...và tìm Shiori, con ko tin với lực lượng Yakuza (cũng nghĩa với mafia) của dòng họ chúng ta ko thể truy tìm nổi một người như Shiori
-Shiori, đứng lại ngay cho anh_Dùng hết sức bình sinh mà hét lớn từ trên lan can tầng ba, một chàng trai với mái tóc màu nâu sậm đưa ánh mắt bất lực tràn đầy sự lo lắng nhìn bóng dáng bé nhỏ của cô gái tay cầm hai thanh kiếm đen xì sắc bén cùng mái tóc đen dài phóng như bay qua hàng rào cao vút
-Em có việc quan trọng, rất quan trọng, anh đừng cản em_Cô gái vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại anh, khuôn mặt hệt như một thiên sứ chốn trần giới khẽ nhăn nhó cầu xin, hai con ngươi ánh lên sự nhất quyết ko thể suy chuyển nổi
-Nhưng em muốn đi đâu?_Vụt nhảy xuống khỏi lan can tầng ba, chàng trai loạng choạng tiếp đất rồi học tập theo người đi trước, chơi đẹp ko cần mở cửa chính mà phóng qua luôn, tăng vận tốc cố đuổi theo cô gái đang rời xa mình bằng đôi chân trần trước mặt
-Lúc trở về, em sẽ nói cho anh biết_Leo lên chiếc Lamborghini Reventon đã đợi sẵn mình ở một con hẻm, cô gái mang cái tên Nhật Shiori gửi lời nhắn nhủ cuối cùng cho người theo sau, đôi môi mỉm cười như để xua tan mọi lo lắng đang rạo rực trong mình rồi lọt thỏm vào bên trong, khóa chặt cửa và ra lệnh cho người tài xe đưa cô đến sân bay trước khi trễ giờ, để lại người con trai phía sau chỉ biết thở hắt dõi theo vô vọng...
-Con đang nghĩ gì vậy?_Một người phụ nữ đức hậu nhìn chàng trai có máu tóc màu nâu sậm đang hướng mắt vô định vào con đường quen thuộc trước mặt, giọng nói nhỏ nhẹ phá tan những hồi tưởng đang bủa vây lấy người con trai ấy, khuôn mặt bà thoáng hiểu ra điều gì đó rồi toát lên nét buồn bực đến khó chịu_Lại nhớ đến Shiori à?
-Mẹ...Con ...đã sai rồi..._Nắm chặt tách cà phê nóng trong lòng bàn tay, chàng trai kia run rẩy, ko khỏi thất thần khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé cùng nụ cười rạng rỡ đắc thắng năm nào lại hiện lên giữa mặt đường bóng tà kia_...giá như con có thể ngăn cản cô ấy...cô ấy sẽ ko mất tích và mãi mãi...ko trở về
-Đó ko phải là lỗi của con, lúc ấy, nó ra đi đến cả ta và ông con cũng ko kịp ngăn cản, ko thể trách con được, có trách thì hãy trách kẻ đã đến gặp nó trước khi nó ra đi_Vỗ nhẹ vào lưng đứa con trai của mình, người đàn bà đau xót, chính bà cũng phải công nhận, bà ko bao giờ có thể quên hình ảnh của cô gái họ đang nhắc đến, bởi lẽ, tính cách bướng bỉnh, trí thông minh luôn đặt nhầm chỗ và phong thái lãnh đạo như được rèn giũa từ nhỏ ấy tựa y khắc sâu vào tâm khảng của bà cùng tất cả những người có cơ hội tiếp xúc với cô gái ấy, huống chi là con trai bà-người được sinh ra như để ghép đôi với cô gái mang tên Shiori ấy vậy.
-Con sẽ tìm ra tên thám tử chết tiệt đó_Chàng trai đay nghiến, bóp mạnh đến vỡ tay cốc cà phê dày cộp trong tay, khuôn mặt ko còn chút biểu cảm đau khổ vừa hiện lên ban nãy nữa, mà tràn lan hòa quyện với nét quyễn rũ ma mị vốn có ấy là một sự lạnh lùng đến nỗi có thể bóp chết bất cứ ai vô tình nhìn thấy nó_...và tìm Shiori, con ko tin với lực lượng Yakuza (cũng nghĩa với mafia) của dòng họ chúng ta ko thể truy tìm nổi một người như Shiori
***
Cùng lúc ấy, tại bệnh viện nơi người con gái tên Hiểu Nghi đang yên giấc ngàn thu, trên quãng hành lang dài ngoằng dẫn đến căn phòng nhỏ của cô, có một nhân vật đáng nhẽ ko nên xuất hiện lại rảo bước tiến đến nơi Chân Vũ và bà quản gia họ Hồ đang đứng chờ Gia Phong quay lại, nụ cười trên môi như luôn có sinh lực để hiện hữu nở rộ một cách giả tạo, tất cả cũng chỉ vì mục đích xã giao với người khác của chủ nhân nó mà thôi
-Cậu làm gì ở đây?_Đưa mắt nhìn bóng dáng đang dần hiện ra trước mắt mình, Chấn Vũ thoáng giật mình, ánh mắt hồ nghi bao trùm lên thân thể nhỏ bé của người ấy cùng nụ cười rõ ràng muốn đả kích cậu dù chỉ mới giáp mặt nhau trong ngày hôm nay và điều đó làm cậu muốn bẻ gãy khuôn mặt đểu giả ấy bất cứ lúc nào có thể, chỉ là, chưa phải lúc với lại cậu còn rất nhiều việc muốn "chơi đùa" với người đó
-Tôi đến gặp bạn mình lần cuối, ko được sao?_Tỏ vẻ khó hiểu trước câu hỏi vớ vẩn của người thừa kế dòng họ đứng trên núi đá quý Trần Bạch, Avril cười nhẹ như thể Chấn Vũ mắc bệnh thần kinh khó chữa, được một lúc mới chịu để ý đến ánh mắt đang chiếu tướng mình qua hai tròng kính của bà quản gia già _Tôi có thể nhìn Hiểu Nghi lần cuối, được chứ?
-Sao cậu lại biết mà đến đây, hay cậu sai người theo dõi chúng tôi hả?_Nheo mắt đầy nghi ngờ, Chấn Vũ tra hỏi, ánh mắt thầm kín phóng tia lửa điện mấy ngàn vôn vào người Avril, cơ hồ như muốn đe dọa cậu chàng rằng nếu cậu chàng nói gì sai sẽ lập tức thủ tiêu tại chỗ vậy
-Theo dõi?_Cong môi cười khẩy khinh miệt, Avril lắc đầu nhẹ, ném ánh nhìn xoi mói lên người Chấn Vũ_Tôi đâu phải loại người hèn họ đó chứ? Mà mấy cái chuyện kinh thiên động địa này, chỉ cần bật ti vi hoặc nhìn ra ngoài đường cũng đủ để biết 3 phần 4 câu chuyện rồi, chỉ có điều tôi ko hiểu tại sao Hiểu Nghi ra đi chưa được bao lâu thì tin Hàn thiếu phu nhân tự tử chết lại vuốt mũi đám nhà báo với tốc độ kinh khủng như thế?
-Cậu vừa nói gì, nhà báo đã đến đây rồi ư?_Ngạc nhiên như thể ko hề hay biết chuyện này, Hồ quản gia liếc nhìn Trần Bạch thiếu gia bằng ánh mắt khó hiểu rồi lại nhìn kẻ trước mặt, ánh mắt vốn nghiêm nghị kể cả lúc phát hiện ra sự điên rồ đang bao trọn lấy chính mình là vậy giờ lại ôm choàng nỗi lo lắng ko có nguyên do
-Ủa, thế ko phải mấy người mừng quá nên đi mách nhỏ cho truyền thông biết tin tức đặc biệt đồng thời cũng để nhắc nhở cho thế giới rằng giờ đây cậu Hàn Gia Phong đã là người độc thân sao?_Giả vờ kinh ngạc đến mức lộ liễu như muốn chọc giận bất cứ kẻ nào mình muốn xoi mói hơn là để che đậy sự kinh bỉ của mình, Avril đưa tay xoa chiếc cằm nhẵn nhụi, ngẫm ngợi gì đó rồi quay nhìn Chấn Vũ, cười với điệu "tôi biết tỏng cả rồi"_Nếu ko phải là các người thì chắc chỉ còn người đó mà thôi, phải ko nhỉ, cậu Trần Bạch?
-Cút về đi!_Cong những ngón tay lại thành đấm, Chấn Vũ như muốn ăn tươi nuốt sống Avril, đôi mắt hằn lên những mạch máu đỏ thói_Nếu cậu ko muốn bí mật mình đang cố che đậy bị tiết lộ thì khôn hồn hãy cút khỏi đây, nếu ko...
-Được thôi_Cắt ngang câu nói của Chấn Vũ như ko muốn để anh ta nói thêm điều gì ko nên nói, Avril ko những ko giận còn mỉm cười mưu mô, khẽ liếc nhìn con người tàn nhẫn sau lưng rồi chiếu tướng lên người lão bà gian mãnh đang đứng xem kịch hay của mình kia, đôi môi phớt hồng cải biên suy đoán đang hiện hữu trong đầu mình thành một chuyện thâm kinh bí sử có thật. Nếu cậu đúng, cậu sẽ được nhiều hơn những gì cậu muốn, một bí mật mới hay một thứ vũ khí có thể chế ngự lại kẻ đang nắm thót cậu, còn nếu sai, phỏng đoán thì vẫn chỉ là phỏng đoán, nó chẳng làm hại bất cứ ai, kể cả cậu-người tự tiện vạch nó ra ánh sáng_Vậy tôi cũng sẽ nói chuyện bà có liên quan đến cái chết đột ngột của Hàn thiếu phu nhân luôn nhé, chắc chắn bọn họ sẽ ko ngần ngại mà cho toi một khoản lợi nhuận khổng lồ để tiết lộ chi tiết hơn vụ việc này
-Cậu...cậu đang nói linh tinh gì thế hả?_Kéo mạnh Avril ra sau, Chấn Vũ điên tiếc trước kẻ cố chấp này, toan lôi cậu đi xành xạch ra khỏi cổng bệnh viện thì kẻ ngoan cố ấy vẫn quyết thoát ra khỏi gọng kìm đã giăng đầy của cậu, sấn đến thật gần bà quản gia mồ mô trộm đang toát ra
-Tôi chỉ muốn gặp Hiểu Nghi lần cuối, chẳng nhẽ ko được sao? Như thế, tôi sẽ ko nghi ngờ gì nữa về việc bà có liên quan đến vụ việc hay ko, sao đây?_Cố ép con chuột ở góc tường vào đường cùng, Avril miệng cười nhưng ẩn ý lại mang tính đe dọa
-Được rồi! mời cậu_Thở dài nghiệt ngã, Hồ quản gia nhường đường cho Avril vào trong, ko dám đối diện với sự tức tối đang tràn đầy trên gương mặt điển trai theo kiểu con nít của thiếu gia Trần Bạch
Đẩy nhẹ cánh cửa trắng, Avril từ từ bước vào phía bên trong rồi cẩn trọng đóng cửa lại, ánh mắt thương cảm nhìn sự bình yên đang chế ngự trên mặt Hiểu Nghi. Cho phép mình được ngồi xuống bên cạnh cô, Avril nhẹ nhàng cầm lấy những ngón tay được quấn băng trắng của bạn mình, ko hiểu sao khóe mắt lại thấy cay xẹt
-Nói thật nhé Hiểu Nghi, ban đầu mình chơi với cậu chỉ là muốn khám phá những câu chuyện thú vị của Hàn Gia mà thôi nhưng dần dà, mình ko hiểu sao, ý nghĩ muốn giúp cậu tìm lại quá khứ lại chế ngự mọi hành động của mình. Hơn ai hết, mình tìm thấy sự đồng cảm trong cậu, y hệt như chúng ta đều có cùng một số phận, chỉ là cách sống, cách xử trí lại khác nhau mà thôi. Mình cũng đã tìm ra kẻ *** hại cậu qua mấy bức ảnh và kẻ chủ mưu xô ngã cậu nữa, đáng tiếc mình đã đến muộn_Cúi đầu khai mướt toàn bộ những suy nghĩ trong lòng mình, Avril trái tim như bị bóp nghẹt, đến hơi thở cũng thật sự khó khăn với cậu
-Người đó là Lâm Ngọc Thanh à?_Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên thật khẽ, nói trúng phóc kẻ mà Avril đang nghĩ tới
-Hiểu...Hiểu Nghi?_Giật mình choàng tỉnh, Avril đứng hình nhìn cô gái đã ngồi dậy và đang gỡ đám băng vướng víu quanh người trước mặt mình, cổ họng dường như bị chặn cứng lại ko thể nói thêm được gì nữa
-Đừng gọi tớ là Hiểu Nghi, gọi tớ là Shiori đi_Khởi động các khớp đã bị tê cứng của mình, Hiểu Nghi tự tin sửa lại lời bạn
-Ko...ko phải cậu.._Vẫn chưa lấy lại được tinh thần ình, Avril trợn tròn mắt nhìn một Hà Hiểu Nghi đầy sức sống, sinh lực tràn trề hơn bất cứ lúc nào hết, cứ như thể vừa được hồi sinh lại
-Nói ra chắc khó tin, nhưng tớ nghĩ mình bị chết lâm sàn_Ngáp to một cái, Hiểu Nghi đảo mắt nghĩ ngợi_nó có vẻ rất có ích vì nhờ nó, mình biết được một vài thứ trong quá khứ
-Ý cậu...cậu đã nhớ lại tất cả?_Thoáng mừng cho cô bạn, Avril ngờ vực vẫn còn vương
-Ko, mình chỉ nhớ được tên và nhớ được một vài tính cách trước đây của mình, ko phải là độc ác, mình chỉ hơi ngang bướng một chút; ko phải là vụ lợi mà mình chỉ hơi hám lợi một chút..._Đưa tay biểu hiện cái một chút của mình, Hiểu Nghi mỉm cười, lún đồng tiền bên gò má lại làm tăng thêm nét dễ thương của cô
-Nếu vậy...Hà Hiểu Nghi là ai?
-Mình ko biết, chỉ là có cảm giác gì đó rất mực quen thuộc nhưng ko thể nhớ nổi đó là ai?_Xịu mặt xuống, Hiểu Nghi nhún vai bất lực_Thế nên mới nhờ đến cậu giúp mình
-Được thôi, nhưng giúp thế nào đây?_Lấy lại vẻ thích thú của một kẻ săn mồi lão luyện, Avril thịnh tình đón nhận sự nhờ vả của cô bạn, lòng thôi thúc bản thân phải cố hết sức
-Vì vẫn chưa xác định được thân phận của mình, cho nên mình sẽ tiếp tục làm cô gái Hà Hiểu Nghi đó và tiếp tục ăn nhờ ở đầu nhà họ Hàn một thời gian để lấy lại kí ức, còn cậu, mình muốn cậu giúp mình tìm hiểu lai lịch của một dòng họ, nếu tớ nhớ ko nhầm là Kuroyuki_Liến thoắng như thể kế hoạch đó đã nằm trong bộ não của mình từ bao giờ, Hiểu Nghi vừa nêu vừa đùa cợt
-Được...được thôi_Thoáng bắt gặp ánh mắt tự tin ngang tàn của cô bạn, Avril chợt khựng người, như thể cậu vừa nhìn thấy một con người khác ẩn sâu trong vỏ bọc yếu ớt ấy mà ko, nói phải nói đúng hơn là một tính cách trái ngược với thân thể của cô ấy, điều đó làm cho cậu ngây ngô mường tượng về một câu chuyện chỉ có trên phim ảnh: Liệu có khi nào cô ấy lại tráo đổi linh hồn với một ai đó?
-Sao vậy?_Để ý đến sự khác thường của cô bạn, Hiểu Nghi quan tâm
-Ko có gì_Sực tỉnh, Avril cười nhạt rồi bất chợt, cậu chàng mang nét ma mãnh đi chọc lại người kia_Này, hay tớ giếtcậu thêm lần nữa để cậu nhớ hết khỏi tìm nhé?
-Ấy?_Hiểu Nghi chưa kịp phản xạ đáp trả lại thì đã bị Avril xô xuống giường chọc léc, khiến cho cô nàng ko ngừng vừa khóc vừa cười
-Chuyện gì thế hả?_Ngay lúc đó, cánh cửa trắng bỗng mở ra, một người con trai với gương mặt lạnh như băng tỏa làn khí lạnh bao trùm cả căn phòng, làm hai người kia phải sững sỡ bấn loạn