Bước ra khỏi cửa hàng thì cô nghe mùi nước hoa quen thuộc lại xộc lên mũi cô.
" Anh đợi tôi từ lúc nào thế Lục Tử Mặc "
" 5h45p "
" anh đến đây làm gì mà sớm thế "
" để xem cô thế nào thôi "
" anh đi bộ đến đây, đứng chờ tôi mấy tiếng đồng hồ rồi đi bộ về cùng tôi, bộ anh không thấy mệt sao..??"
" sao phải mệt chuyện bình thường thôi "
" tôi đãng trí thật, lại quên anh không phải người bình thường "
" một chút năng lực cũng chẳng là gì đâu mèo hoang à "
" anh nói vậy là sao...? "
" những năng lực mà ác ma sở hữu cũng chỉ dùng để trị thương hoặc trói chân ai đó thôi, cái cô cần vẫn là kĩ năng và một vũ khí mạnh "
" vậy chỗ anh có những vũ khí gì thế cho tôi xem với được không, anh làm tôi tò mò quá "
" mèo hoang, biết thế được rồi "
" xìa"
" về thôi muộn rồi "
Thẩm Nhược Giai đi sau Lục Tử Mặc cô rón rén đi sau rồi dùng chân đạp nhẹ phía sau đầu gối Lục Tử Mặc làm anh mất chớn té về phía trước.
Thẩm Nhược Giai hí hửng chạy đi những vẫn không quên quay lại trêu Lục Tử Mặc.
" oops...!! xin lỗi nha tôi lỡ chân, hihi "
" cái con mèo hoang chết tiệt này, cô đợi đó "
" ơ tôi có làm gì đâu "
Lục Tử Mặc đứng dậy phủi đồ áo rồi bỏ đi.
Thẩm Nhược Giai cũng nhanh chóng về nhà.
" phù sao nay trời lạnh quá ta "
" này khoác áo của tôi đi "
" anh không lạnh hả "
" không "
" ò, cảm ơn "
Về đến nhà Thẩm Nhược Giai tháo giày rồi lại ngồi phịch lên sofa, cũng giống như hôm qua Lục Tử Mặc xuống bếp pha cho cô tí trà rồi phụ dì dọn thức ăn lên.
Thư giãn một lúc thì Thẩm Nhược Giai cũng đi đến bàn ăn vì cô đang rất đói.
Thẩm Nhược Giai mời mọi người rồi cô ăn một cách ngon lành.
" Này, ai giành ăn với cô đâu mà sao ăn ghê thế "
" do tôi đói quá, xin lỗi "
" thôi thôi, không sao con bé nó hay thế cậu thông cảm "
" lè "
" ăn cẩn thận sặc lại báo "
" ┐( ̄ヘ ̄)┌ mặc tôi chứ "
" bướng bỉnh "
" tôi bướng thì đã sau "
" thôi thôi đừng cãi nữa, hai đứa mau ăn đi "
" xìa "
Thẩm Nhược Giai nhìn Lục Tử Mặc cười với anh một cái rồi cô dùng lực đạp vào chân anh.
" ui, cô có thôi đi không "
" ơ tôi đã làm gì đâu chứ "
" cô...!! tôi no rồi mọi người ăn đi "
Thẩm Nhược Giai hí hửng ăn tiếp thì bị dì mắng.
" con bé này, đã 19-20t rồi sao cứ như con nít lên 3 vậy hả "
" con làm vậy mà coi được sao, ăn xong con mau lên xin lỗi cậu ấy ngay "
" ơ mà dì "
Thẩm Nhược Giai ủ rũ tiếp tục ăn. Sau bữa cơm, cô mang socola hạnh nhân lên phòng kiếm anh để xin lỗi.
Thẩm Nhược Giai thấy cửa phòng không khóa liền rón rén mở cửa, ngó đầu vào xem.
Khi thấy Lục Tử Mặc đang ngồi uống rượu ngắm trăng thì cô rón rén mở cửa đi vào.
" không về phòng đi, đến phòng tôi làm gì "
" xìa, ai thèm đến phòng anh, do dì tôi bắt tôi đến để xin lỗi anh chuyện lúc nảy "
" này cho anh, socola hạnh nhân ăn đi cho đỡ khó chịu "
" tôi xin lỗi lúc nãy có giỡn hơi quá đáng "
Lục Tử Mặc đặt ly rượu xuống bàn rồi đứng dậy đi đến chỗ Thẩm Nhược Giai
Anh kéo cô lại, ghé sát tai cô rồi nói.
" xem như là cô cũng có chút thành tâm, tôi không giận cô đâu mèo hoang à "
" thái độ thấy ghét thật sự, tránh xa tôi ra "
Thẩm Nhược Giai đẩy Lục Tử Mặc ra rồi bỏ về phòng.