Sau một đêm dài khổ luyện, nó có vẻ như đã thuộc làu cái đống luật lệ dòng họ trong cái quyển sách đỏ thẫm đó. Cũng may bà già cho nó lên phòng thay áo quần để đón cậu chủ trở về - người chồng ko mấy ấn tượng cho lắm của nó. Nó hăm hở chạy lên căn phòng của mình, khóa chặt cửa và khò ngon lành. Nai tơ đã phản công?
- Cậu chủ đã về! Đám gia nhân sắp thành hàng dài kéo đến cổng chính đón chủ nhân của họ - Cậu chủ nhỏ
Vị cậu chủ đán kính bước vào nhà, vẻ bực bội rồi lên thẳng phòng, ko quan tâm bất cứ thứ gì. Bà quản gia tức điên người, cái đội hình đáng lẽ hoàn hảo của bà ta đã bị phá hỏng bởi sự vắng mặt của một người đáng nhẽ ra phải có mặt. Bà ta hầm hừ và mở kế hoạch chế ngự đối thủ…
Sau khi thay đồ cá nhân cho thoải mái, tên cậu chủ ngôi vào bàn làm việc và thực sự bực mình vì cái đám nhao nhao ngoài cửa. Hắn ta ngồi dậy đẩy cửa và đi ra ngời rồi khựng lại, chăm chú nhín cảnh tượng ko mấy xảy ra. Bà quản gi cố hết sức mở cửa bằng sức mạnh của mình, cánh cửa mạ vàng vẫn đóng im. Tức mình, bà ta bắt đầu đổi chiến thuật.
Lần 1: Cái kim may quá nhớ, ko thể mở khóa.
Lần 2: Que sắt quá to, ko chui vào đc
Lần 3: Cái kẹp đen đơn điệu bị bẻ cong rồi kẹt luôn trong đó
Lần cuối: Bà ta lôi mạnh quả đấm cửa, quả nhiên, quả đấm bị rơi ra khỏi cửa
=> Đại bại
Bực mình, thoáng thấy cậu chủ nhó đang tựa lưng vào tường nhìn chằm chằm vào những cử chỉ cực baby của bà ta trong thời gian vừa rồi, thoáng ngượng chín mặt, bà ấy chỉ sững một hồi rồi ra “đòn” với đồng minh tương lai của mình:
- Cậu chủ, ngài cũng ko thể đứng thế mà nhìn đc, ngài phải làm gì đó đi chứ, thưa ngài. Cô chủ thực sự cần phải đc ngài đích thân dạy dỗ
Đôi mắt cậu chủ trẻ thoáng lạnh rồi dịu lại theo một cách thỏa mãn, cười:
- Vậy à, ta ko nghĩ ta lại có phần đó.
- Vâng – Vẫn lạnh lùng chữa ngượng, bà quản gia đáp
Cậu chủ nhỏ cười nhẹ rồi đến gần cánh cửa mạ vàng một cách tinh tế, khẽ gõ nhẹ rồi tuôn ra 1 cậu khiến ai cũng phải té ngửa:
- Baby, mở cửa cho anh tí nào!!!
Đúng! Thật sự tất cả đều té ngửa, bà quan gia té ngửa vì câu nói hết sức “ngọt ngào của cái người chỉ toàn ác miệng. Mấy cô người hầi thì té ngửa vì những câu từ hết sức sến của cái tên “đc gọi là chồng” của cô, có chút rợn người, có chút nổi da gà trong câu từ đó, sự châm biếm đúng hơn là hế nhạo của chủ nhân nó, dầy ẩn ý nhưng dễ nhận ra.
- Tên điên nào thế? – Cô bất giác hỏi lớn
- Anh iu của em đây – Cậu chủ nhỏ vẫn mỉm cười đáp
-……..
- Baby, em định nhốt anh ở ngoài này sao? – Vẫn kiên nhẫn
-……… - vẫn nhẫn nhịn
- Anh sẽ phạt đó, em muốn chứ - Vẫn thế, có chút ra lệnh.
-……….
Quả thức đúng như thế, cậu chủ nhỏ của chúng ta đã thắng cuộc nhưng theo một cách khác thì phải. Cánh cửa vùng mở mạnh ko hề báo trước, người con gái xuất hiện, khuôn mặt mang một vẻ tứ giận khó hiểu. Tay cầm chiếc cốc chứa đầy nước, cô tạt mạnh vào con người đang đứng trước mặt mình rồi chỉ tay vào vệt chất lỏng trắng còn dính mép.
- Đừng làm tôi buồn nôn chứ, hết việc làm đứng đây phá giấc ngủ của người ta. Rảnh hơi thì làm cái gì cho đàng hoàng một chút. Dù anh có là chông tôi thì cũng đừng có đc thế mà nói mấy câu như mấy tên tán gái vậy – Nói đoạn, cô đóng rầm cửa để mặc cho ngoài kia, ai kia mặt mày tối sầm và những cái há hốc miệng của những khan giả bất đắc dĩ.
Đồng minh bị chém chết tại chỗ, đối thủ há hốc miệng “chờ chết”. Ván cờ đã có sự chênh lệch nhưng kết thúc vẫn còn là chuyện của tương lai
***********************
Sau một đêm mệt mỏi, bà quản gia cuôi cùng đã phá tan cái thành kiên cố của cô chủ mình. Hùng hồ bước vào phòng với đôi mắt nghiêm nghị thoát chút rã rời, bà ta kéo mạnh chiếc khăn đang ủ ấm chủ nhân mình, ko để cho cô thỏa mãn. Sauk hi kéo thốc cánh tay mảnh dẻ của cô chủ gan lì, bà ta bắt đầu khuấy động vào tâm trí vốn đang mơ màng của ai đó bằng những lời nói sắc lạnh đầy chủ ý:
- Cô chủ chắc vẫn còn muốn ngủ nhỉ?
- Ưm, biết vậy sao hỏi – Cô uể oải đáp
- Cũng đúng thôi, chắc cô chủ đang vui vì đã tạt đống nước lạnh đó vào cậu chủ phải ko? Nhưng cũng may, cậu chủ vẫn ko chết, vẫn còn sống nổi sau mớ nước dơ bẩn của cô – Điềm nhiên, bà quan gia tiếp túc.
- Cô chủ trc sau vẫn thế - Thở dài – Ích kỉ…
- Bà đang nói gì thế? – Câu nói khó hiểu của cô gái nhỏ bỗng cắt ngang đôi mắt nghiêm nghị có chút chào đảo
Như có chút lỡ lời, bà ta dổi sang đề tài khác, ko mảy may bận tâm đến cái nhìn sắc, có chút ngờ nghệch, đang nhìn chằm chằm vào từng chuyển biến nhỏ trên người đàn bà to lớn mà khô khốc.
- Cô chủ nên đến phòng của cậu chủ thì hơn, chỉ vì ai đó, cậu chủ đag “hấp hối”
Vâng, “hấp hối”, đó có phải là lời khuyên cho cô hay còn có một ngầm ý khác trong cái từ trái cảnh đó. Chỉ bị tạt có chút nước lạnh thôi, đây có phải là băng Bắc Cực mà lại khiến ột tên như thế có thể hấp hối đc chứ? Rốt cuộc bà muốn nói gì đây, biểu hiện của tôi như thế nào sẽ làm cho bà thỏa mãn… Cô chủ nhỏ thầm nghĩ trước sự quay lưng đi của bà quản gia, bộ dạng trông chờ đó, cô biết khó có thể vượt qua khỏi tầm mắt cô.
Nước cờ mới, có chút mờ ảo, dù đối phương là ai thì mục đích cũng chính là con nai nhỏ với kí ức bị “xóa sạch”