Khựng người dây lát sau khi nghe câu hứa hẹn chắc nịch và những lời áp đặt dành ình của Hồ quản gia, Hiểu Nghi thoáng nghĩ ngợi điều gì. Cô đưa mắt nhìn khuôn mặt mĩ miều ko chút tì vết của mình qua tấm gương dài bám chút bụi bẩn, cụp mi buồn bà rồi rồi nhanh chóng bước ra khỏi nhà vệ sinh, bẵng đi cái ý định ban nãy.
"Đúng vậy, rồi có ngày thiếu gia sẽ biết được con người thật của cô, như lúc trước vậy, đến lúc đó người giết thiếu phu nhân ko phải là tôi nữa mà là thiếu gia đấy" Giọng nói ấy, câu nói đó, cứ như một bản nhạc dạo đi dạo lại ko biết lúc nào mới chịu dừng trong đầu ngớt trong đầu Hiểu Nghi dù thời lượng của nó chỉ lướt qua vài giây ít ỏi. Nhưng, chúng lại khiến Hiểu Nghi ngộ ra một điều, Avril vốn thông minh như thế, chẳng lẽ cậu ấy lại ko nghĩ ra rất có thể cô đang đóng kịch? Hoặc là cậu ấy nghĩ thế, song vì một lí do nào đó, Avril đã giúp cô vô điều kiện?
Miên man suy nghĩ 1 hồi, lúc nào ko hay, Hiểu Nghi cuối cùng cũng đến được phòng ăn Hàn Gia-nơi cô đáng nhẽ nên có mặt ở đó từ trước với thân phận vợ của chủ nhà.
Mà ko! Ai lại trách cô chuyện cô có mặt hay ko chứ! Chồng cô ko quan tâm đến điều đó thì ai lại đi quan tâm làm gì, chỉ có cô nghĩ nhiều và tự thổi phồng tầm quan trọng của mình lên mà thôi.
Trong căn phòng ăn thoáng đãng được ủ ấm bởi ánh vàng đổ òa của bóng đèn chùm kiểu Pháp hoa lệ giữa trần nhà và mùi hương hoa hồng nồng nặc từ phòng kính thông đến, ở một đầu kia của chiếc bàn ăn bằng Gỗ Accacia chạm trổ tinh xảo với hoa văn được dát bằng vàng Ý dài chừng dành cho 20 người mang màu tràm điềm đạm, 4 con người chìm đắm trong 4 tâm trạng khác hẳn nhau, theo một cách tự nhiên của bản năng đã chễm chệ ở trên chiếc ghế dành ình. Với tư cách chủ nhà, Hàn thiếu gia ko do dự thượng tọa xuống chiếc ghế đặt chính giữa bàn ăn, hệt y một ông hoàng hiên ngang trên chiếc ngai vàng của mình cùng quần thần phía bên dưới. Cạnh hai chiếc ghế trống ở hai bên vị hoàng đế ngạo nghễ ấy là hai con người được tạo hóa ban tặng 2 vẻ đẹp khác nhau một trời một vực. Một bên là ái nữ họ Lâm, Lâm Ngọc Thanh, người chiếm một hữu vẻ đẹp tinh khiết như muốn thanh tẩy đi những hoen ố trong trái tim của bất cứ ai lỡ chiêm ngưỡng nó. Còn kẻ kia lại mang trong mình vẻ đẹp trong sáng nhưng đã bị vấy bẩn từ lâu bởi xã hội đương thời rắt réo đầy rẫy nguy hiểm, Black Angle-Avril Kingston. Ngồi ngay bên cạnh con quỷ ngỗ ngược ko biết lúc nào nổi thú tính đi quậy phá ấy là Trần Bạch thiếu gia, như một người canh cửa để kiềm chế thú tính ấy vậy.
Chần chừ, do dự một lúc vì ko biết phải chọn chỗ ngồi nào ình, một bên kẻ đã khắc sâu trong tâm trí cô với những tai tiếng ko mấy tốt đẹp hay là người bạn luôn ở về phe cô với một mục đích thần bí nào đó, Hiểu Nghi đương lúc bối rối thì nhìn thấy gương mặt tươi cười ko hề có ác ý của cậu bạn như một lá cờ vẫy vẫy cô trở về quê nhà, lòng cô lại chột dạ, chân bước từng bước theo lời con tim dụ dỗ, tiến về phía Avril.
Kéo ghế đánh két dài làm kinh động bao con mắt hướng về phía mình, Hiểu Nghi thận trọng từng li một, chưa kịp ngồi xuống ghế thì đã bị ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao xẹt qua não bộ, nhất thời khiến cô đông cứng người
-Qua bên kia ngồi cạnh anh!_Ngắn gọn, lạnh lẽo ko vương mùi ấm áp mấy ngày qua anh dành cho cô, Hàn thiếu gia sau cú liếc mắt ép lòng liền thẳng thừng ra lệnh
-Nhưng ngồi bên này cũng gần anh mà!_Soi mắt sang chỗ bên kia so sánh với chỗ bên này, Hiểu Nghi thắc mắc, dù biết ý định thực sự của chồng cô là muốn chia cắt cô với Avril, nhưng nếu để cô tâm phục làm theo chỉ với câu ra lệnh như vậy thì quả ko hợp tình hợp lí, chống chế được đến đâu hay đến đó, ngồi bên Avril dễ thở hơn là ngồi giữa 2 người có mặt cô mà vẫn tình tứ như ko đó.
-Em có sang ngồi đây ko?_Ngẩng đầu lên nhìn vợ bằng khuôn mặt băng giá có chút cáu bẩn, Hàn thiếu gia nheo mắt, khoé môi nhếch lên cười nửa miệng_Hay em muốn ngồi đây với thiếu gia Kingston để thắt chặt thêm tình cảm của mình.
-Chuyện đó...!_Ngập ngừng một chút, Hiểu nghi bất mãn cười nhạt với cậu bạn rồi bước từng bước sang bên kia.
-Lâu rồi ko gặp! Hiểu Nghi!_Nở nụ cười duyên dáng từng làm xao động biết bao nhiêu chàng thư sinh trong lớp, Ngọc Thanh thân thiện đứng dậy kéo ghế giúp cho Hiểu Nghi, phóng lời hỏi thăm
-Vâng, tuy em ko biết chị mặt mũi như thế nào nhưng em là người rất hâm mộ chị_Đáp trả bằng nụ cười lung linh ko kém, Hiểu Nghi ngồi xuống theo thành ý của ai kia, ánh mắt ko rời lên từng biểu hiện nhỏ trên gương mặt thanh tú của đối phương
-Hâm mộ?_Ngọc Thanh đảo mắt khó hỉu, đôi lông mày khẽ nhíu lại
-Vâng, vì chị là người con gái duy nhất có thể ở bên chồng em suốt cả ngày lúc ở trường mà ko bị ai dị nghị, bàn tán, đã thế mọi người còn có vẻ rất vui mừng nữa là đằng khác. Em mong sau này chị cũng quan tâm em như chị đã quan tâm đến chồng của em vậy_Nhấn mạnh 4 chữ cuối, Hiểu Nghi đưa tay gãi đầu ra vẻ e dè, chốc chốc lại soi lên biểu hiện của chồng mình
-Ái chà! Hàn đại thiếu gia thật ko biết tế nhị thế nào cả!_Đánh tiếng lắc đầu, Avril sau khi nhìn bạn mình đấu khẩu một hồi rất mãnh liệt với kẻ thù liền được đà sung mãn, ý định tha cho Hàn Gia Phong trong cậu ngay lập tức bị ham muốn muốn mỉa mai anh chàng đá ột phát bay vào thùng rác. Cậu kêu lên một tràng dài, giọng điều giễu cợt ban nãy vẫn còn đượm nồng nặc_Sao anh lại để cho vợ và người tình ngồi chung 1 bên thế chứ, lỡ như bọn họ bấu nhau, chọi chân dưới bàn thì anh giải quyết sao đây.
-Đồ ngốc!_Chấn Vũ đá chân Avril một cái rồi nhanh chóng ngồi sang chiếc ghế bỏ trống giữa Avril và Gia Phong, đề phòng có chuyện bất trắc, đáng tiếc xảy ra thì cậu còn có cách giảng hoà, ngăn chặn sớm.
-Avril Kingstion!_Gia Phong nghe lọt lời mỉa mai của vị khác quý, anh cười, nghểnh đầu nhìn cậu ta rồi gọi tên một cách "thân mật" nhất.
-Gì?_Avril cười đáp trả "thân mật" ko kém, ánh mắt long lanh vờ ngây thơ
-Nếu cậu ko muốn bị đám cận vệ của tôi lột bỏ hết áo quần rồi đuổi ra khỏi biệt thự vào lúc trời hoang vắng thế này, tốt nhất nên im lặng và thưởng thức những món hải sản tuyệt hảo của Hàn Gia đi thì hơn.
-Ồ, mình có thể xem đó là một lời đe doạ ko nhỉ? Hiểu Nghi?_Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, dù Hiểu Nghi có cố làm mình trở nên mờ nhạt bằng cách xăm xoi xem có vết xước nào trong lòng bát của mình ko thì Avril vẫn ko chịu để cho cô yên, làm cô lòng nổi ý muốn cho cậu một bạt tai.
-Xem ra cậu vẫn xem lời nói của tôi như lời muỗi thủ thỉ bên tai, có lẽ, tôi nên hành động để chứng minh_Ép chặt chiếc muỗng mạ vàng trong lòng bàn tay, Hàn thiếu gia giữ nét bình tĩnh còn sót lại trên mặt, nhưng đáy mắt đã mồn một sự tực giận đến cuộn trào_Người đâu...
-Được rồi, đừng nóng, đừng nóng_Đến lúc này thì ko chỉ có Avril giật nảy mình mà Chấn Vũ cũng ko thể ngồi yên trên đống lửa được nữa, ra sức lấy tay quơ qua quơ lại trước mặt Hàn thiếu gia để ngài ấy hạ hoả, giọng điệu đã có chút dè dặt chứ ko còn bỡn cợt như trước.
Hài lòng trước phản ứng quá đà của hai người ko biết từ lúc nào đã dính chặt lấy nhau như keo dán ấy, Hàn thiếu gia giờ mới chịu cầm đũa, khai màn cho bữa cơm đón tiếp khách quý
Sau khi nhìn thấy chủ nhà đã cầm đùa, 4 người còn lại đồng loạt vất bỏ đi cái vỏ câu nệ dè dặt mấy phút trước, thả hồn vào ăn uống rất sung, đặc biệt là Avril-với lí do thưởng thức để phân biệt đâu là thức ăn cho người, đâu là thức ăn cho động vật và Chấn Vũ-với cương vị "người nhà". Những tưởng những xung đột ngầm giữa 5 con người với 5 thân phận khác biệt nhau sẽ chấm dứt, thay vào đó là bữa ăn uống thân mật nhằm hàn gắn tình cảm đang rạn dần của họ nhưng ko, câu chuyện thực sự vẫn đang ở phía sau...
Gắp vội vài con tôm đỏ hồng thơm phức trên chiếc đĩa dài giữa bàn, Ngọc Thanh ko sợ làm bẩn những ngón tay vàng ngọc của mình. Cô đặt đũa gác lên miệng chén rồi từ từ gỡ lớp vỏ cứng bao quanh chúng, tỉ mẩn từng li từng tí một.
Gỡ xong mảnh giáp cuối cùng trên thân thể "khiêu gợi" của những con tôm tươi nhất biển đông, Ngọc Thanh nhẹ nhàng với người gắp chúng bỏ sang chén của Hàn thiếu gia, miệng nở một nụ cười hiền. Và điều đó, ko những lọt vào tầm mắt của Hiểu Nghi và Chấn Vũ-những con người được đặt ở vị trí "tay trong" mà còn lọt vào mắt xanh của người thừa kế sáng giá dòng họ Kingston.
Nhìn biểu hiện phức tạp hỗn độn trên mặt Hiểu Nghi, Avril bất bình thay trước sự ngang nhiên của đôi tình nhân ngoài vòng pháp luật nọ. Cậu liền căng mắt lên, chiếu tướng về chiếc bát chưa dính một hạt cơm trắng béo nào của ái nữ họ Lâm rồi ngây thơ thắc mắc:
-Ngọc Thanh, tôi thấy cậu hình như hơi quan tâm đến Hàn thiếu gia đấy, vợ người ta ở đó còn chưa bốc tôm à cậu đã xắn tay vào làm rồi, thật là một người bạn chu đáo.
Thoáng bối rối pha lẫn chút khó chịu khi chuyện của mình lại bị người khác xăm xỉa vào, Ngọc Thanh khó khăn lắm mới nở được nụ cười trông rất kịch đáp trả sự "chú ý" quá mức của người đối diện:
-Đâu có, chỉ là tôi cũng ăn nên dù sao đã bẩn tay thì tôi bốc luôn ọi người cùng ăn mà. Hiểu Nghi, em cũng ăn đi_Lấy đũa gắp vài con tôm bỏ vào bát kẻ ngồi cạnh như muốn minh chứng cho lời nói của mình, ngụy tạo một lí do hợp lí bao trùm lên sự quan tâm quá mức ấy của cô, đồng thời quay sang phía Avril, tận tình ko kém_Nếu cậu muốn, tôi cũng có thể bốc vỏ cho cậu.
-Cảm ơn nhưng tôi ko muốn bản thân mình bị biến thành cái cớ cho hành vi ngang ngược của người khác_Từ chối một cách câu nệ, Avril tiếp tục ngốn món ăn nãy giờ mình cứ gắp lia lịa, ko biết rằng một nửa trong chiếc dĩa đầy ắp kia đã vào bụng của Chấn Vũ trong lúc cậu "tâm tình" cùng người khác.
-Ăn đi chứ!_Để ý một chốc vẫn chỉ thấy vợ nhìn chằm chằm vào những con tôm với vẻ mặt ko mấy sung sướng gì, Hàn thiếu gia nhắc khẽ, ánh mắt vẫn vô tình liếc qua đầy ép buộc
Chán nản cầm đũa gắp một con tôm lên, để chưng hửng giữa ko trung, Hiểu Nghi lại tiếp tục "chiêm ngưỡng" "vẻ đẹp" lúc lìa đời vẫn kiêu sa tráng lệ của nó, bụng có chút gì đó nao nao đến cô cũng ko hiểu nổi.
-Ko thích cũng phải ăn, đừng thể hiện cho người ngoài thấy Hàn thiếu phu nhân chỉ có cái vỏ ngoài, bên trong lại là một con người ích kỉ, lòng dạ hẹp hòi_Múc một ít nước lẩu nóng hổi trước mặt, Hàn thiếu gia âm thầm nhắc nhở, khuôn mặt luôn tỏ ra phớt lờ mọi cử chỉ của vợ
-Hiểu Nghi, em ko thích ăn tôm hay ko muốn ăn tôm chị bốc?_Đánh hơi thấy phần lợi thuộc về mình, Ngọc Thanh hỏi han
-Ko ạ!_Ghét cay ghét đắng giọng nói nhẹ nhưng độ rát thương ẩn chưa bên trong lại lớn ấy, Hiểu Nghi mạnh dạn đưa nguyên con tôm bỏ vào miệng, mặc cho bụng đang sôi lên rất mực đau đớn.
Và rồi, lời cảnh báo ấy đã đúng, sau khi nuốt con tôm và bụng và chờ cho dạ dày tiêu hóa, Hiểu Nghi cảm thấy khó thở đi nhiều, người ngợm thiếu điều muốn nôn ra tất cả mọi thứ nằm trong dạ dày. Cô gục mặt xuống bàn, lấy tay bịt khuôn miệng, ngăn chặn điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.
Xoảng!_Chiếc bát đựng những con tôm trần trụi của Hiểu Nghi rơi mạnh xuống nền đá khi cô nàng lỡ vùng khuỷa tay mạnh, làm giật mình những người còn lại, kể cả kẻ vốn ko chú tâm gì mấy nhất.
-Sao vậy, Hiểu Nghi?_Avril nhận thấy sắc mặt của cô bạn ko được ổn bèn lên tiếng hỏi han, trong đầu lặp đi lặp lại những triệu chứng của cô bạn
-Ko thích thì nói ko muốn ăn, sao em có thể lỗ mãn như vậy hả?_Liếc nhìn chiếc bát mấy triệu đô tan tành dưới nền đá hoa, Hàn Gia Phong bực bội quát lớn, ánh mắt dã thú nhìn vợ đầy thất vọng_Làm cái trò đó để làm gì, để ngụy biện cho hành động đáng ghét của mình hả?
-Ko phải_Thở hắt mạnh, Hiểu Nghi đưa tay túm lấy cơ tim đang đập liên hồi, khó khăn lắm mới nói hết câu
-Thôi ngay cái trò giả tạo đó đi và cúi nhặt mảnh vỡ cho tôi_Hàn Gia Phong hắng giọng, thực sự ko kiềm chế được khi thấy vợ cứ diễn mãi cái trò nhàm chán ấy
-Hàn Gia Phong! Anh hơi quá rồi đó!_Đập bàn mạnh, Avril hất ghế rồi toan tiến về phía đối điện, đầu cậu nghĩ mãi mà ko ra cái triệu chứng mình từng nhìn thấy ở Hiểu Nghi là triệu chứng gì
-Á!_Đúng lúc lửa trào như sóng biển mỗi lúc thủy triều lên, Lâm Ngọc Thanh lại gây chuyện
-Có chuyện gì vậy?_Chấn Vũ hoảng hốt nhìn vết máu loang trên tay Ngọc Thanh, vội vàng chạy sang bên, sắc mặt trắng bệch
-Mình ko sao đâu_Lắc đầu tỏ vẻ kiên cường, Ngọc Thanh mỉm cười nhẹ, mắt đọng lại trên vết máu ko ngớt chảy_Chỉ là bị đứt tay thôi
-Người đâu! Đem hộp cứu thương đến đây_Gia Phong gọi nhân đám gia nhân đang hoảng loạn, ánh mắt chuyển hướng soi về phía Ngọc Thanh_Chấn Vũ, xem vết thương sâu hay nhẹ
Trố mắt nhìn viễn cảnh y chang phim Hàn đang diễn ra trước mặt mình, Avril cười khinh bỉ rồi chạy đến phía cô bạn của mình, giọng nói dù có vẻ bình tĩnh nhưng đã loạn đi phần nào_Cậu ko sao chứ?
Chớp mắt một cái nhìn chồng đang đứng cạnh mình nhưng lại thấy thật xa xôi, Hiểu Nghi khép mi mắt rồi gục hẳn xuống bàn, trên cơ thể cô nổi lên từng nốt mề đay...