Đến 5g30 sáng thì Thẩm Nhược Giai nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ, cô bắt máy rồi trả lời bằng giọng vẫn còn đang ngái ngủ.
" alo, Giai Giai là tôi đây "
" cụ thể là ai " vừa nói cô vừa ngáp.
" này chơi với nhau bao lâu rồi mà giờ còn hỏi tôi là ai à??"
" hở?? là ai vậy trời "
" Giai Giai cô còn đang ngái ngủ đúng không..?? tôi Hạ Vũ đây "
" à ừ....!! hả là cậu sao "
Từ trạng thái ngái ngủ cô đột nhiên tỉnh táo, cô ngạc nhiên hỏi " lâu quá không liên lạc, bây giờ gọi tôi là có ý gì đây "
" gì đâu chứ, chỉ là muốn cô bạn thân yêu quý nhất ra đón tôi thôi "
" ý cậu là, cậu về nước rồi sau...!!!"
" ừm đúng rồi, tôi hạ cánh rồi đang chờ làm vài thủ tục giấy tờ nữa thôi, không biết quý cô đây có thể ra đón tôi không "
" nói nhảm gì đấy, đương nhiên tôi sẽ ra đón cậu rồi chờ tôi 20p nhá "
" vâng thưa quý cô "
tút...tút..tút
Cúp máy xong Thẩm Nhược Giai liền tức tốc đứng dậy dọn dẹp chăn gối rồi đi rửa mặt, quay trở vào thì cô thấy Lục Tử Mặc đã ngồi nghiêm nghị bên ghế từ lúc nào không hay.
Bất giác bị giật mình cô lỡ miệng bắn ra một câu chửi " m.á nó anh làm tôi hết cả hồn "
" huh...!! quý cô đây cũng có thể tùy tiện mở miệng c.h.ử.i như thế sao "
Gạt đi câu nói của Lục Tử Mặc cô vội vàng lấy áo khoác đi ra ngoài nhưng bị chính anh chặn cửa lại.
" này làm lơ thế đủ rồi, trả lời tôi cô định đi đâu "
" đi đâu cần báo cáo anh sao?"
" được, tôi sẽ đi cùng cô "
" mở cửa cho tôi rồi muốn làm gì làm "
Mở được cửa thì cô nhanh chóng ra xe, vừa đóng cửa xe lại thì giọng nói quen thuộc lại vang lên " chạy chứ đừng bay nhá quý cô"
Cô cười đểu anh một cái rồi bật chìa khóa, đạp chân ga lao như bay khiến anh ngồi bên cạnh phải dùng tay xoa thái dương ngán ngẩm.
" tôi chạy như vậy có chậm quá không thưa ngài "
" cô xem còn nhanh bao nhiêu nữa thì hết cỡ luôn đi "
" đừng hối hận "
Vù...vù..!!
Không ngờ một cô tiểu thư quyền quý lại có máu liều như thế, nói là làm cô chạy hết ga một mạch đến sân bay.
Bình thường đi đến sân bay phải mất hơn 30p cho tốc độ bình thường, nhưng hôm nay thì chỉ cần 15 đến 20p là đã đến.
một tốc độ khiến ai ngồi cùng cũng phải sợ riêng Lục Tử Mặc thì không, anh chỉ bất lực trước người con gái này thôi
Gần đến sân bay thì cô mới chịu giảm tốc độ, xe dừng lại Thẩm Nhược Giai hạ kính xe nhìn ra bên ngoài.
Cô hớn hở khi thấy người bạn vô cùng thân thiết của mình nên liền cất tiếng gọi " Hạ Vũ...!!" rồi nhanh chóng bước xuống xe chạy về phía Hạ Vũ.
Khi nghe tiếng của cô Hạ Vũ cũng ngước lên nhìn, thấy Thẩm Nhược Giai chạy tới anh cũng dang tay đón cô.
Lục Tử Mặc cảm thấy khó chịu khi bị ngó lơ nên cũng xuống xe nhìn theo.
Cô vừa đấm vào lưng Hạ Vũ cô vừa nói.
" Về mà chẳng báo trước gì hết "
" tôi tạo bất ngờ cho quý cô đây là không được sao "
"hứ "
Bầu không khí vui vẻ bị Lục Tử Mặc phá hỏng, anh đi đến chỗ hai người với vẻ mặt nghiêm khắc có chút khó chịu nói " tình tứ như thế là đủ rồi còn tôi ở đây mà "
" Giai Giai anh trai này là??"
" anh đang nói linh tinh cái gì vậy hả??"
" À chỉ là tôi thấy hơi chướng mắt ý mà " vừa nói anh vừa liếc nhìn Hạ Vũ.
Thẩm Nhược Giai trông thấy ánh mắt của anh thì nhanh chóng chen vào nói. " Đây là...anh họ hàng xa của tôi tên là Lục Tử Mặc "
" à, xin chào anh...!! tôi là Hạ Vũ, tôi là tri kỷ cũng là bạn từ nhỏ đến lớn của Nhược Giai "
Hạ Vũ đưa tay ra định là sẽ bắt tay chào hỏi nhưng đáp lại anh chỉ một câu chào với giọng điệu khinh bỉ rồi thôi.
Thẩm Nhược Giai khó chịu ra mặt nên đã chen vào nói " được rồi, Hạ Vũ về tới đây chắc cậu chưa ăn uống gì, hay chúng ta đi ăn nha "
" Ý hay, đi thôi "
" anh cũng đi nha "
" sao chả được "
Cả ba lên xe, Thẩm Nhược Giai ngồi ghế lái còn Lục Tử Mặc và Hạ Vũ thì tranh nhau ngồi ghế cạnh cô.
" ơ...không biết anh Lục đây có thể nhường ghế này cho tôi được không?? "
" lý do?? "
" à..thì tôi cũng mới về nước, với lại lâu lắm rồi tôi không gặp Giai Giai nên cũng có nhiều chuyện để nói "
" có thời gian rảnh rồi muốn nói gì nói, đây là ghế của tôi "
Chịu không nổi nữa cô liền quát " cả hai ra ghế sau ngồi hết cho tôi "
Lục Tử Mặc bất mãn nên bỏ ra ghế sau ngồi, Hạ Vũ cũng hơi rén nên đành nghe theo, Thẩm Nhược Giai chỉnh lại gương để nhìn ra phía sau.
Cô bắt đầu lái xe, vừa lái cô vừa nhìn gương để xem hai người họ thế nào, đúng như cô nghĩ, cả hai chả ai thèm nhìn đến nhau dù chỉ một cái liếc mắt nhẹ.
Cô thở dài ngán ngẩm.
Đến nhà hàng cô dừng xe lại rồi mở cửa đi xuống, Hạ Vũ cũng đi ra rồi thở phào nhẹ nhõm.
Chờ Lục Tử Mặc xuống xe rồi cả ba cùng vào. Chọn được vị trí ngồi ưng ý Thẩm Nhược Giai hí hửng đi đến ngồi xuống.
Lúc này phục vụ đến đưa menu rồi chờ mọi người oder món, Thẩm Nhược Giai cầm menu lên rồi nói " hai người ăn gì cứ gọi thoải mái đi, chầu này chụy khao "
" Quý cô đây thật hào phóng "
" im lặng cho sang "
" Lục Tử Mặc anh thôi đi "
" huh...được, cô ăn gì tôi ăn đó "
" tôi cũng vậy "
" làm gì không làm lại đi bắt chước người khác...thật kém sang "
" chẳng phải anh Lục đây cũng bắt chước ăn giống tiểu thư đó sao "
" tôi làm gì thì cũng chưa đến lượt cậu lên tiếng "
" đủ rồi, cả hai đừng cãi nữa được không vậy "
Cô khó chịu với hai người này, từ lúc gặp nhau ở sân bay cả hai đã bắt đầu đấu khẩu rồi. Thẩm Nhược Giai cầm menu lên xem rồi bắt đầu oder món.
" ừmm...Cho tôi ba phần kim bắp, một lẩu thập cẩm, một gà hầm, với một chai rượu "
" vâng...quý khách vui lòng chờ một chút ạ "
" ừm "
" Quý cô đây còn nhớ món tôi thích à "
" xìa ai thèm nhớ chứ, mà nè sao tự nhiên cậu đột ngột về nước vậy bộ có chuyện gì sao??"
" à không, tại tôi nghe nói dì của cô đang bệnh nên sắp xếp công việc về thăm dì với phụ cô một chút việc ở công ty thôi"
" công ty thì tôi có người quản lý giúp rồi không phải phiền cậu quá "
" đừng quá tin tưởng người lạ như thế " Vừa nói dứt câu Hạ Vũ liền liếc sang Lục Tử Mặc.
Biết ngay ẩn ý Lục Tử Mặc liền lên tiếng " đúng đấy, chuyện ở công ty đừng tin người ngoài, hối hận sẽ không kịp đâu "
Cả hai chả ai nhường ai một câu nào, từng câu từng chữ được nhấn mạnh đều để nói khấu đối phương.
Thẩm Nhược Giai lắc đầu nói " chuyện đó để tôi xem xét lại "
" Ừm cứ coi kĩ, nhớ cẩn thận vì không biết ai sẽ là người đáng tin đâu
" được rồi, được rồi tôi sẽ xem xét thật kĩ, chờ tôi một chút tôi đi vệ sinh cái đã "