-Tối nay cha muốn ngủ lại đây?_Lạnh nhạt cắt ngang luồng suy nghĩ nồng nặc mùi hứng thú của cha mình, Gia Phong nheo mắt hỏi với ý châm chọc. Tuy rằng, anh ko biết tại sao cha mình lại thay đổi thái độ nhanh như vậy với vợ anh, nhưng, mỗi khi thấy ông đặt đôi mắt hào hứng lên người vợ, anh thực sự cảm thấy khó chịu và căm ghét. Đôi mắt đó, hệt như lưỡi dao vô hình từng đâm xuyên trái tim mẹ anh vậy. Nỗi đau hằn sâu trong kí ức từ nhỏ bỗng phừng phừng lên như lửa, thật khó để dập tắt được... kenhtruyen
-Sao con lại hỏi một câu tối nghĩa như thế hả? Ta ngủ đây làm gì?_Khó chịu trước thái độ ko khác gì xem thường, khinh nhục mình của thằng con, Hàn lão gia hằn hộc quở mắng, ánh mắt phảng phất sự tức giận ngấm ngầm. Con với cái, ông nghi ngờ mình đã nuôi nhầm con nhà người ta rồi thì phải.
-Vậy..._Ko thèm để ý biểu hiện hờn dỗi trẻ con của người kia, Gia Phong rời người khỏi ghế, thư thả đưa tay vặn óc nắm, mở cửa phòng rồi đưa tay lịch thiệp hướng ra phía ngoài_...mời cha ra ngoài cho, con cần ngủ!
Thiếu điều ngửa cổ lên trời than oán, Hàn lão gia vuốt ngực tránh để thân thể già cỗi điên lên làm điều dại dột. Ông lực bất tòng tâm rời người khỏi ghế, chậm rãi đi về phía cửa, bất mãn hằn vết trên làn da ngăm ngăm bánh mật.
-Hãy nghe lời ta, Gia Phong, đừng cố chấp làm chuyện ko đâu_Ra đến cửa, Hàn lão gia ko quên vấn đề ban nãy, ánh mắt nghiêm nghi nhắc nhở đầy nhắc nhở.
-Con cũng mong cha hiểu rõ, từ trước đến giờ, con luôn thích làm theo ý mình hơn_Gia Phong lạnh lùng đáp bóng gió, thuận tay kéo cửa đóng lại.
Nhưng, Hàn lão gia vẫn chưa xong chuyện, ông đưa tay giữ cánh cửa đang dịch chuyển, quyết phải nói rõ với con trai cho ra khoai ra ngô. Giáo huấn đứa trẻ cứng đầu như Gia Phong, ko chỉ 2, 3 câu là ok được, rèn sắt phải rèn từ khi còn nóng.
-Ta cảnh cáo con đấy, thử làm chuyện như hồi chiều với Hiểu Nghi đi, ta sẽ ko tha cho con đâu! 30% cổ phần của tập đoàn đang nằm trong tay ta, hãy nhớ lấy điều đó.
Ko đáp trả ngay lập tức, Gia Phong im lặng bắn ánh mắt bén nhọn về phía cha mình, thật lâu như muốn xuyên thủng một lỗ sâu trên khuôn mặt nhăn nheo kia. Bỗng, anh nhếch khoé môi nở nụ cười ma mãnh hoàn mĩ ẩn ẩn chút gì đó thống khổ, ngữ điệu từ khuôn môi hé ra mỉa mia đến xốc óc người.
-Hết cách! Ko ngờ đến con dâu của mình, cha cũng ko chịu buông tha nữa đấy! Mẹ kế ko đủ sức và sắc đẹp để làm cha thoả mãn à?
-Con đang nói gì vậy?_Có chút mập mờ ko hiểu trước lời nói đầy hàm ẩn của con trai, Hàn lão gia hỏi lại.
-Con ko nghĩ cha ko hiểu được những gì con muốn nói đâu!_Nheo mắt đánh giá cha mình một cái, Gia Phong lạnh lùng nắm lấy ốc nắm toan kéo cửa đóng lại.
-Hàn Gia Phong, con thực sự quá đáng lắm rồi!_Ngây người một lát rồi cũng hiểu được ý tứ thực sự của câu nói, Hàn lão gia ko khỏi nổi đoá, tay giữ chặt cánh cửa ko cho nó dịch chuyển thêm li nào_Ta nói cho con biết, nếu con ko làm theo lời ta, con nhất định sẽ hối hận. Những gì ta đã làm, đều vì muốn tốt cho con thôi.
Nói xong, Hàn lão gia bực bội đóng rầm của hộ cho con trai, bước chân sải dài nặng trịch nện lên sàn gỗ lâu năm. Ông ko ngờ rằng, sau chừng ấy năm, đứa con trai ông hết lòng yêu qúy vẫn ko hề thay đổi, vẫn nhìn ông như một kẻ háo sắc ko có nhân tính.
Ông thừa nhận, hồi ấy, ông đã sai, đã sai rất nhiều khi để mặc con trai và mẹ nó ra ngoài ngoại tình, rồi khiến bà ấy phải chết trong cô đơn và đau đớn với căn bệnh tai quái mà ông ko hề biết. Cũng chính vì thế, Hàn Gia Phong hận ông, hận đến mức ko muốn nhìn thấy mặt ông.
Và đến giờ, thứ tình cảm ông được nhận lại, vẫn chỉ là thù hận, vẫn chỉ là sự thờ ơ vô tình. Nhưng ko sao, trước giờ ông vốn ko hi vọng sẽ được đáp lại, thế nên, có buồn cũng chẳng buồn lâu được.
Ngớ người vài giây chiếu tưởng cánh cửa im lìm trước mặt, Gia Phong thở dài nhẹ một cái rồi thong thả bước đến giường ngủ.
Ai kia có vẻ đang rất giận anh thì phải. Khi anh ngồi xuống đệm, cô cũng chẳng thèm vùng dậy, nhăn cái mặt đỏ bừng dễ thương đến tội nghiệp kể tội anh như lúc nãy nữa, thay vào đó, chỉ có tiếng thở của cô phát ra ngày càng nặng.
Phát hiện ra mình đang bị lơ đẹp một cách phũ phàng, Gia Phong có chút giận giữ. Anh bắn đôi mắt sắc lạnh nhìn chăm chăm vào mái tóc đen mượt lộ ra dưới lớp chăn của ai kia, kiên nhẫn cho cô một cơ hội làm nũng.
Phải, là làm nũng. Tuy là anh giờ đây rất ghét cô vì chuyện cô đã có lại kí ức vẫn cố tình giấu anh, nhưng chuyện vợ chồng anh ko nghĩ ko nên cho cô cơ hội. Cô là vợ anh, dù tâm địa xấu xa hay độc ác thế nào, anh cũng tin bản thân có đủ khả năng để khống chế cô. Coi như, đặc ân cuối cùng anh có thể làm trước khi tước đoạt đi sự sống của cô. Khi cô đã chọn cách bước vào thế giới của anh, tức là đã trao cho anh quyền sinh quyền sát rồi.
-Hiểu Nghi! Em ko có gì muốn nói với tôi sao?_Thấy việc phát tính hiệu ngầm của mình có vẻ ko ổn lắm, Gia Phong kiên nhẫn lên tiếng, người tựa hẳn vào thành giường đưa đôi mắt thờ ơ "ngắm" dòng quảng cáo đang chiếu trong ipad.
Câm lặng từ chối đặc ân của anh, tấm chăn trên người Shiori khẽ chuyển động nhẹ, biến dạng thành một cục to tướng ủ ấm quanh cơ thể có lẽ đang cuộn tròn bên trong.
-Hiểu Nghi, em được lắm!_Kéo mây đen trên trời làm mặt nạ đắp nguyên cả khuôn mặt mê hoặc của mình, Gia Phong nghiến răng thì thầm, lòng bàn tay ép chặt_Xem ra, ko dạy dỗ ko được...
Nhất trí với ý kiến bản thân vừa đưa ra, Gia Phong đặt Ipad lên mặt tủ con cạnh giường, đăm chiêu nhìn vợ một lát. Rất mau lẹ sau đó, anh chồm lên người cô, tàn nhẫn giật phắt tấm chăn ấm áp đi.
Đôi mắt phẫn uất căm giận cùng gương mặt kiều diễm phồng rộp lên của Shiori thẳng thừng đập vào mắt anh ngay sau đó.
-Anh muốn làm gì?_Shiori dè chừng, khuôn mặt trắng nõn lại vô thức ửng đỏ. Khoảng cách mặt của cô và anh lúc này quả thực rất gần. Và chỉ cần cô cử động một chút, chắc chắn sẽ chạm vào người anh ngay.
-Thì ra em ko phải ko nghe thấy lời tôi nói mà là cố tình phớt lờ lời tôi!_Cong môi cười khẩy một cái, Gia Phong mắt ko rời khỏi đôi mắt sáng như pha lê đen của Shiori, giọng nói phả ra nhẹ nhàng đến mức khiến da đầu người ta phải bất giác tê dại đi.
-Em ko có gì để nói với anh cả. Để em yên, em muốn ngủ!_Nặng nhọc trở người dưới cơ thể như đá tảng sắp có nguy cơ đè chết mình, Shiori giận dỗi nhắm mắt, cố gượng ép thâm tâm phải chìm vào cơn mộng chưa đến. Giờ, cô chỉ muốn quên đi hết những gì đã xảy ra mà thôi, cô thật sự ko muốn nghĩ đến hành động tàn bạo của anh hồi chiều nữa. Nó làm cô thực sự sợ hãi. Ko phải sợ hãi vì cái mạng chưa già bị đe dọa mà là sợ hãi cái cảm giác tủi thân, cô độc kia sẽ lại bén mảng đến, bủa vây lấy tâm trí cô.
Cô chưa bao giờ chối bỏ sự thật rằng mình bị ghét bỏ, bị hắt hủi và cũng dần chấp nhận chúng. Nhưng, bao cô chịu đựng sự dày vò của chúng thì cô ko thể đáp ứng được. Quá đủ với một kẻ đóng thế như cô rồi.
-Em đang giận tôi?_Ko chịu từ bỏ ý định đã trát xi măng xây thành mảng lớn trong đầu, Gia Phong cúi người, đưa bờ môi ướt át mà biết bao phụ nữ trên thế gian thèm khát lướt trên làn da trắng mịn ở vùng cổ thon dài của vợ, như con chuồn chuồn chao nghiêng trên mặt nước, thản nhiên đùa bỡn những làn sóng cảm giác kì lạ dâng lên tận đáy lòng Shiori.
Cái này...thực sự rất dễ khiến người ta nghĩ bậy...
Đặc biệt với người sống chỉ biết dựa vào năng lực tưởng tượng phong phú để đối phó với người khác như Shiori, cái hành động trên càng ngày càng được cô tiếp nhận một cách mờ ám. Cô đỏ bừng mặt ko thôi, gay gắt nội chiến tâm lí, nửa trơ trẽn muốn để yên tiếp tục, nửa ngượng ngập muốn dừng lại.
Đương lúc mùi thuốc súng trong đầu nặng dần, khói lửa bay mịt mù hết sức thảm khóc, hình ảnh Lâm Ngọc Thanh ngày đó nhân lúc cô giả vờ chết dồn dập hành động thân mật với chồng cô bỗng mờ ảo hiện lên trong đầu. Như Luận cương tháng 4 của Lênin soi sáng con đường giải cứu giai cấp vô sản ngoài cật chỉ có chiếc khố che thân, như ánh sáng mặt trời dũng mãnh dọi đến đáy biển tăm tối, hình ảnh tình tứ kia nhanh chóng nả một đòn trí mạng vào những do dự thừa thãi của cô, giúp cô quy đạo hướng thiện.
Bĩu môi khinh miệt một cái, Shiori đưa tay đẩy Gia Phong ra xa, đôi mắt đen sâu ngờ vực giả tạo một cách lộ liễu chém thẳng vào sự kinh ngạc phút chốc thoáng qua của chồng, cười thống khổ
-Em có quyền giận anh được sao?
-Tại sao ko?_Nhanh chóng lấy lại bình tính và nét lãnh đạm thường ngày chôn giấu sự mê mẩn đang chực ào ra, Gia Phong tư thế cũ, dò xét vợ.
-Em vốn đâu có cái đặc quyền to lớn đó, em làm sao dám được chứ!_Shiori nhẹ giọng khiêm nhường, cảm thấy hơi hơi khinh bỉ bản thân tí chút.
Ngẫm đi ngẫm lại, trước giờ ko có khi nào cô tỏ rõ thái độ giận dữ, phản kháng với anh cả thì phải. Mà dù có có, cũng chỉ là âm thầm vạch lí chỉ lẽ mắng nhiếc người ta trong đầu rồi sau đó, chỉ vì những nguyên do vớ vẩn nào đó, cô lại tống khứ chúng quẳng vào sọt rác thì phải.
Thật là...nhu nhược ko ai bằng...Đáng hận, đáng hận...
-Tại sao lại ko có quyền đó được chứ..._Cắt đứt mạch than oán tự trách của Shiori bằng thanh âm trầm ấm một cách dị thường, Gia Phong mỉm cười ra điều thích thú, ánh mắt dường như ko hề muốn rời khỏi người cô_...em là cô vợ đáng yêu, dễ thương của tôi mà.
Thiếu điều tại chỗ nôn mửa khi trịnh trọng đón nhận câu sau của chồng, Shiori ngờ vực nhìn anh, cũng may, bụng cô thức ăn vốn đã bị axic tiêu hết kịp thời, nếu ko thì...chắc chắn cái mặt của anh là là đích đến ko an toàn cho con.
Thở phù một tiếng thật nhẹ, Shiori vuốt ngực bình ổn lại trái tim đang tự dưng dao động mãnh liệt, đôi mắt ngấn nước nhìn anh hồi lâu...
-Em là cô vợ đáng yêu, dễ thương của anh???_Nở nụ cười nhạt tuyệt đẹp nhất, Shiori giả vờ ko hiểu hỏi lại.
-Đúng vậy, và em có quyền được giận tôi..._Gia Phong tỉnh bơ tiếp lời_...Tôi là một người chồng rất rộng lượng...Em cũng biết tôi luôn chiều chuộng, chăm sóc tốt cho em đấy thôi.
-..._Choáng ngợp trước trình độ chém gió thành bão thần sầu của chồng, Shiori im lặng mặc niệm vài giây, tình trạng này, thực sự có gì đó ko ổn
-Sao vậy...cảm động quá ko nói được lời nào nữa à?_Thấy vợ ko chút phản ứng với câu bỡn cợt của mình, Gia Phong từ từ đưa bàn tay khô lạnh lên má cô, ánh mắt loé lên vẻ lo lắng chân thực. Cứ mỗi lần cô rơi vào trạng thái này, thể nào cũng có một mớ chuyện ko đâu rạch trời rơi tùm xuống như nham thạch. Điển hình nhất là cái vụ hồi chiều, nếu như cô im lặng...có lẽ giờ anh với cô ko phải ngồi mài quần khỉa kháy nhau ở đây.
-Đúng vậy...thực sự rất cảm động..._Shiori sau một hồi hoạt động công suất cao chất xám phân tích âm mưu của chồng tạm thời đã có thể đưa ra một số chiêu thức ứng phó tuỳ theo mọi trường hợp nhất định. Cô gật gù như gà mổ thóc một hồi rồi đột ngột ngẩng đầu, ko ngần ngại bắn thẳng tia nhìn vào đôi mắt sâu ko rõ cảm xúc của anh_...Sống với anh lâu như vậy...em ko nghĩ mình sẽ nghe được những câu từ "sốc" đến muốn thổ huyết như câu này đấy
-Vậy em ko cảm nhận được tôi là một người chồng rộng lượng, luôn yêu thương em, chiều chuộng em hết mực sao???_Ko mấy tức giận với thái độ châm chích của vợ, Gia Phong với nghiêng đầu sang bên, để rũ trong không trung những lọm tóc ngắn mềm mại nhưng có siêu lực hút tâm trí người ghê rợn. Anh chống tay lên đùi mình, chờ đợi.
-Điều kiện là gì?_Cố giữ bình tĩnh ko cho đầu óc nghĩ bậy mà phản ứng những biểu hiện lộ liễu, Shiori nhắm mắt, thở dài đánh sượt một cái rõ to, bất lực nói
-Điều kiện??_Thoáng ngạc nhiên trước câu nói có vẻ như ko logic với đoạn hội thoại này tí nào, Gia Phong đáy mắt như có gió xuân tràn vào, chộn rộn những cảm giác chực trào. Lần đầu tiên anh âm thầm công nhận, cô quả là ko ngốc chút nào...dẫu trước đây anh bị bẫy khá nhiều lần...
Mà anh bị bẫy, ko phải do cô quá thông minh bẫy được anh đâu. Có kể cũng phải kể công anh đổ mồ hồi diễn phối hợp cảnh mắc bẫy cùng cô mới đúng.
Nhưng cái khôn hiện tại lại ko phải thứ khôn lỏi tầm thường của một Hà Hiểu Nghi anh quen biết chừng 1 năm nay. Cái khôn này...là cái khôn thâm sâu...
-Em cần phải làm gì để anh phát huy hết những khả năng của một người chồng ấy đây_Nhún vai trưng cầu ý khiến, Shiori hầu như ko muốn giải thích. Cô giải thích làm gì khi anh vốn đã quá rõ.
-Hình như tôi ko có nói điều đó thì phải...._Nhẹ đưa tay day day thái dương vẻ ngẫm ngợi, Gia Phong tất nhiên rượu đã mời trước mặt sẽ uống_...nhưng nếu em đã nghĩ được đến thế, anh cũng ko hao tâm khổ tứ giấu em làm gì ệt...
-Vậy anh nói đi..._Shiori hít thở sâu chuẩn bị tinh thần.
-Đừng căng thẳng, chuyện này em thực hiện rất dễ dàng, nhất quyết sẽ ko làm khó được em đâu_Gia Phong đưa bàn tay to khoẻ vuốt nhẹ mái tóc đã ráo hoảnh nước của vợ, ánh mắt dịu đi một chút.
-Anh làm ơn đừng câu giờ nữa_Shiori khó chịu từ chối "tình cảm" hiếm hoi của người đối diện, khuôn mặt toát vẻ bất nhẫn.
-Được..._Thu hồi tay về, Gia Phong lại cong môi người giảo hoạt, đôi mắt đen sâu sắc như lưỡi dao phóng đến người vợ chờ xem biểu hiện_...chỉ cần em mở cuộc họp báo...trần thuật hết mọi chuyện trước đây em đã làm với mọi người...Tôi với cương vị người chồng "rộng lượng" sẽ hết mực chiều chuộng, yêu thương em như một ông chồng thực thụ...
Nhanh chóng tiếp nhận điều kiện, nhanh chóng để cơ thể rơi vào trạng thái tê liệt đông cứng hoàn toàn, Shiori cảm thấy cơ thể có chút hoảng sợ.
Những điều trước đây cô đã làm? Đánh chết cô đi cô còn ko nhớ kiếp trước cô là gà hay vịt huống hồ giờ lại bảo cô "khai" những điều trước đây đã làm, rốt cuộc anh muốn gì chứ?
Tuy anh nghĩ cô đã nhớ lại được mọi chuyện...nhưng lời đề nghị này...ngoài việc làm khó một người "trong trắng từ đầu chí cuối" như cô còn có dụng ý gì?
Trước đây cô là một nghệ sĩ, chắc chắn danh tiếng cũng ko phải nhỏ. Mở cuộc họp báo và trần thuật hết mọi chuyện lúc trước, chẳng phải là đem đời tư cá nhân phơi lên trước mắt người đời, dư luận ư? Những chuyện trước đây...dù ko rõ nhưng chắc chắn chẳng phải hạng tốt đẹp gì...chuyện này mà lộ ra ngoài người thiệt hại nhất chính là cô...
Chăng nhẽ, anh thực sự muốn cô bị cả thế giới ghét bỏ, ném đá??
Nheo mắt nhìn thái độ dửng dưng thư thái của chồng, Shiori đảo mắt tìm đáp án. Để tiếp tục khai thác thông tin cần thiết cho não bộ, cô rốt cuộc phải thử sức diễn một đoạn rồi.
Miên mang thả suy nghĩ nhớ lại cạnh tượng "đáng hổ thẹn" ở khách sạn mấy ngày trước, Shiori bước đầu thành công làm cho sắc mặt mình từ tái nhợt chuyển sang ửng đỏ ngượng ngùng, vành tai nóng lên cực đạt. Tiếp đó, cô đưa ngón tay lên miệng, những hàm răng trắng nhanh chóng tiếp nhận mục tiêu đã định, nhe ra khỏi bờ môi đống kín, triệt để cắn cắn móng tay cô đến nỗi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nó gãy!
Tạm thời gạt luyến tiếc, đau đớn ột thế hệ móng tay tươi đẹp đổ vỡ, Shiori đưa đôi mắt chực trào nước nghẹn ngào nhìn dáng bộ cao ngạo của chồng, đôi lòng mày tuyệt mĩ khẽ nhíu lại, dần dà tôn thêm nét yếu ớt, đau đớn trên gương mặt tuyệt sắc giai nhân của cô.
-Nếu anh muốn..._Shiori làm vẻ do dự, một lát sau mới hít thở sâu, tiếp lời_...em sẽ làm...
-Hả?_Nhất thời đang kinh ngạc trước biểu hiện chóng vánh quá thực của vợ, Gia Phong đương nhiên hơi bất ngờ trước câu trả lời ko biết có phải ngoài ý muốn hay ko kia.
-Để anh cưng chiều em..., muốn gì em cũng có thể làm cho anh..._Shiori tiếp tục đạt giải diễn viên xuất phụ xuất sắc, nét mặt, cử chỉ, hành động quá chuẩn xác và chính cô cũng tự tin về khả năng thiên bẩm tiềm tàng này.
-Em thực sự sẽ làm chứ?_Nheo mắt nhíu mày nghi ngờ, sắc mặt Gia Phong nghiễm nhiêm ko cần tốn công tốn của hoá trang đã đen lại như Bao Chửng, thái độ giận dữ cuộn trào như sóng vô trên mặt anh, môi anh thoáng giật giật ko thôi.
-Ukm, vì anh...em sẽ làm tất cả mọi thứ anh muốn_Đau lòng đưa bàn tay bé nhỏ của mình áp lên gò má người đối diện, ngón tay Shiori biến hoá khôn lường, chảy dài từ đỉnh trán cao đến chiếc cằm nhọn hấp dẫn quyến rũ của anh.
"Chậc! Da anh thật đẹp!" Shiori ko khỏi mông lung nghĩ thầm một cái, và hình như, cô cảm nhận được có chút nóng đang truyền vào đầu ngón tay mình thì phải...nóng đến phỏng rộp tay.
Giật mình thu hồi tay về, Shiori cúi đầu tiếp tục mặc niệm dành thời gian phân tích chuyện vừa nãy.
-Được thôi! Mong rằng lúc đó em sẽ ko rút lại lời hứa_Ko những tâm trạng ko khá hơn, kể từ khi tay người trêu ghẹo cảm xúc của anh rời đi, Gia Phong tâm tình xám ngoét như tro, giận dỗi rút khỏi cuộc hội thoại vốn do mình khơi mào. Còn nữa, lúc nãy anh thừa nhận cô rất thông minh, giờ thì thôi đi, ngu ngốc thì đúng hơn.
Đúng lúc Gia Phong đang chuẩn bị nằm xuống giường gặm nhấp ấm ức, Shiori đột ngột gục người xuống, lấy mặt ko câu nệ mà ôm hôn cái chăn trắng vắt trên chân mãnh liệt, người cô run lên cầm cập như mắc bệnh sốt rét.
Cái biểu hiện dị thường đột ngột này ko khỏi làm Gia Phong lo lắng. Anh mặc kệ suy nghĩ tính toán, cúi đầu thật thấp cố nhìn cô cho rõ, miệng ko ngừng hỏi han rất tận tình:
-Hiểu Nghi, em làm sao vậy?
Đáp lại anh, người Shiori càng run mạnh hơn nữa, từ tấm chăn mềm đã phát ra vô số âm thanh kì lạ ko biết thuộc thể loại gì.
-Hiểu Nghi, em làm sao vậy? Nói tôi nghe coi!_Gia Phong bất nhẫn nói to, cố dùng sức dựng người cô dậy, lòng ko khỏi tự trách hành động ác bạo của mình hồi chiều.
-Em đau...đau bụng!_Shiori thở hốc, khó khăn lắm cô mới trả lời được anh trong điều kiện khó khăn này.
-Đau bụng...em ăn cái gì mà đau bụng..._Dựng được người Shiori dậy, sắc mặt Gia Phong từ hoảng hốt bỗng cứng lại, phẫn uất trực trào lạnh lẽo áp vào mặt anh những lớp băng dày cộm, anh nghiến răng nhìn cô vẫn run run trong lòng ngực mình, thanh âm trầm thấp nhưng vẳng lên từ xó tầng 18 của địa ngục vẳng lên_...em đau bụng...vì cười ư? kenhtruyen
Ngây thơ tiếp nhận câu nói sặc mùi tức giận kia, Shiori gật đầu lia lịa, một tay đưa lên lau khoé mắt đã ứa nước ra ngoài.
-Biểu hiện của anh lúc nãy...rất đáng yêu..._Bẻ ngoặc ngón mạ lên ra hiệu "Very good", Shiori hồn nhiên cười tiếp, nụ cười thoả mãn chưa bao giờ có.
Cái này...thực sự...cô ko nói thì ko ai bảo cô câm mà...
Gia Phong dường như ko thể nhịn được cơn nhục nhã đang cố đè nát lòng tự tôn cao ngất dời của mình được nữa, răng nghiến, môi mím chặt. Nhưng, ý nghĩ muốn dạy bảo Shiori thêm lần nữa chưa kịp vọt ra đã bị nụ cười kia của cô đá phát bay ra ngoài vũ trụ, khiến anh chỉ mang cảm xúc sững sờ mà ngây người.
Có ai hỏi anh anh đã nhìn thấy nụ cười này của cô bao giờ chưa nhỉ?
Có ai hỏi anh cảm thấy thế nào khi nhìn thấy nụ cười này chưa?
Ko hỏi là người thông minh đấy...vì dù có hỏi anh cũng sẽ ko thể trả lời được, trước đó là thế. Còn bây giờ...
-Tại sao lại cười...?_Gia Phong cố ép thanh âm mình lành lạnh thêm chút
-Tại...em ko nghĩ nổi anh lại tin lời em nói_Shiori tự hào đáp lại, đôi môi dẩu lên cười cười
-Tại sao?
-Vì em nghĩ...người như anh...sẽ ko để vợ mình, dù xấu xa hay đẹp đẽ, tự vác mặc ra trước công chúng bôi tro trát trấu vào mắt anh như thế đâu? Tuy em ko biết anh đang có âm mưu gì, nhưng...anh sẽ ko làm chuyện đó...trừ phi...anh muốn li hôn với em...