3)
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure's Attique
Người dịch: Lancelot
Proof: Lancelot
Chỗ của các giám mục là ở thánh đường ở khu ngoại ô thủ đô, và đó là đoạn đường khá dài.
Điều này cũng là bởi vì họ theo chủ trương ủng hộ lý thuyết về việc họ cần phải tránh xa thế tục, với cũng một phần vì họ muốn giữ một khoảng cách nhất định đối với tầm ảnh hưởng của hoàng đế.
Trong thành có một vài thánh đường nhỏ nơi mà thường dân thường hay lui tới. Nhưng giới quý tộc thường thích dành thời gian đi viếng những ngôi đền được trang trí đệp hay có cảnh sắc.
Ngay cả hoàng tộc cũng phải đến đây để dự các tế lễ quan trọng. Đây là một trong các hoạt động củng cố quyền lực cho thánh đường.
Cedric đi vào rừng cùng với vài kị sĩ dưới trướng của anh để đến thánh đường.
Có một chiếc xe ngựa đang dừng ở giữa khu rừng.
" Woah."
Freyl đi đầu kéo dây cương, cho ngựa dừng lại, Cedric sau anh cũng dừng theo.
" Có chuyện gì vậy." – Freyl hỏi, người đánh xe cuối đầu lúng túng.
" Thật thất lễ, nhưng bánh xe chúng tôi vừa bị bung ra ạ."
Freyl nhìn Cedric, khi anh gật đầu, Freyl liền leo xuống ngựa.
Tất cả họ đều cưỡi ngựa, nên họ có thể dễ dàng tránh xe và tiếp tục di chuyển, nhưng Cedric và các kị sĩ của anh đều là những người tốt bụng, và họ cũng chẳng mấy vội.
Cedric quan sát tình hình một lúc.
Phần giá đỡ bánh xe không hiểu sao bị lỏng nên làm bánh xe bị bung ra.
" Lạ thế, ông đã đánh xe kiểu gì vậy?"
Frey hùng hồn trách người đánh xe. Người đánh xe lo lăng dùng tay lau mồ hôi trên tráng.
" Tôi đánh xe rất cẩn thận, tôi cũng không biết tại sao nó lại thành ra như vậy."
" Cậu sửa được nó chứ." – Cedric bước xuống ngựa và đến chổ Freyl.
" Thưa ngài không khó lắm ạ, chỉ cần nâng bánh xe lên rồi đẩy trục về vị trí cũ là được, chỉ cần dùng sức là xong nhưng có vẻ người ngồi trong xe là phụ nữ nên họ không tự sửa được."
Freyl báo cáo, Cedric liền gật đầu.
Một cô gái đứng ở bóng cây gần đó tiến gần lại chỗ anh cùng với người hầu. Cô có vẻ là chủ nhân của chiếc xe ngựa này.
" Xin cảm ơn ngài đã giúp đỡ."
" Không có gì đâu."
Cedric đáp lại, quay đầu nhìn cô. Anh liền thấy rất bất ngờ.
Cô có gương mặt hệt như người mà anh đã thấy trong giấc mơ.
Nhưng cô gái này trẻ hơn, xin đẹp hơn, nhưng chắc chắn đây chính là cô ấy.
Cô nhẹ nhàng nói.
" Tôi đã e rằng mình phải đi bộ từ đây đến thánh đường."
" Làm sao có thể một quý cô xinh đẹp như thế này đi bộ từ đây đến thành đường? Đừng lo lắng chúng tôi sẽ sửa xong ngay ấy mà."
Freyl liền nhảy vào, vỗ ngực tự hào.
Cedric không thèm để ý Freyl, vì đây chẳng phải chuyện mà anh cần phải thề thốt như vậy. Bởi vì cậu ta thường rất hay khoe mẽ mỗi khi thấy các cô gái xinh đẹp.
Cô gái cười nhẹ, nó là một cười pha chút sự cay đắng, nhưng cũng lại có vẻ như đó là nụ cười mà cô gắng kiềm lại để không thành tiếng.
Gương mặt khóc lại hiện lên.
Cedric cảm thấy lung túng, anh nhìn đi chỗ khác. Xe ngựa cũng nhanh chóng được sửa xong.
Cô gái cảm ơn từng người kị sĩ và nói.
" Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người."
" Tiểu thư cô không cần ngại đâu, giúp đỡ những người cần là bổn phận của chúng tôi. Với cả vị tiểu thư xinh đẹp đây, thật nguy hiểm nếu tiểu thư đây đi mà không có người hộ tống."
Một lần nữa, Freyl tước lời của Cedric. Cô gái đáp.
" Đây chỉ là một chuyến đi trong ngày thôi ạ, với cả chúng tôi đang trên đường đi nên không tiện, đến thánh đường tôi xin phép được cảm ơn mọi người đàng hoàng."
" Không đâu, tiểu thư không cần phải vậy đâu ạ." -Freyl đáp, nhưng Cedric vẫn gật đầu tán thành."
Sau đó Cedric mở cửa xe ngựa, Artizea tỏ vẻ ngượng ngùng.
" Mời tiểu thư." – Anh nói, rồi đưa tay mình ra.
Artizea chần chừ, cô đỏ mặt nhưng rồi cuối cùng cô cũng nắm lấy tay anh rồi bước lên xe.
Nhóm kị sĩ của anh cưỡi ngựa chia làm 2 nhóm nhỏ. Một nhóm đi đầu một nhóm đi phía sau.
Sau đó Artizea nhận ra bọn họ thật sự có ý định hộ tống cô.
Khi gần đến thánh đường, thì bọn họ tách ra đi về một hướng khác, vì họ không định đến thẳng đến thánh đường mà chỉ muốn đi đến tư gia của các giám mục.
Khi xe ngựa dừng ở trước cổng thánh đường, một giáo sĩ chạy đến để đón tiếp cô.
" Kính chào tiểu thư Rosan."
" Cảm ơn vì đã đón tiếp sự đường đột của chúng tôi ạ."
Artizea ra lệnh cho Alice lấy chiếc hộp nhỏ mà cô đã dặn chuẩn bị.
" Ta có mang theo một ít nến thơm, ta muốn dâng nên cho tượng thiên sứ."
" Tiểu thư hãy theo tôi, tôi nghĩ các thiên sứ sẽ rất hài lòng với sự thành tâm của tiểu thư Rosan đây."
Vị mục sư rất vui vẻ. Nến trong hộp không phải loại đắt tiền nhưng chiếc hộp được trang trí với rất xa xỉ với một viên ruby ở giữ hộp được mạ vàng và lót lụa satin.
Việc này còn tốt hơn cả việc cúng dường trực tiếp.
Mặc dù các thánh đường gần như đã hoàn tục toàn bộ nhưng họ luôn tỏ ra là những người nghèo khổ chân chất.
Artizea cầm chiếc hộp đi theo vị mục sư.
Vị mục sư không dẫn cô vào chánh điện mà dẫn cô vào một nhà nguyện nhỏ với bức tượng thiên sứ.
Artizea đến gần và thành kính quỳ xuống.
Cô mở chiếc hộp, lấy ba cây nến, thắp chúng lên, đặt trước bức tượng và chấp tay lại.
Ngày nhỏ cô thường cầu nguyện thần linh rất nhiều, nhưng từ sau khi bước sang tuổi 16 cô không còn thành khẩn như trước.
Nhưng ngay lúc này cô thật sự muốn làm việc đó với tất cả lòng thành.
' Con đã sử dụng pháp thuật, dùng chính mình đế làm vật tế, xin Người hãy tha thứ cho con. Dù cho ngài ấy có phụng sự những kẻ xấu xa hay ngu xuẩn, ngài đại công tước Evron chỉ là một con người, xin Người hãy bảo vệ ngài ấy. Cuối cùng, xin người thánh nữ của Người, Licia.'
Mỗi cây nến đại diện cho mỗi lời nguyện của cô.
Sau khi cầu nguyện xong, vị mục sư lịch sự hỏi.
" Tiểu thư có đến chỗ các giám mục không ạ."
" Không cần, ta chỉ nghỉ chân một chút rồi sẽ quay về."
" Vậy tôi xin phép chuẩn bị cho tiểu thư một chỗ nghĩ chân."
" À có một việc nữa, nhờ ngài." – Artizea nháy mắt với Alice.
Alice nhanh chóng đưa cho vị mục sư một đồng bạc trong túi cô. Vị mục sư nhận lấy rồ để vào trong tay áo.
" Có vài kị sĩ đã giúp ta sửa xe ngựa trên đường đến đây, ta muốn cảm ơn họ đàng hoàng, phiền ngài đây dẫn người hầu của ta đến chỗ họ được chứ?"
" Nếu là các kị sĩ thì chắc hẳn họ là những người dưới trướng của ngài đại công tước Evron."
Vị mục sư cho gọi một người phụ lễ dẫn đường Alice, rồi đích thân ông dẫn Artizea đến chỗ nghỉ. Artizea từ tồn đi theo vị mục sư.
Bởi vì thánh đường này được xây dựng ở một nơi với cảnh vật khá đẹp nên có nhiều người đến viếng sau đó sẵn tiện nghỉ chân ở đây.
Ngoài ra còn có khá nhiều các tiểu thư, phu nhân sùng đạo cũng đến đây mỗi ngày. Nên ở thánh đường này có xây một vài nhà mái vòm nghỉ chân để họ có thể nghỉ ngơi, ngắm cảnh ở đây mà không bị người khác làm phiền.
Artizea ngồi đợi ở chỗ vị mục sư dẫn cô đến. Cạnh bên có dòng suối chảy tạo thành âm thanh rất hài hòa.
Sau đó, tầm 30 phút Alice quay lại với người phụ lễ.
Người phụ lễ thì cầm một bình nước nóng cùng với chiếc giỏ mây, Alice đang cầm bộ trà chiều.
" Thưa tiểu thư, em đã đưa họ phần ăn trưa đúng như cô đã dặn, họ rất thích chúng."
" Làm tốt lắm."
Thức ăn được chuẩn bị ở thánh đường không có bao gồm thịt nên đối với các kị sĩ chúng không đủ.
Artizea đã dự liệu được điều này nên đã cho chuẩn bị trước.
" Em đã mời ngài đại công tước như cô căn dặn, với tiểu thư, cô cũng dùng chút gì đi ạ."
Vừa nói Alice vừa dọn ra những thứ bên trong chiếc giỏ mây với bộ trà chiều.
Artizea không cảm thấy đói nhưng cô vẫn phải dọn ra vì cô đã mời anh ta đến.
Alice để lên bàn một vài chiếc đĩa cùng sandwich, bánh nướng với mứt.
Còn Artizea thì chuẩn bị trà, mùi hương cam chanh thanh mát bốc lên.
Khi cô rót trà vào ly, Cedric vừa đến chỗ nghỉ của cô.
Artizea đúng dậy, tim cô đập mạnh. Cô chưa bao giờ cảm thấy thế bao giờ. Cô không biết đấy có phải là vì cô căng thẳng hay không.
" Xin chào ngài, chúng ta lại gặp nhau thưa ngài đại công tước Evron, tôi là Artizea Rosan."
Cô thành kính cúi đầu, Cedric hỏi thêm để xác nhận những gì cô nói,
" Nữ hầu tước Rosan..."
" Đúng vậy, tôi là con gái của bà ấy."
" Nếu cô đã biết tôi là đại công tước Evron, và nếu cô có ý định tạo mối qua hệ với tôi thì cô nên biết là tôi không hề có muốn có dính líu gì đến nhà hầu tước Rosan, chứ nhỉ?"
" Ngài đã biết việc đó rồi ạ"
" Tôi không phải kẻ ngốc. Làm sao mà bánh xe của một chiếc xe ngựa còn tốt thế kia lại bị rời ra như vậy được?"
Cedric tiếp tục nói
" Cô còn chuẩn bị cả đồ ăn trưa, cứ như cô đã dự liệu trước mọi việc."
Artizea cảm thấy có chút ngượng ngùng.
" Có chuyện tôi muốn thưa với ngài. Nếu như tôi không làm thế, có khi ngài đã quay đầu đi mất khi vừa biết tôi là con gái của Miraila Rosan."
Cedric im lặng nhìn cô.
Mặc dù mọi chuyện là vậy, nhưng anh cũng không coi trọng việc đó mấy, nếu không phải là vì giấc mơ kì quái anh đã nhìn thấy tối hôm trước.
Artizea nhìn thẳng vào mắt anh.
Cedric cảm thấy đôi mắt xanh lục bảo của cô hệt như nhưng viên đá quý. Chúng không đượm buồn như anh thấy trong giấc mơ, chúng tỏa sáng ấm áp. Sau đó anh ngồi xuống.
" Tôi mong những gì cô nói sẽ không tốn thời gian của tôi và có giá trị."
" Cảm ơn ngài." – Artizea cúi đầu thành khẩn.
Artizea vừa rót trà vào ly của anh, Cedric chần chừ một lúc, anh thấy không thấy thoải mái chút nào. Anh biết Artizea sẽ làm gì đó, anh còn nghĩ nếu mọi chuyện xảy ra theo hướng xấu nhất, đó sẽ là một trò đùa tệ hại, thì anh không được phép quên rằng cô là con gái của hầu tước Rosan.
Rốt cuộc anh cũng quyết định đưa cốc lên miệng uống và anh có thể đứng lên rời đi bất cứ lúc nào.
" Xin ngài hãy cầu hôn tôi."
" Hưm...hực" – Anh bị nước trà nóng làm cho sặc.