Ác Quỷ Không Cánh (Heart And Hurt)

Chương 30: Chương 32





Mới thế mà đã 4 ngày trôi qua, chẳng có điều gì mới mẻ xảy đến với căn biệt thự trang nghiêm của dòng họ có ảnh hướng lớn với nền kinh tế thế giới-Hàn gia, nhưng thời gian, nó làm nỗi lo lắng cùng những hồ nghi trong lòng bà quản gia đã cống hiến cả đời mình tại nơi đây vốn dĩ đã lớn lại càng thêm nặng nề hơn, y hệt con mồi nằm trong cũi sắt nhẩm tính từng giây từng phút sống sót còn lại của mình trước khi bị ném vào vạc dầu sôi sục trước mặt vậy.Kẻ đó, người bà luôn mặc niệm rằng chỉ cần cô ta biến mất, mọi thứ rồi sẽ trở lại như cũ, trái tim vị chủ nhân đáng kính cũng sẽ ko còn đông cứng, khóa chặt và lạnh lẽo dần đi bởi những mưu mô toan tính hiểm độc luôn cận kề nữa, dù đã có kết cục như bà hằng mong ước-một cái chết ko hề đau đớn-nhưng mọi chuyện vẫn y nguyên thế, vẫn mang tầm ảnh hưởng quá lớn đến những người xung quanh, kể cả bà, làm họ nhất thời chẳng thể lãng quên đi sự tồn tại ấy. Minh chứng lớn nhất phũ phàng đánh tan mọi hi vọng trong bộ não đang già yếu dần đi theo năm tháng của bà chính là sự ân cần ko đáng có, sự chu toàn ko đáng được hưởng và cả sự nhớ nhung khôn xiết từ trái tim băng giá vị chủ nhân trẻ. Nhiều lần, bà đã tự hỏi chính mình, rằng bà đã sai khi đã tự mình dẫn cọp vào chuồng, vì những lời nói ngon ngọt cùng nét mặt ngây thơ giả tạo ấy mà bà đã hoan hỉ, vui mừng biết chừng nào, cố gắng biết bao nhiêu để con người đó tiếp cận được với chủ nhân của mình và kết quả, bà đã bị ông trời trừng phạt, trở thành tội đồ của sự day dứt, bởi lẽ, chính tay bà, đã huỷ hoại chủ nhân mình, khiến ngài ấy ngột ngạt trong sự cảnh giác, dè dặt và mưu tính.
-Bà rảnh rỗi thật, Hồ quản gia_Gõ gót tiến lại gần căn bếp đồ sộ bằng phòng ngủ của mình, Ngọc Thanh điệu đà trong bộ cánh màu ghi điểm nhấn ở 2 bên eo và phần ngực như để làm nổi bất lên những đường cong quyến rũ của một cô gái đang bước vào tuổi trăng tròn đồng thời tạo cho cô ta vẻ duyên dáng đích thực của tiểu thư đài các dù dòng họ của cô ko danh giá đến thế. Hỏi han Hồ quản gia bằng chất giọng chua chát, Ngọc Thanh đăm đăm chiếc tướng lên cuộn lịch được treo ngay ngắn trên tường vẫn chưa xé đúng ngày rồi khinh khỉnh nhìn Hồ quản gia rồi nở nụ cười "thương xót" ngay khi bà ta mới quay mặt lại.-Ngọc Thanh tiểu thư, sao cô lại đến đây_Chẳng có lấy 1 chút biểu hiện ngạc nhiên như tông giọng của mình, Hồ quản gia đáp lại nụ cười mia mai kia bằng những gì lạnh nhạt nhất có thể -Gia Phong đang ở trên phòng, đúng chứ?_Đưa tay nhón lấy một ít thức ăn đang được bày biện trên đĩa nếm thử, Ngọc Thanh ra chiều ưng ý với vị ngọt mặn của nó rồi tiến đến bệ rửa, cọ xát những vết mỡ dính trợn nhậy trên tay.
-Nếu tiểu thư muốn lên đó thì tôi nghĩ cô nên từ bỏ ý định đi thì hơn_Vẫn chăm chú với món ăn tiếp theo của mình nhưng Hồ quản gia vẫn nắm chắc từng nhất cử nhất động của con người trước mặt để đưa ra một lời khuyên thận tìnhChậm rãi quyện từng ngón tay mình lại với nhau trong dòng nước tinh khiết mát lạnh đến tê cứng người, Ngọc Thanh vẫn giữ được nét điềm đạm nhất có thể nhưng chẳng ai biết chắc được trong lòng cô đang nghĩ gì, sự cuồng phẫn liệu có thực sự chỉ đơn giản qua tiếng đay nghiến của từng chiếc răng cọ xát nhau trong miệng cô.
-Tại sao lại ko?
-Vì giờ đây..._Xắt vụn miếng thịt tươi ngon trên thớt theo một nhịp điệu chậm rãi nhưng đều đặn, Hồ quản gia thừa biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình tiếp tục khơi dậy cơn ghen tức cuộn trào trong trái tim người kia, song đó lại là điều mà muốn làm nhất bấy giờ, bởi lẽ, nó chính là yếu tố thiết yếu có thể giúp bà kiểm nhận lại tính xác thực rằng liệu Hàn thiếu phu nhân kia đã chết hay vẫn còn sống dưới sự bao bọc của chủ nhân-người bà ko bao giờ dám trái lệnh_... việc canh giữ cho linh cữu của vợ còn quan trọng hơn việc gặp một người hoàn toàn ko hề có chỗ đứng trong trái tim mình.

-Ý bà..._Ngọc Thanh dùng hết sức vặn mạnh khoá nước đến run rẩy dù trên thực tế ko cần phải tiêu tốn nhiều sức lực như vậy, đôi môi đỏ bóng quyến rũ mấp máy liên hồi_...mấy ngày hôm nay, Gia Phong ko đến trường ko phải vì bận công việc...-Mà là bận ngắm vợ mình yên nghỉ giấc ngàn thu_Chêm thêm vế đằng sau cho người kia, Hồ quản gia hắng giọng, như muốn làm tăng thêm tính chắc chắn cho sự hồ nghi của cô ta.Đứng người...Ngọc Thanh từ từ cảm nhận sự điên cuồng đang chế ngự hầu khắp các giác quan của mình, trái tim cô ta cũng thắt quặn như chiếc giẻ lau bị người ta vắt đến cạn nước
Dẫu biết người mình yêu ko hề yêu mình, dẫu rằng đã nhiều lần cảnh báo trước ình sự thật phũ phàng ấy, nhưng ko hiểu sao, cô vẫn đau, vẫn hờn giận, đau như dao cùn cứa vào da thịt, hờn giận như chẳng thề thù hận ai hơn thế...
-Hôm nay tôi sẽ ăn trưa ở đây, phiền bà nấu thêm phần của tôi_Trấn tĩnh lại bản thân mình hồi lâu, Ngọc Thanh tự nhủ với lòng ko được phép yếu đuối trước mặt người khác, để họ khinh thường mình. Dặn dò xong xuôi, Ngọc Thanh quay gót bước từng bước nặng nề lên bậc thang lát gỗ, đôi mắt nặng trĩu nỗi buồn liên tục đảo chiều, cảnh giác cao độ với tất cả mọi thứ.Còn trong căn bếp thơm nức mùi gà nướng béo ngậy kia, bà quản gia
cũng dần dà gác bỏ mọi công việc dang dở, tay liên tục chà vào mặt lông mềm mại của chiếc khăn đượm mùi nước xả vải, làm ráo đi những giọt nước còn động trên làn da thô ráp.5 phút trôi qua, chính xác là 4 phú 59 giây, hình hài già nua ấy mới di chuyển khỏi chỗ cũ, chấm dứt àn lau tay lặp đi lặp lại trong 5 phút trước.Từng bàn chân trần thay nhau đặt lên mặt gỗ lạnh của chiếc cầu thang dài ngoằn đường xoắn óc nằm giữa trung tâm biệt thự, nhẹ, chậm rãi...
***

Lặng người quan sát cánh của gỗ sồi đen nâu được chạm trổ tinh vi chễm chệ trước mặt, Ngọc Thanh đưa ngón tay lả lướt trên những đường khắc hoàn mĩ, đắn đo chần chừ ko dứt. Cô sợ rằng, khi mình gõ cửa, điều cô nhận được sẽ chỉ là chất giọng lạnh lẽo vô cảm và hời hợt thường ngày ấy, sợ anh sẽ lạnh nhạt với cô y lúc anh bỏ mặc tình địch của cô sống thực vật trong suốt 6 tháng trời, chẳng gì giống địa ngục hơn thế. Song, nếu cô ko gõ cửa, chắc cô sẽ ko chịu đựng nổi với thớ tình cảm dạt dào trong mình mất.
-Cốc! Cộc!
-Ai đó!_Những gì cô đoán biết đã thực sự xảy ra, anh vẫn thế cho dù người bên ngoài là cô.
-Tớ! Ngọc Thanh
-Cậu tới đây làm gì?_Đây, chính là sự lạnh nhạt Ngọc Thanh ko mong muốn, tuy nghe qua thì bình thường nhưng chất chứa bên trong là thái độ ko hề chào đón.

-Cậu ko thể mở cửa ra rồi nói được ư?_Ngọc Thanh cười nhạt, vừa xót xa thay
cho chính mình vừa để an ủi tài phán đoán như thần.
-Đợi chút!Sau câu nói bỏ lửng ấy, khoảng 1 chốc, Hàn thiếu gia mới chịu cởi bỏ chốt cửa và xuất hiện trước mặt kẻ đang đợi chờ mình bằng khuôn mặt chẳng khác gì mấy ngày trước, có điều, hơi chút hoang dã với mái tóc rối và chiếc áo phong nhàu nát, song, nét hoàn hảo và quyến rũ, sự bất cần đầy sức hút của ông hoàng P&P vẫy vậy, vẫn làm cho cô nàng họ Lâm phải gõ mõ thúc giục trong lòng ngực.
-Gia Phong_Chực lệ trào mi, Ngọc Thanh chẳng thể kiểm soát nổi những cảm xúc đang hỗn độn của mình được nữa, cô ta như con cún con lạc chủ vừa tìm lại chốn cũ, ko do dự ôm lấy con người trước mặt đồng thời khẽ nhón chân, nhân lúc đối phương bị bất ngờ làm cho chết não liền hôn nhẹ lên môi anh. Dù vô tình hay cố ý, những cử chỉ thân mật ấy, đều ko lọt khỏi ánh nhìn kín đáo của người đang giả vờ chết trên giường.
-Đủ rồi, Ngọc Thanh!_Khó khăn lắm mới gỡ được những ngón tay đang bấu víu lấy mình, Gia Phong lạnh lùng quát, tay đưa lên môi quệt đi chút son còn vương của người kia rồi vội vàng kéo cô ta đến nơi khác, ko phải căn phòng có bóng dáng của một ai đó.
Khi 1 cái tổ bị bỏ quên ở 1 nơi nào đó trong rừng rậm, những thợ săn chuyên nghiệp xung quanh nó sẽ ko khoan nhượng gì mà tiến đến gần...tìm kiếm 1 bữa tối thịnh soạn cho dù trong cái tổ ấy, chỉ có những qủa trứng mới sinh. Con người cũng vậy, tuy tiến hóa song bản năng thủ đoạn ấy như 1 nét chấm phá ko thể thiếu trong cuộc sống của họ và nghiễm nhiên rất được "ưa chuộng".Lúc này đây, cánh cửa vốn đống kín đã mở như chiếc tổ bị bỏ quên, con người đang nằm lặng bên trong cũng hệt y những quả trứng mới sinh và hồ quản gia-người đang hoàn thành nấc thang cuối cùng lại chẳng khác gì những kẻ đi săn kia. Cơ hội của bà đã đến.Nhẹ nhàng đến mức ko muốn bất kì 1tiếng động nào dù nhỏ bị phát giác, Hồ quản gia chậm rãi bước vào căn phòng ướm mùi hoa hồng trắng, rẽ lỗi tiếp cận chiếc giường đã 3 ngày rồi bà vẫn chưa thay ra, não căng như chảo.

-Bà ko cần phải cẩn trọng đến thế đâu, nếu muốn biết tôi đã chết hay chưa, chỉ cần hỏi là được_Tựa hẳn người vào vách tường cạnh lối ra vào, Hiểu Nghi nở nụ cười xã giao giả tạo, thái bộ rõ ràng đang muốn chế nhạo cách làm của bà.
-Cô..._Dựng đứng tóc gáy khi được nghe giọng nói trong trẻo đượm chút khinh miệt quen thuộc vang vọng phía sau, Hồ quản gia vừa quay đầu nhìn lại vừa lượm lặt chút bình tĩnh nhỏ nhoi, cơ mắt căng to kinh hãi_...cô...còn..sống...?
-Chúng ta chơi trò ú tim nhé?_Ko thèm quan tâm nét mặt trắng bạch của người kia đang nghiêm trọng đến mức nào, Hiểu Nghi thản nhiên đề nghị rồi vụt biến khỏi tầm mắt Hồ quản gia, tiếp theo đó là sự vỡ nát giòn giã của chiếc bình cổ đáng giả mấy triệu yen Nhật Bản, như 1 hồi chuông báo động về sự có mặt của vị khách ko mời trong phòng Hàn thiếu gia.
-Bà đang làm gì ở đây vậy?_Hàn thiếu gia, sau khi nghe tiếng động lạ từ phòng mình, lòng dấy lên sự lo lắng khôn tả. Anh bỏ mặc người bên cạnh nước mắt lả chã mà chạy nhanh về phòng, kết quả, linh cảm của anh đã đúng.
-Cậu chủ!_Hồ quản gia giật bắn người.
-Hiểu Nghi đâu?_Liếc mắt về chiếc giường trắng muốt ko còn hình hài anh ngày đêm "ôm ấp", Hàn thiếu gia quát lớn, lần đầu tiên, con người đó, dùng tông giọng của thường dân để ám chỉ sự giận dữ ngút ngàn