Làn hơi ấm yếu ớt và mùi hương trẻ con nhè nhẹ anh luôn cố bắt lấy.
Cái siết chặt nhiệt tình bằng cánh tay anh luôn muốn nắm chặt.
Chúng, theo người con gái anh ko thể ko dõi mắt theo, như 1 làn gió ùa vào cơ thể anh, quyện lấy.
Quá đỗi ngạc nhiên trước hành động bất ngờ ấy, Gia Phong toàn thân chấn động đơ đẹp, não bộ IQ ngất ngưỡng cũng tê liệt hoàn toàn. Giờ đây, cơ thể anh như bị trái tim dẫn dắt, hai tay anh choàng lấy tấm thân nhỏ nhắn của vợ, đôi mắt thẳm sâu nhìn cô đầy trìu mến. Anh bước lùi vài bước, cú lao đầu ôm chầm của Hiểu Nghi nhanh chóng làm anh mất trọng tâm, loạng choạng bước.
Bỗng, bàn chân trần ko dính mớ bụi hay sinh vật lạ nào của Gia Phong bất ngờ chạm phải vật gì đó nhầy mỡ, vừa tròn vừa mềm, nhỏ mà có vỏ làm anh mất đà trượt cái vèo, đem theo cả cô vợ yêu dấu trong vòng tay, cả hoài bão sinh thằng cu nối dõi tông đường, cả giấc mơ trở thành đàn ông thứ thiệt cùng thân thể và linh hồn mình ngã oành xuống mặt sàn gỗ, mém tí khăn gói ra đi cùng tổ tông.
Đang ôm chồng dạt dào tình cảm tự dưng bị lôi phụt lăn quay ra đất, Hiểu Nghi hoa mắt ù tai lồm cồm bò dậy sau vài giây hồn xiêu phách lạc. Mặt nhăn mũi nhó nhìn chồng 1 cách oán giận, cô ngao ngán thở phì như bò tót ra trận ngồi sang 1 bên than oán, tình cảm vừa được cô xúc phù sa bồi đắt chưa được bao lâu đã bị cơn lũ anh tạo ra cuốn sạch đi hết, 1 xí cũng chẳng có xỉa răng.
Thầy mình dỗi lâu thế mà ông chồng vẫn ko chịu hỏi han xin lỗi, Hiểu Nghi toan quắc mắt nghiêm trị thì cô tá hoả cả lên khi thấy chồng nhăn mặt ôm lưng:
-Này! Anh ko sao chứ?_Hiểu Nghi lúng túng sờ soạng lên người chồng với mục đích hoàn toàn trong trắng ko chút tì vết, lệ nóng quanh tròn nhìn chồng nhăn mặt như khỉ ăn ớt, thoi thóp nằm bại liệt một chỗ, đến thở cũng như cướp giật thì nói gì đến chuyện nhắn nhủ một câu cho cô thở phào nhẹ nhõm chứ.
Căng tai căng mắt đợi thêm vài phút mà chỉ nhận được tiếng thở gấp từ kẻ thựơng tích ko rõ, gan lì giữ nguyên hiện trạng của 1 con cá trên thớt, Hiểu Nghi hoảng loạn tột độ, mồ hôi lạnh vã ra như mưa. Ấy cái tình trạng cấp bách là thế, song, Hiểu Nghi vẫn thản nhiên phóng trí tưởng tượng đến tương lai, dàn dựng cảnh mình phải cõng ông chồng lên xuống mấy trăm bậc thang đến oằn lưng le lưỡi, có lúc bẹt dí người theo lực hút Trái Đất ngã nhào, cùng chồng tay nắm tay lăn hết quãng bậc còn lại rồi đập đầu vào tường chết queo mà tâm trí loạn cả lên, mếu mặt mếu miệng kêu ca thảm thương như có oan tang:
-Chồng à! Xin lỗi mà, anh nhất định ko được có hề gì đâu nha! Anh mà chết là em li dị anh luôn! Huhu_Tại sao con người luôn xếp sau động vật 1 bậc về độ nhanh nhạy tinh bén, chính là vì nhưng lúc như thế này đây, con người dù thông minh đến tổng thống Mĩ phải qùy lạy cũng ngu ngốc ngây người nói sảng, nói lẫn nói lộn. Trương mắt mà xem, Hiểu Nghi là ví dụ điển hình khó có thể thay thế, song, trong 1 số ngoại lệ, nó thường đem lại 1 số tác dụng phụ ko thể tin nổi.
Hai chữ "li hôn" vừa đăng kí nhập hộ khẩu vào đầu Gia Phong đã có hữu dụng, như 1 tiếng sét đánh mạnh vào người anh. Gia Phong bật thân thể ê ẩm của mình, ngồi dậy ngay tắp lự, ánh mắt thấm đen trừng trừng tra vấn.
-Mới nói gì đấy?
-Anh ko sao rồi à?_Gạt phăng câu hỏi của chồng, Hiểu Nghi dụi mắt, mừng rơn soi lên soi xuống người anh.
-Ko sao! Nãy mới nói gì nói lại xem_Gia Phong trầm giọng.
-Anh ko đau chỗ nào chứ?_Hiểu Nghi gan hơn cô tưởng, ko biết dị ứng câu sau nên lơ luôn ko thèm nghe hay vốn ko quan tâm nữa.
-Thừa hơi lắm à?_Gia Phong bực bội quát vợ. Anh lạnh nhạt đứng dậy, chẳng thèm kéo vợ lên mà lao thẵng vào phòng tắm làm gì đó, thái độ rõ ràng đang rất giận.
Nhưng giận về chuyện gì thì phải để Hiểu Nghi châm đèn, dùi mài tiểu thuyết lãng mạn mới tường được.
Cắn môi khó hiểu nhìn theo dáng đi xiêu vẹo của chồng, Hiểu Nghi thẫn thờ người, mặt xìu lại như ổ bánh mì thiu. Cô muốn làm vợ anh một đêm, thế mà cơ sự lại thành ra một đóng rắc rối. Có lẽ, ông trời quả thực ko muốn cô bên anh thế nên mới bày cái trò này thì phải.
Vùng vằng dậm chân xuống đất định bụng leo lên giường ngủ quách cho xong ngày, Hiểu Nghi lỡ đà dẫm phải vật đã làm chồng trượt vèo lần trước. Kết cục rõ ràng chẳng sai khác kịch bản cũ, có điều, lần này, cô đa mưu túc trí hơn.
Trước khi xuôi theo quy luật tạo hoá cũng như nguyên lí sống " có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu" đã kịp nhận dạng rõ hình thù, mặt mũi tiểu nhân.
Ra là nó, cục thịt nạc lúc nãy cô làm rơi.
Rầm! Té với tiếng va chạm sung mãn hơn, đậm đà hơn, vang dội hơn chồng, Hiểu Nghi dần thấu hiểu rõ cảm giác đau đớn tua tủa tràn ra từ cái mông bẹt dí và tấm lưng gần như rã ra thành từng mảnh mà chồng đã nếm trải. Có chút ko phục khi cái việc cỏn con này lại có bình đẳng nam nữ rõ ràng. Đã thế, còn cho cô té đẹp trước mặt chồng, đúng là có lòng hướng phật mà Như Lai ko độ trì.
Nhăn mặt nhăn mũi, rên rỉ trong cổ họng, Hiểu Nghi the thé mắt liếc ông chồng tàn nhẫn vẫn trơ mắt ngó vợ quằn quại, chút hỏi han cũng ko ban nửa lời, uồng cô cô ban nãy khóc lên khóc xuống.
Để vợ nằm bất động hồi lâu, Gia Phong mới chịu bước chân đến gần cô, hai con ngươi như tố cáo tâm trạng khác bên trong vẻ ngoài lãnh đạm của anh. Chúng, như mang trong mình sóng nước ôn nhu đang chuyển động. Anh vẫn chẳng nói gì, đứng lặng nhìn cô như chờ đợi điều gì đó.
Hiểu Nghi quay mặt hướng sang phía khác. Ánh đèn trên cao làm cô chói mắt là làm anh loà đi, cô ko thể nắm bắt được hình ảnh của anh nữa. Nó, như cái thứ bậc mà cô sẽ phải đón nhận.
Anh là ông hoàng của giới thượng lưu, là kẻ nắm trong tay uy quyền bóp chết 1 sinh mạnh hay cắt đứt cuộc sống của 1 ai đó.
Còn cô, xuất thân chỉ là 1 đứa trẻ mồ côi và tầm thường hơn, cô còn chẳng biết thân phận mình là ai.
Quá sức để phải chờ, Gia Phong cúi người bế vợ vào lòng, anh nhẹ nhàng, cẩn thận đặt cô ngay ngắn vào 1 bên giường. Lẳng lặng như những gì anh đã làm, anh tắt đèn, nằm xuống giường, tấm lưng rộng của anh xoay về phía cô.
Trong bóng tối, Hiểu Nghi từ từ trở mình, cũng xoay lưng về phía lưng anh, cô thở dài nhẹ, mắt đượm buồn ko thể nào khép lại được.
Thình lình, bàn tay còn ám hơi lạnh của nước vòng nhẹ, phủ lên eo cô. Lòng ngực ấm áp của ai đó nhích dần, như bao trùm lấy tấm lưng cô.
Từ khoảng cách thật gần này, Hiểu Nghi nghe thấy tiếng thở đều bình yên bên tai.
-Hiểu Nghi, anh..._Tiếng thở đó thì thầm, hơi ngập ngừng_...em chỉ được làm vợ anh thôi, hiểu ko?
Sững người, Hiểu Nghi thấy tim mình quẫy mạnh như cá đớp trăng giữa hồ, cô thở hắt, khoé mắt vô duyên kì lạ đến khó ngờ.
Cô lấy hai tay bịt miệng mình, cố gắng ko phát ra những tiếng nấc trong cổ họng.
Cô khóc, ko chỉ là nước mắt của niềm vui, nó còn là nước mắt của nỗi buồn.
Người anh nhắc đến, người anh gọi tên...là Hiểu Nghi.
***
Qúa trưa.
Lá cây xanh thẫm đã khô sương lạo xạo trong gió.
Trên ko trung, những đám mây trắng mỏng manh, bồng bềnh nhẹ nhàng trôi, hệt y chiếc thuyền giấy dập dềnh trên mặt hồ phẳng lặng.
Một cô gái giấu mình trong chiếc áo khoác dài sộp, đen đúa với chiếc kính râm to sụ chiếm gần nửa khuôn mặt chậm rãi gõ gót xuống nền hành lang, cô đọng.
Cô ta chậm rãi dừng chân trước một cánh cửa đánh số trong khách sạn, nheo mắt nhìn một cô nàng lẳng lơ đang nguýt mình cười khẩy, bộ dạng rõ khinh người.
Cô ta im lặng, vài phút sau mới lên tiếng:
-Cô là ai?
Cô nàng diêm dúa với mái tóc xoăn lọm vàng khè cố tình lơ đi câu hỏi kia, nhấn mạnh ngón tay vào chuông một cách ko thể mất kiên nhẫn hơn.
-Tôi đang hỏi cô là ai đấy!_Cong môi cười trước sự khinh rẻ mình nhận được từ một kẻ cặn bã, cô gái mang toàn 1 màu đen bí hiểm đưa bàn tay trắng nõn trông có vẻ yếu ớt túm lấy chiếc cằm nhọn của người kia, chấn chỉnh lại tác phong giao tiếp của cô ta.
-Khỉ mày! Làm gì thế hả?_Cô gái kia vùng mạnh, những chiếc móng nhọn hoắt đỏ choe choé bấu lấy tay kẻ dám túm lấy cằm mình, khuôn môi mỏng thướt đỏ nốt văng lên những lời tục tĩu_Con điên!
Ngay lập tức, trong ko gian tĩnh lặng và ướm lạnh, một tiếng va chạm mạnh của da thịt vẳng lên thật kêu. Cô gái áo khoác đen tát mạnh vào bờ má đặc phấn của người vừa chưởi mình, làm mảng phấn trên mặt cô ta rơi rớt, in hằn dấu bàn tay đỏ hồng.
-Gái điếm thì ăn nói lễ độ một chút nếu ko muốn mình chết thúi với tấm thân nhơ nhuốc_Kẻ tát cười cong môi khinh bỉ, đầu cô ta hơi chệch sang 1 bên, thái đội trịch thượng.
-Mày!_Cô gái kia cứng họng, vung tay toan đánh trả cho công bằng.
-Chát!_Tiếng va chạm lần trướng lại vang lên, kẻ đánh người kia tàn nhẫn giáng cho cô ta thêm một bạt tai ở má khác khiến cô ta chao đảo, suýt ngã phục xuống đất, mái tóc rối hẳn đi.
-Nhãi ranh! Mày chết với tao!_Kẻ bị đánh thở hồng hộc, biết mình yếu thế vẫn mạnh mồm đe doạ.
Cô ta định bụng chạy tới quyết trận sinh tử với người kia, song, ngay lúc ấy, cánh cửa phòng khách sạn bật mở.
Một chàng trai tuấn lãng trong chiếc áo sơ mi ko cài nút, để lộ 1 chút lòng ngực tuyệt mĩ của mình, toàn thân chìm trong nắng xuất hiện. Con mắt đen thâm trầm khó dò thoáng lướt lên 2 người con gái đang đứng trước của mình rồi dừng lại lên cô gái mặc đồ đen, hơi chút kinh ngạc.
-Anh, con bé khùng kia đánh em!_Kẻ bị đánh giở giọng nũng nịu chạy về phía chàng trai, lập tức bị cô gái còn lại nắm lấy mớ tóc khô ráp, tàn nhẫn giật mạnh ra phía sau.
Mặc cho cô ta la lên oai oái, kẻ tàn nhẫn ấy cởi bỏ cặp kính, để lộ khuôn mặt nhỏ kiều diễm yếu ớt trái ngược với những gì bản thân cô ta đã làm, khuôn môi ướt át trêu ghẹo.
-Anh đúng là ko có mắt thẩm mĩ, muốn chọn gái cũng nên chọn con nào ngon 1 chút, chọn mấy con này_Cô ta liếc sang kẻ đang giãy giụa_chỉ làm anh mất đi giá trị của một Hàn nhị thiếu gia trọng vọng mà thôi.
-Cô là ai?_Hơi giật mình, Hạ Vĩ nheo mắt nghi hoặc.
-Chúng ta vào trog rồi nói chuyện, được ko?_Cô gái áo khoác đen cười đắc ý lấy ra 1 chiếc dây chuyền bằng vàng có mặt hình ngôi sao, trưng ra trước mặt Hạ Vĩ_Anh biết nó, đúng chứ?
Hạ Vĩ sững người, ánh mắt hoảng hốt lẫn king ngạc nhìn vào mặt dây chuyền đang khẽ đung đưa qua lại.