Hình này đã được thu nhỏ. Click vào đây để xem hình ảnh lớn. Kích thước ảnh gốc là 1920x1080.
Sau khi vứt bỏ xong hộp bánh ngọt, Nghọc Thanh quay lại biệt thự với khuôn mặt rạng rỡ nhưng đôi mắt thì lại đậm nét buồn. Đặt chân qua đại sảnh, cô bắt gặp Hồ quản gia đang hí hoáy kí cái gì đó từ người giao hàng và nhận gói bưu phẩm. Thoáng bắt gặp cô, bà ta ko nói gì, chỉ nghiêm nghị đi ngang qua cô, y như lúc cô đến đây, cái cách cư xử thô lỗ đó khiến cô khó chịu, nhưng biểu hiện ra mặt thì lại tự giết chính mình.
-Gói bưu phẩm đó của ai vậy?_Ngọc Thanh gọi với con người sau lưng mình, mắt chằm chằm nhìn gói bưu phẩm, sự hồ nghi khẽ thoáng qua.
-Cái này là của cậu chủ, thưa cô_Đáp lại Ngọc Thanh với giọng nói cộc cằn, khô khốc, Hồ quản gia quay lưng nhìn Ngọc Thanh, đôi lông mày khẽ nhướn mình.
-Đưa cái đó cho tôi đi_Ngọc Thanh ra lệnh, đưa tay chìa về phía bà quản gia, cười nhẹ_Tôi sẽ chuyển giùm cho bà.
-Thưa cô, tôi phải chuyển tận tay cho cậu chủ_Hồ quản gia đanh lại, như biết rõ ý đồ của người đối thoại, bà ta lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, đe dọa mong rằng con người kia biết ý mà từ bỏ ý định.
-Ưhm, bà nghĩ tôi sẽ thủ tiêu đống giấy tờ vớ vẩn này à?_Ngọc Thanh cười tươi, nói đùa nhưng lại khiến cho ai đó có cảm giác ngờ ngợ ở trong tam khảng.
-Cái này..._Hồ quản gia ấp úng, đối với người có thân phận nhỏ bé như bà thì việc cãi lại lời của người con gái này là chuyện ko thể làm được vì có lẽ đây là người duy nhất mà thiếu gia của bà yêu quý, nếu chống lại, bà sẽ khó sống nổi trước cơn tức giận đáng sợ của người đó.
-Để tôi!_Ngọc Thanh bước nhanh lại gần Hồ quản gia, đưa tay giật mất gói bưu phẩm trên tay bà, bước nhanh ra khỏi tầm nhìn của con người đang đờ đẫn rồi cười nhẹ, khẽ chế nhạo con người đang nhìn mình với ánh mắt chéo ngang như muốn nuốt chửng cô như một con thú đói meo với tia nhìn chực ngốn bất cứ thứ gì ngay tức khắc, cho dù đó là một con sói hoang ghê tởm và bẩn thỉu.
P&P mới sáng sớm mặt trời chưa đứng bóng đã bắt đầu huyên náo hơn bao giờ hết, đến cả những con người vô lo nhất trong cái trường danh giá này cũng có cớ để đứng khựng lại vài giây, nhặt mấy cái ảnh rơi *** phủ đầy khắp sân trường và chết lặng. Một câu chuyện "hay ho" đáng nhẽ phải bẵng đi từ mấy tháng trước giờ đây lại hiện ngay trước mặt, khiến tất cả những con người đã từng trải qua quãng thời gian dài ở đây đều phải đứng tim, lo sợ, cũng như lần trước, nhân vật chính trong những bức ảnh khiêu gợi (ko khiêu gợi mấy đâu) này vẫn là Hà Hiểu Nghi - cô người mẫu đình đám với những vụ xì căng đan béo bở và xinh đẹp, nhưng cái khác ở đây chính là người đàn ông đang trần trụi trong ảnh ko phải là Hàn thiếu gia mà lại là một kẻ ko rõ lai lịch với khuôn mặt được giấu nhẹm đi
***
Cúi người lấy vài tấm ảnh dưới chân, Trần Bạch Chấn Vũ chau mày, lật đi lật lại lia lịa vài lần, mỉm cười khốn khổ nhưng đầy thích thú, anh đưa những thứ vừa phát hiện được cho Hàn Gia Phong:
-Hai người đừng có nhìn nhau với ánh mắt như thế chứ, có cái đáng xem hơn ở đầy nè!_Cắt phăng mấy tia lửa điện của Hàn Gia Phong đang truyền cho người đối diện, Chấn Vũ cười thân thiện, nhắc nhở_Avril Kingston, cậu cũng nên dừng lại đi.
-Gì thế, kẻ phải dừng lại phải là hắn chứ_Đôi môi hồng khẽ cong môi cười khẩy, mắt vẫn chăm chăm vào Hàn Gia Phong, ko thèm đếm xỉa gì đến người bên cạnh đang nhao nháo tức giận.
-Hà Hiểu Nghi đâu?_Hàn thiếu gia lạnh lùng, đôi mắt tăm tối vô hồn nhìn con người nhỏ bé đang cười lắc đầu, khuôn mặt ko mảy may xúc cảm.
-Hình như tôi đã trả lời anh rồi mà_Avril đưa những ngón tay thon dài sờ cằm, vẻ nghĩ ngợi_Hà Hiểu Nghi ko có ở chỗ tôi
-Đưa cô ta ra đây_Như ko nghe lời đáp trả, Hàn thiếu gia căng mặt ra lệnh, bóng tối bỗng tràn ngập một nửa trên khuôn mặt anh, chẳng có kẻ nào ngu ngốc đến mức lại ko nhận ra loại biểu cảm này là gì, chỉ trừ một kẻ ngây thơ đang bốc hỏa bên cạnh anh.
-NÀY!! COI THƯỜNG NGƯỜI KHÁC CŨNG PHẢI CÓ NƠI CÓ LÚC CHỨ, MẤY NGƯỜI NÃY GIỜ TOÀN LƠ TUI HOÀI À_Chấn Vũ bực mình lên tiếng phản đối, đối với một người từ thuở lọt lòng đã được biết bao nhiêu con mắt chú ý đến thì việc bị lơ đẹp trước bách tính là một hiện tượng quá ư dị thường, anh ta ko bực mới là thánh
-Cậu ồn quá đó, Chấn Vũ_Hàn Gia Phong "nhẹ nhàng" nhắc nhở cậu bạn, khuôn mặt giờ đây lại quay về với cái vỏ cũ: điềm nhiên và lạnh.
-AVRIL KINGSTON, CẬU THÔI ĐI!!_Cảm nhận được chút không khí lạnh lẽo từ con người mà cậu đang khoác vai, Chấn Vũ quay mặt chuyển đối tượng, quát_CẬU LÀM TÔI MẤT BÌNH TĨNH QUÁ ĐÓ, ĐI ĐI VÀ CÚT KHỎI MẮT TÔI_Cung bậc trầm bỏng trong giọng nói bắt đầu lắng dần, ko hề giấu nhẹm đi sự đe dọa trong đôi mắt sâu, Chấn Vũ nhìn thẳng vào khuôn mặt tuyệt mĩ tựa một thiên sứ, cười nhẹ đầy thách thức.
-Tôi cũng đâu muốn đứng đây nhưng có kẻ lại ko muốn tôi đi_Avril nhún vai vẻ bất lực, cười nhẹ mỉa mai, cậu tiếp lời_ Thực ra thì gia đình tôi cũng chỉ là một con tép nhỏ bé giữa vũng bùn lầy lội của Hàn Gia mà thôi, nếu tôi dám ko tuân lệnh của Hàn đại thiếu gia đây thì lỡ như có điều gì bất trắc xảy ra thì tôi biết tình sao, sẽ thật khó khăn cho tôi đấy.
-VẬY À?_Chấn Vũ khẽ nhếch mép cười làm vẻ thú vị trước câu nói của kẻ đang thản nhiên nhổ lông mũi hùm, có chút mong chờ nhói lên trong đáy mắt.
-Tất nhiên_Avril cười nhạt, sự háo hức bỗng òa lên trong khuôn mặt hứng khởi, tạo nên sự thách thức tuyệt mĩ khiêu khích trực diện con người vô cảm vẫn đang im lặng trước mặt.
-À_Như sực nhớ ra điều gì đó, Avril thoáng ngạc nhiên rồi nhìn thẳng vào mắt Hàn đại thiếu gia, cười nhếch mép, khuôn mặt thiên sứ bỗng chốc trở nên chai lì và đầy rẫy nguy hiểm_Vậy mà, một người như Hàn đại thiếu gia đây, lại để sổng chuồng vợ mình à, thật phi lí quá.
Y như mong đợi của kẻ đã quen với những toan tính mưu mô trên thương trường, Avril lặng thin chờ đợi sự chuyển mình của từng thớ thịt trên mặt Hàn đại thiếu gia, cậu đã đúng, chính xác ko chút thiếu sót. Đã bao nhiêu năm đi theo ông ngoại lặn lội trong sự lường gạt bẩn thỉu, ghê tởm và ko kém phần tàn nhẫn, cái mùi vị chết chóc thường tình và đầu óc nhạy bén đầy mưu mô đã dần thấm sâu vào tâm hồn lẫn thể xác của con người đẹp tựa như một loài hoa hồng đỏ thẫm, mang chút sậm đen một màu sẫm tối của cơn giông bất ngờ, biến thành cái gai nhọn luôn sẵn sàng đả thương bất cử kẻ nào dám động đến thân chủ của nó, cho dù kẻ to gan đó có là Hàn Gia Phong - người mang trong mình một tầm ảnh hưởng đáng sợ ko kém cậu. Giờ đây, cái gai nhọn đó đang vươn mình trỗi dậy sau một giấc ngủ khá dài trong hình hài nhỏ bé, khiến con người kia thoáng chút sững lại.
-Vậy cậu thử nghĩ xem_Mỉm cười tàn bảo, Hàn Gia Phong điềm tĩnh đáp lại câu hỏi vướng đầy sự chất vấn của Avril Kingston, đôi mắt sắc đậm lên như thế một bóp chặt kẻ dám thách thức mình.
-Tôi có được vinh hạnh này à?_Avril cười xòa ko chút do dự, vẫn ngạo nghễ tiếp lời như thể cậu đã đoán trước những gì Hàn Gia Phong sẽ nói_Một kiểu mèo vờn chuột chăng...hay nói đúng hơn là vờn mồi trước khi chén nhỉ?
-Thật xứng đáng là người thừa kế sáng giá của gia tộc Kingston, nhưng rất tiếc, câu trả lời ngu ngốc của cậu hoàn toàn sai_Hàn Gia Phong lắc đầu mỉa mai rồi chậm rãi quay người tiến về đại sảnh lớn của tòa nhà cao vút - tòa nhà đại diện cho P&P để lại sự khó hiểu chất đầy trong đáy mắt tím đang dần rời rạc vì những nghi vấn khó cởi bỏ.
-Sai rồi, Avril, hắn ta muốn giết chết Hà Hiểu Nghi hơn là để vờn cô ta đó, vì cô ta cũng ko phải loại dễ chơi mà_Chấn Vũ vòng tay khoác lên vai Avril vẻ thân thiện rồi giải thích.
-Hà Hiểu Nghi?_Thoáng nhận ra sự xuất hiện của cô gái đã "mai danh ẩn tích" 3 ngày nay, Avril khựng lại đôi chút khi nhìn thấy gương mặt trắng bạch dần mờ đi sau những vệt nắng của Hiểu Nghi và đôi mắt ướt cũng trở nên nhạt dần như thể cô vừa bắt gặp phải thứ gì đó vô cùng đáng sợ trong vài tấm ảnh đã nhàu nát gỏn lọn trên bàn tay còn quấn băng trắng.
-Thì ra cô ta đã thấy_Chấn Vũ đăm chiêu nhìn Hiểu Nghi, sự thất vọng qua nụ cười dài hiện rõ.
-Thấy gì?_Ngẩng đầu nhìn kẻ vẫn khư khư khoác vai mình, Avril nhăn mặt nhìn Chấn Vũ, đôi mắt nghi ngờ đổ òa lên chàng trai vô tội.
-Haizz_Thở dài đầy sầu não, Chẫn Vũ giảng giải_Cậu vốn là kẻ tinh mắt mà đến chuyện mù tịch là sao.
-Nói nhanh đi!_Như bị đánh trúng tim đen, Avril quay mặt lảng tránh cái nhìn mỉa mai châm chọc của ai đó
-Nhìn cái này!_Chấn Vũ cười phục rồi đưa mấy tấm hình nhặt được dưới sân cho Avril
Sau một hồi lật tung mấy cái ảnh xấu xí trong tay, một lẫn nữa, Avril khẽ liếc nhìn Hiểu Nghi, dò xét qua từng cử động nhẹ của cô, nhưng kẻ khiến cậu chú ý thực sự bây giờ ko còn là Hiểu Nghi nữa mà là kẻ khác, kẻ luôn nhìn cô một cách bằng đôi mắt lạnh lẽo nhưng đau đớn, khác hẳn với khuôn mặt hiền dễ mến mà cô từng chạm phải mấy lần trước, kẻ đó ko ai khác ngoài hội trưởng khối 4 của P&P - Nguyễn Hoàng Quốc Thiên. Rốt cuộc là do đâu, ko dễ dàng gì một kẻ luôn trưng diện cái mặt nạ hoàn hảo đó lại có thể vứt bỏ nó chỉ một phút lơ đãng.